Đổng Tiểu Phàm nằm mơ, mơ thấy Trương Nhất Phàm một thân một mình, lại uống rượu.
Cô đơn nằm trên chiếc giường lớn, Đổng Tiểu Phàm trong lòng nghĩ, những kẻ khốn kiếp đã là Bí thư Thành ủy, uống nhiều rượu thế làm gì chứ? Người khác mời rượu, hắn hoàn toàn có thể không uống mà.
Như vậy không phải là hạ thấp mình hay sao? Nghĩ đến việc mình phải rời ra đất nước, tới đây tha hương, cách trở ngàn dặm. Đổng Tiểu Phàm nhìn Trương Nhất Phàm say đến bất tỉnh nhân sự, lại không đành lòng.
Đang muốn nói mình phải ra về, trong nháy mắt lại thấy nằm trong bệnh viện. Mẹ già bệnh cũng không nhẹ, ngày một nặng. Khi Đổng Tiểu Phàm bước đến, mẹ kéo tay cô: - Tiểu Phàm, mọi thứ ở công ty, phải dựa vào con rồi. Tuy mẹ không phải người giàu nhất thế giới, nhưng cũng có giá bạc tỷ, đây là ước nguyện của mẹ, giờ giao lại hết cho con.
Tiểu Phàm liền nghĩ trong lòng, việc này nên làm thế nào đây? Bệnh mẹ càng ngày càng nặng, chuyện công ty không ai lo liệu, kẻ khốn kiếp ở trong nước, rốt cuộc mình phải làm sao?
Lúc này, cô lại quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, không biết từ đâu đi ra vài cô gái, ăn mặc rất lộ liễu, diêm dúa lòe loẹt, miệng bôi thứ gì đó. Mấy cô này vây quanh lấy Trương Nhất Phàm, cởi áo, tháo thắt lưng, rồi nhào vào ôm lấy hắn.
Đổng Tiểu Phàm tức muốn chết, quát một tiếng: - Đồ khốn kiếp, anh mau đứng lên.
Vừa hét lên như vậy, Đổng Tiểu Phàm liền tỉnh.
Trong phòng trống rỗng, chỉ một chiếc giường lớn, không còn kẻ khốn kiếp. Tiểu Thiên Vũ mấy ngày nay ngủ cùng bà ngoại, cô mặc áo ngủ đứng lên, ngắm nhìn đêm khuya chốn phồn hoa đô thị này.
Buổi đêm ở New York, náo nhiệt lạ thường, tượng nữ thần tự do cao lớn, giơ cây đuốc, như muốn thắp sáng bầu trời đêm.
Thành phố này được người đời gọi là thành phố không bóng đêm, trong đêm tối vẫn cố gắng phô diễn vẻ đẹp của nàng. Thành phố của phương Tây cũng cởi mở như người phụ nữ phương Tây, phóng khoáng, ngọn đèn bảy sắc rực rỡ giăng khắp nơi, làm cho buổi đêm thêm phần cuốc hút.
Đổng Tiểu Phàm rót một ly nước, lặng lẽ ngồi trước cánh cửa sổ thủy tinh. Mọi thứ trong đầu đều là những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi. Tên khốn say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, những cô gái ăn mặc gợi cảm, mẹ già nằm trên giường bệnh.
Những hình ảnh kỳ lạ này, đan xen lẫn nhau, tình thân, tình yêu, sự nghiệp, bày ra trước mặt Đổng Tiểu Phàm là sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Ba năm trước, trong ba năm này, kẻ khốn kiếp có thể đi ra từ trong câu đối Vĩnh Lâm.
Ba năm sau, mình lại có thể chính thức nắm trong tay toàn bộ công ty?
Ba năm với một lời hứa tốt đẹp.
Đổng Tiểu Phàm nhìn lên bầu trời đêm, càng thêm kiên định về quyết định của mình.
Một đường sóng vô tuyến điện, xuyên qua không gian và thời gian, rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, Đổng Tiểu Phàm lấy giọng bình tĩnh nhất của mình, ân cần hỏi han Trương Nhất Phàm.
Ở Trung Quốc lúc này, vào đúng giữa trưa, Trương Nhất Phàm nằm nghỉ trong văn phòng, và đấu tranh suy nghĩ: - Sức khỏe của mẹ có tốt không?
- Có lẽ là không có gì đáng lo, anh không cần lo lắng. Tiểu Quai cũng rất ngoan, hiện giờ mẹ ở trong này, còn an nhàn hơn chúng ta ở trong nước.
- Vậy là tốt rồi, anh gọi điện cho mẹ, bảo bà ở bên em nhiều hơn. Có Tiểu Quai bên cạnh em, có lẽ em cũng an tâm hơn một chút.
Đổng Tiểu Phàm không nói gì, dùng sự yên lặng đáp lại tiếng lòng của mình. Tiếng Trương Nhất Phàm cũng khá trầm ngâm. Đó là sau khi trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, đã trở nên thay đổi.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: - Cảm ơn em, Tiểu Phàm! Sự khoan dung và thấu hiểu của em, đã cho anh rất nhiều động lực. Có thể anh không là người chồng tốt, nhưng tuyệt đối đủ tư cách làm một người cha, cùng nỗ lực vì Tiểu Quai!
Đổng Tiểu Phàm nói: - Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà tình không tại, bây giờ em không nghĩ được gì cả, chỉ hi vọng sức khỏe của mẹ có thể nhanh chóng khỏe lên, để không phải nuối tiếc.
Giấc mơ vừa rồi, khiến Đổng Tiểu Phàm nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, mà tâm tư của Trương Nhất Phàm hôm qua, cũng rất loạn, rất loạn.
Hai người trầm xuống, dường như lảng tránh một vài vấn đề, sau đó Trương Nhất Phàm nói: - Anh nhất định sẽ dành thời gian đến thăm mọi người. Đổng Tiểu Phàm nói: - Có mẹ ở đó rồi, anh không cần đến đâu. Bố cũng đã về rồi, đến đi vội vàng.
Đổng Chính Quyền đến Mỹ, chỉ ở lại bốn ngày, liền vội vã về nước. Thân phận của ông ta hiện giờ, chưa cho ông ta có thể thoái mái ở nước ngoài. Hơn nữa lại là vợ trước, thân phận này có chút xấu hổ.
Trương Nhất Phàm nói: - Vậy ngày mười một đi, ngày mười một anh sẽ đến.
Đổng Tiểu Phàm không nói gì, ngày mười một không còn xa, gần ngay trước mắt.
Gác điện thoại, Trương Nhất Phàm suy nghĩ, lần này ta nhất định phải thực hiện lời hứa này.
Buổi chiều, Chu Bân trở về từ thị trấn, báo cáo với Bí thư Trương hơn một giờ đồng hồ.
Từ khi kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo đến nay, Chu Bân đã thay đổi tác phong lề mề trước kia, ngựa không ngừng tiến, chạy một lượt thông suốt chín huyện của Thành phố Vĩnh Lâm. Từ trong tài liệu cấp dưới báo cáo lên, lựa chọn ra hơn sáu mươi hộ phù hợp với yêu cầu của trường tiểu học và trung học trong thị trấn, sau đó lại dẫn người kiểm tra đối chiếu từng điểm một, chụp ảnh, hỏi thăn nhân dân.
Trải qua hơn một tháng gây sức ép, cuối cùng tư liệu đầu tay đã xuất hiện, bởi vậy hắn lập tức chạy về Thành ủy báo cáo với lãnh đạo.
Khi gặp lại Chu Bân, vốn dĩ Chu Bân vẫn được coi là , khá trắng, bị ánh nắng mặt trời làm cho đen sạm. Nghe người ta nói, để đẩy nhanh tiến trình giúp đỡ người nghèo lần này, hoàn thành nhiệm vụ Bí thư Trương giao, vì thế mà Chu Bân đi lại giữa hai nơi.
Trương Nhất Phàm không đi phân tích thật giả trong câu nói này, nhưng việc Chu Bân đen đi là sự thật. Hơn nữa tư liệu mà bọn họ mang về, đều có thể phản ánh tình hình thực tế của địa phương.
Nhìn những tòa nhà cấp một, cấp hai, Trương Nhất Phàm có đôi chút xúc động, hắn đưa cho Chu Bân điếu thuốc: - Vất vả rồi! Giao tài liệu cho Đằng Phi, để anh ta thẩm tra đối chiếu một chút, hội nghị ngày mai sẽ chính thức thảo luận về vấn đề này. Cậu về nghỉ ngơi đi!
Đối mặt với sự quan tâm của Bí thư Trương, trong lòng Chu Bân rất vui, ít nhất thì nỗ lực suốt một tháng nay của mình đã không uổng.
Anh ta chủ động nói: - Việc trong tay tôi, vẫn nên để tôi kiểm tra, như vậy có thể nhanh hơn một chút.
Nhìn thấy Chu Bân đột nhiên thay đổi tính cách, Trương Nhất Phàm cảm thấy rất hài lòng. Trước kia Chu Bân rất giả tạo, thích vỗ mông nịnh bợ, thuộc loại người giống như Hòa Thân.
Nhưng hôm nay Chu Bân khiến hắn cảm thấy hoàn toàn khác, từ chuyển biến lúc thảo luận đến thực hiện, làm cho Trương Nhất Phàm rất vui.
Nếu Chu Bân giành việc này thì hắn cũng không ngăn cản.
Chu Bân nhận được sự khen ngợi từ Bí thư Trương, trong lòng vô cùng vui sướng. Anh ta âm thầm cắn răng, tối nay nhất định phải tiếp tục phải chứng thực công việc này, nói không chừng Bí thư Trương vui, sẽ thăng cho mình một cấp nửa cấp, hoặc là sau khi Bí thư Trương tiến lên Tỉnh,sẽ điều mình ra ngoài, khởi khỏi chốn quỷ quái này, thoát khỏi sự khống chế của Ô Dật Long.
Tan ca , rất nhiều người đã về, Chu Bân vẫn ở lại trong phòng làm việc sắp xếp lại tài liệu cần dùng trên hội nghị cho ngày mai, đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa chào bà xã, buổi tối phải về nhà ăn cơm. Thế là liền gọi một cú về nhà: - Anh đã về, nấu nhiều cơm một chút.
Vừa đặt điện thoại, Tiểu Cảnh lại đi vào: - Chủ nhiệm Chu, nghe nói anh đã về, tối nay tôi mời, chúng ta bàn chút chuyện!
Tiểu Cảnh hẹn, anh ta vốn không muốn đi, nhưng lại sợ Tiểu Cảnh nói bậy trước mặt Chủ tịch thành phố, anh đành miễn cưỡng đồng ý. Nhớ tới Tiểu Cảnh, Chu Bân lắc đầu một hồi trong bụng, kẻ này thật biết cáo mượn oai hùm.
Thế là hắn lại gọi điện về cho vợ: - Buổi tối anh ăn cơm ở ngoài, hay thôi vậy, em ăn đi.
Vợ gã mắng là đồ thần kinh, cần thận kẻo trở thành phần tử hủ bại.
Chu Bân không để ý đến vợ, chỉ vì những thứ đã thu thập được, vội vã tan ca.
Một nhà quản lý đồ sấy ở Thành Nam, khi Chu Bân đi vào, nhìn thấy bên cạnh Tiểu Cảnh còn có hai người trung niên vóc dáng gầy guộc khoảng năm mươi tuổi và hai cô gái trẻ.
Người trung niên đeo kính, thoạt nhìn có chút quen. Hai cô gái trẻ, ăn vận bình thường, có vẻ tri thức, Tiểu Cảnh ngồi ở đó, tùy ý nói: - Vị này là hiệu trưởng Cao trường trung học huyện An Đông, xã Hoa Quế, hai cô này là Tiểu Lưu và Tiểu Hoàng.
Chu Bân nhớ ra, ồ, chả trách nhìn quen như thế, hóa ra là người của huyện An Đông, xã Hoa Quế, Chu Bân mới từ đó trở về. Tiểu Cảnh vừa nhắc như vậy, anh ta nhớ lại, hai cô gái kia có vẻ là giáo viên, lần trước đi ăn cùng cũng là bọn họ.
Hiệu trưởng Cao đứng lên, lễ phép nắm tay Chu Bân: - Chu chủ nhiệm, chào ngài, chào ngài!
Hai cô giáo cũng đứng dậy, bắt tay Chu Bân.
Nhìn thấy ba người, không cần phải nói, Chu Bân cũng hiểu ý đồ của bọn họ. Trường Trung học xã Hoa Quế lần này không đạt tiêu chuẩn, không đạt tiêu chuẩn thì không thể nâmg đỡ, lần trước Hiệu trưởng Cao cũng nói, nhờ Chu Bân giúp đỡ. Vừa là mời ăn cơm, lại vừa đưa tiền lì xì, khi ấy Chu Bân không đồng ý.
Không ngờ bọn họ đột ngột đến thành phố, hơn nữa lại là Tiểu Cảnh dẫn đường, chuyện này chỉ e không đơn giản như vậy.
Từ chối, thì không nể mặt Tiểu Cảnh, không từ chối, thì lại có lỗi với lời nhắc nhở của Bí thư Trương. Đối tượng giúp đỡ lần này là những trường tiểu học vùng khó khăn, điều kiện của xã Hoa Quế, cũng xem là tạm ổn! Không nghèo cũng không cần trợ giúp, việc này thật làm người ta đau đầu.
Đang lúc Chu Bân đau đầu, hiệu trưởng Cao đã kêu nhân viên phục vụ gọi món,hơn nữa lại ra hiệu cho một cô giáo trong đó ngồi cạnh Chu Bân. Nhìn tư thế chỉ e muốn cưỡng ép giao tiếp! Không thể không ảnh hưởng đến mình.
Tiểu Cảnh cũng không nói, chỉ là hút thuốc mặt cười quái dị, dường như đang đợi Chu Bân thể hiện thái độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]