Trương Nhất Phàm sau cùng vẫn ở chung với Hà Tiêu Tiêu. Liễu Hồng nói, phần của cô cứ để đó. Tiêu Tiêu một thời gian nữa phải đi Mỹ rồi, cơ hội của cô ấy ít. Trương Nhất Phàm nói chuyện với Hà Tiêu Tiêu trọn đêm.
Sau khi trở về Tiền Học Lễ luôn cảm thấy có chút quái lạ. Biểu hiện hôm nay của Giám đốc sở La có thể nói là khá lạnh nhạt. Trước kia ông ta có thể nói là khá thân với Trương Kính Hiên cơ mà, sao lại không giữ thể diện cho Trương Nhất Phàm chứ nhỉ?
Chênh lệch giữa năm mươi triệu và hai trăm sáu mươi triệu trong lòng hai người rất rõ. Ông ta nghĩ Giám đốc sở La sẽ không ăn chặn số tiền này của Trương Nhất Phàm nhưng lão ta không chịu buông tha, còn lấy lí do là quá nhiều người đòi tiền mà thẳng thắn từ chối nữa.
Còn về những lời nói khách sáo sau đó nói nào là sẽ cố gắng hết sức mình, sẽ cố gắng giải quyết việc của Vĩnh Lâm trước. Theo Tiền Học Lễ thì đều là những lời nói sáo rỗng. Với quan hệ lâu năm của lão ta và Trương Kính Hiên thì Giám đốc sở La không có lý do gì mà ấp a ấp úng không thoải mái vậy cả.
Bữa cơm hôm nay nguyên nhân là ở Giám đốc sở La khiến Tiền Học Lễ cũng cảm thấy mất mặt. Ông ta mặc dù gọi Giám đốc sở La đến nhưng sự việc cuối cùng vẫn không đàm phán thành công. Việc này đối với ông ta mà nói cũng là thất bại.
Quen với việc phân tích nguyên nhân, qua việc nhìn bề mặt mà hiểu bản chất sự việc Tiền Học Lễ liền âm thầm cân nhắc hàm ý và động cơ đằng sau nó.
Sau khi chia tay với Giám đốc Sở La xong, Tiền Học Lễ thấy rất buồn bực, vừa hay có người mời ông ta đến khu suối nước nóng Sơn Trang tắm nước nóng. Không ngờ lúc ông ta vừa ra khỏi bồn tắm thì gặp ngay Giám đốc sở La.
Lúc đó Giám đốc Sở La đang mải nói chuyện với người ta nên không chú ý đến Tiền Học Lễ.
Người đàn ông đang nói chuyện với Giám đốc sở La tầm 35,36 ruổi gì đó. Người đàn ông này Tiền Học Lễ đã gặp hai lần rồi. Hình như cũng khá có địa vị. Tên là cái gì Hạo Thiên ấy nhỉ.
Tống Hạo Thiên, đúng rồi, chính là Tống Hạo Thiên.
Nghe nói là đến từ thủ đô. Rất có thanh thế. Cử chỉ động tác rất có dáng lãnh đạo, mạnh mẽ mà ngang ngược. Giám đốc La cũng khá là khúm núm, không dám có chút vênh váo trước mặt gã.
Chứng kiến cảnh này Tiền Học Lễ liền thấy không thể tin nổi. Giám đốc La sao lại có thể ở cùng với nhân vật lớn thế này được nhỉ?
Đêm nay làm Tiền Học Lễ ngủ chẳng ngon tí nào. Ông ta đương nhiên không biết được ân oán giữa người này và Trương Nhất Phàm rồi.
Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu dường như nói mãi chẳng hết chuyện. Hai người chuyện trò đến tận sáng luôn.
Ngày hôm sau hắn liền ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh dậy.
Hôm qua đã chuẩn bị sẵn năm mươi nghìn đồng để mời khách kết quả Giám đốc Sở La không đi, hắn định đưa tiền thì người ta căn bản là không cho cơ hội gặp gỡ một mình, Trương Nhất Phàm liền biết ngay ở đây chắc chắn là có vấn đề.
Tặng quà thì không nhận, mời ăn uống thì không đi. Đây không phải là thanh liêm mà là một loại dạng từ khác.
Nhưng, Giám đốc sở La đã nói là tuần sau chắc chắn sẽ kiếm ra năm mươi triệu chuyển xuống Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm đành bảo Đằng Phi và ông Trần về Vĩnh Lâm.
Một tuần trôi qua, Trương Nhất Phàm gọi điện đến Phòng Tài chính, Tiền Trình nói trên tỉnh vẫn chưa chuyển tiền xuống. Trương Nhất Phàm tức điên người. Giám đốc sở La không phải đã nói tuần này sẽ chuyển tiền xuống sao, chẳng lẽ lại là hứa suông ư?
Lúc đầu trên tỉnh đồng ý chi tiền cho Vĩnh Lâm là do chính mồm Lý Thiên Trụ đồng ý và ký tên. Giờ Trương Nhất Phàm lấy được phê chuẩn của Chủ tịch Thành phố Lý, mà không lấy được tiền. Việc này đúng là hơi bị hay đấy.
Gọi điện cho Giám đốc sở La, ông ta nói mình đang bận, chốc nữa sẽ gọi lại.
Đã đợi là đợi tận hai tiếng đồng hồ, Trương Nhất Phàm bực mình quá. Giám đốc La mãi sau mới gọi điện lại, hơn nữa lại còn nói những câu gần như kiểu xin lỗi: - Thật không phải, Bí thư Nhất Phàm à, tuần này tôi bận ở bên ngoài suốt, anh thấy đấy, tôi vừa họp xong. Về chuyện chuyển tiền xuống thì tuần sau nhé, tuần sau nhất định sẽ giải quyết việc này giúp anh.
Trong lòng Trương Nhất Phàm rất không thoải mái. Việc đã bằng lòng rồi không thể nói thay đổi là thay đổi ngay được. Cho nên hắn rất không thoải mái hỏi lại: - Tuần sau chuyển bao nhiêu? Giờ Vĩnh Lâm chỉ đợi gạo để nấu nữa thôi đấy.
Giám đốc La vỗ ngực bùm bụp để làm chứng: - Năm mươi triệu bảo đảm sẽ chuyển xuống kịp thời. Yên tâm đi.
Chỉ có năm mươi triệu? Trương Nhất Phàm tắt máy cái bụp.
Tên điểu nhân này thật vớ vẩn, đã ngâm một tuần rồi, còn vẫn thế, cầu cạnh người khác chi bằng tự mình đi làm vậy.
Giờ hắn càng dám khẳng định rằng Giám đốc sở La cố tình kéo dài thời gian của hắn. Đây cũng chính là kỹ xảo quen dùng trong chốn quan trường. Nhưng hắn không nghĩ ra lý do Giám đốc La làm như thế.
Những nhân vật số một của Sở Tài chính và Phòng Tài chính đều giống nhau. Tiền Trình cũng biết chiêu này. Có lúc tiền dành cho địa phương cấp trên rõ ràng đã ký rồi mà anh căn bản không lấy được. Kéo dài một hai tháng là chuyện bình thường. Đó là vấn đề quy trình. Ngâm nửa năm mới lấy được tiền bạn đã phải thắp hương cảm ơn rồi. Có lúc còn ngâm ba đến năm năm cũng không phải là không có.
Hơn nữa lãnh đạo ký tên cũng có rất nhiều hàm ý. Nhưng số tiền lần này của Vĩnh Lâm Lý Thiên Trụ không chỉ ký tên còn đích thân gọi điện cho Giám đốc sở La. Điều này có nghĩa là phải giải quyết nhanh chóng hơn nữa.
Sự lề mề của Giám đốc sở La khiến Trương Nhất Phàm nghĩ mãi không ra. Lão ta không có lý do gì để làm vậy mà?
Vừa rồi cú tắt máy đánh bụp cái làm Giám đốc sở La giật mình đứng đó mãi chưa hoàn hồn. Tên tiểu tử này quả là ngang ngược. Không coi ông Giám đốc sở này ra gì cả.
Mặc dù xét về góc độ cấp bậc thì Trương Nhất Phàm cũng là Giám đốc sở, chỉ là một người ở địa phương còn một người ở tỉnh. Xét về tiền đồ phát triển thì cơ hội của hai người là như nhau. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm còn trẻ, gia cảnh tốt. Còn Giám đốc sở La xét ở góc độ ý nghĩa nào đó, cũng có cơ hội làm đến chức Phó Chủ tịch tỉnh hoặc là Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, chính thức bước vào cấp tỉnh.
Nhưng nhìn từ góc độ tuổi tác của Giám đốc sở La, ông ta nhiều nhất cũng leo lên chức Phó Chủ tịch tỉnh cũng khá ổn rồi. Dùng lời của Giám đốc sở La là, so với việc làm một Phó Chủ tịch tỉnh không có thực quyền gì thì thà làm Giám đốc sở Tài chính như hiện nay còn thoải mái hơn. Nếu đem chức Phó Chủ tịch tỉnh đổi với ông ta chưa chắc ông ta đã đồng ý.
Bởi vậy có thể nói, chức Giám đốc sở Tài chính tỉnh này là đáng gờm, vậy mà tên Trương Nhất Phàm này lại dám nổi giận với mình. Giám đốc sở La đương nhiên là khá bực.
Đã từng xem Tây Du ký chưa? Giám đốc sở La đã xem khá nhiều lần rồi. Những kẻ đến gây náo loạn thường là những kẻ có lai lịch.
Giờ Giám đốc sở La bắt đầu lo lắng rồi. Sự xuất hiện của Tống Hạo Thiên làm ông ta cảm thấy mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tên Tống Hạo Thiên này sao lại đối đầu với Trương Nhất Phàm nhỉ? Có thể giải thích là Tống gia quyết định ra tay với Trương gia không?
Trước đây chỉ nghe nói đến tranh đấu giữ họ Phương và họ Trương, sau đó liên lụy đến cả họ Lý rồi lại kéo cả họ Thẩm vào. Nhưng chưa từng nghe nói người nhà họ Tống cũng tham gia vào. Nếu sự xuất hiện của Tống Hạo Thiên là tín hiệu bắt đầu giao tranh giữa hai phái thì Giám đốc sở La cần phải xem xét lại chỗ đứng của mình rồi.
Lại là vấn đề phe phái Giám đốc sở La đau hết cả đầu, dù sao cũng có quan hệ nhiều năm với Trương Kính Hiên, giờ đưa ra quyết định thế này, Giám đốc sở La cũng thấy khá khó xử.
Tống Hạo Thiên ngồi trong nhà hát Tương Nhã. Tối nay có một buổi diễn.
Buổi biểu diễn này không giống với các buổi diễn trước kia. Hôm nay những người xuất hiện trên sân khấu này đều là những người xuất sắc của đoàn ca múa nhạc tỉnh. Thường ngày ở đây cũng có biểu diễn nhưng các đoàn biểu diễn này là các đoàn biểu diễn ở các hộp đêm của tỉnh.
Mặc dù các đoàn ca múa nhạc này rất chuyên nghiệp. Nhưng so với các cô gái của đoàn ca múa nhạc tỉnh thì chắc chắn là kém một bậc. Các cô gái ở đoàn ca múa nhạc tỉnh Hồ Nam là những cô nàng xinh đẹp nổi tiếng, đã từng được xếp hạng trong cuộc thi ở đài truyền hình trung ương.
Tống Hạo Thiên rất ít khi rời khỏi thủ đô. Lần này nếu không phải vì đi theo Lý Hồng thì gã thường không ở các tỉnh lâu đến vậy. Hôm nay nhận lời mời của Tạ Mạnh Huy đến xem buổi biểu diễn này.
Tạ Mạnh Huy vốn không thể làm quen với Tống Hạo Thiên được, y cũng là quen biết thông qua giới thiệu. Để hầu hạ tốt vị thái tử gia đến từ kinh thành này, Tạ Mạnh Huy mang cả bản lĩnh nhà nghề của mình ra.
Không giống với rất nhiều con nhà quan và con nhà giàu, Tạ Mạnh Huy mặc dù cũng ăn chơi đàn đúm nhưng y cũng có lý tưởng đó là tự mình làm kinh doanh, làm bất động sản, làm dự án.
Mặc dù sự nghiệp của y vừa mới bắt đầu, nhưng ít ra nó vẫn đang tiến triển. Lăn lộn trong xã hội vài năm, Tạ Mạnh Huy phát hiện ra rằng dưới sự trói buộc của ông già y thì sẽ không thể phát triển thoải mái được. Y cần phải tìm một chỗ dựa vững chắc hơn.
Mà sự xuất hiện của Tống Hạo Thiên chính là một cơ hội.
Nghe nói các cô gái trong đoàn ca múa nhạc tỉnh đều rất xinh đẹp. Gã nghĩ cách mời Tống Hạo Thiên đến xem biểu diễn.
Sau đó nhờ vào ảnh hưởng của mình mà mời mấy cô xinh nhất trong đoàn đi ăn đêm. Mọi thứ vốn đã được lên kế hoạch xong cả rồi. Nhưng Tống Hạo Thiên đột nhiên phát hiện ra một kẻ mà mình không muốn gặp nhất cũng xuất hiện ở rạp hát này.
Hơn nữa đi cùng hắn lại chính là Lý Thiên Trụ.
Tên tiểu tử này cũng có bản lĩnh đấy. Rất biết cách nịnh bợ, gần đây hắn khá thân với chú Lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]