Chương trước
Chương sau
Sáu giờ tối, Đằng Phi đúng giờ gọi điện thoại tới.

Hỏi Trương Nhất Phàm có muốn đi tiếp khách hay không, Trương Nhất Phàm nói mọi người cứ đến khách sạn trước đi, tôi tự đến được.

Liễu Hồng giúp hắn mặc lại quần áo, kèm theo vẻ mặt ngượng ngùng, lưu luyến không rời nói với Trương Nhất Phàm:
- Nếu tối nay không phải về thì cứ đến đây đi! Em chờ anh!

Trương Nhất Phàm nhìn chiếc váy ngắn quấn quanh người cô, không kìm nổi nói: để nói sau đi, anh đến đây tiếp một vì khách từ Hongkong.

Khi đến khách sạn, Diêu Mộ Tình và Cục trưởng Chu đang nói chuyện với Khang Đại Vũ. Mấy người trò chuyện vô cùng hợp nhau, thỉnh thoảng phát ra từng tràng cười. Không ngờ Khang Đại Vũ hình dáng kỳ lạ, giọng nói cũng hơi khàn nhưng nói chuyện lại rất hài hước.

Việc này khiến cho ấn tượng về gã thay đổi không ít trong lòng Trương Nhất Phàm. Diêu Mộ Tình dường như cũng rất khéo nói, thường mở miệng cười tươi. Trương Nhất Phàm đã từng quan sát cô gái này, cảm thấy Diêu Mộ Tình có chút kỳ quái.

Cô luôn làm cho người ta có cảm giác huyền bí, khó nắm bắt, vẻ xinh đẹp của cô khiến người ta mê muội, mùi hương trên người cô khiến người ta phải lưu luyến. Nhưng cô luôn khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác không có thật, cảm thấy cô là một người hư ảo, có thể không tồn tại.

Trương Nhất Phàm từng có suy nghĩ muốn điều tra thân phận của cô, sau lại hủy bỏ, cảm thấy chuyện này không cần thiết. Điều tra cô làm gì? Bởi vì cô xinh đẹp ư? Hay là do cô quá thần bí?

Bản thân hắn ở Vĩnh Lâm lâu như vậy rồi, nhưng cô cũng không bước vào cuộc sống của hắn. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm cũng chỉ coi cô là một vị khách qua đường, không ngờ cô luôn luôn lúc ẩn lúc hiện, lúc người ta sắp quên cô thì cô lại xuất hiện một cách mờ ảo trước mặt. Cho dù không để ý đến cô, cô cũng làm người ta chú ý như vậy.

Mọi người thấy Trương Nhất Phàm đến thì đều đứng lên, Khang Đại Vũ lên tiếng giọng khàn khàn như vịt nói:
- Bí thư Trương, ngài bận rộn như vậy mà còn phải đến đây, thật ngại quá. Thật ra, có Cục trưởng Chu và cô Diêu đón tiếp, tôi đã thấy rất vinh hạnh rồi.

- Tốt lắm, ngày mai sẽ để bọn họ tiếp tục đón tiếp anh trong chuyến đi này.
Trương Nhất Phàm cười cười nói.

Diêu Mộ Tình nháy con mắt xinh đẹp, nói:
- Khó mà làm được, Bí thư Trương là người đứng đầu Vĩnh Lâm, sao có thể thiếu ngài được? Chúng tôi cũng không thể tự diễn trò được, nếu có diễn, thì cũng sẽ không hoàn hảo.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước hoa hiệu Channel trên người Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm dường như tìm lại được mùi hương quen thuộc này vậy.

- Chúng ta đi ăn cơm thôi!
Trương Nhất Phàm lờ đi câu nói này, bởi vì hắn nhận ra trong ánh mắt của Diêu Mộ Tình mang theo một vẻ mờ ám. Cái dáng vẻ này rất mờ nhạt, vừa như có vừa như không, có lẽ, cô vốn không có ý định đó.

Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vô tình lắc đầu.

Ăn uống là một vấn đề rất đáng chú ý, Khang Đại Vũ là người Hongkong, thích ăn đồ ngọt, mà tất cả mọi người đều là người tỉnh Tương, ăn đồ ăn Hồ Nam vốn rất cay. Lần trước Lý tiên sinh đến Vĩnh Lâm, đều mời những đầu bếp chuyên nghiệp đến làm những món ăn hợp khẩu vị người Hongkong.

- Khang tiên sinh thích khẩu vị như thế nào? Các nhà hàng nổi tiếng của tỉnh chúng tôi là Ngọc Lâu Đông, nhà hàng nhà họ Mao, còn có Tương Tây Tình tốt hơn một chút.

Khang Đại Vũ giống như người phương Tây, đều có thói quen nhún vai:
- Cô Diêu là người dẫn đường, lại còn là phiên dịch, để cô ấy quyết định đi! Hàng năm tôi đều đi khắp nước ngoài nước trong rồi, khẩu vị cũng không khác người ta lắm, Bí thư Trương cũng không cần phải quá quan tâm!

Trương Nhất Phàm nhìn Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình cũng không phản đối:
- Ừ, nếu mọi người để tôi quyết định thì chúng ta đến Tương Tây Tình đi! Nơi đó có văn hóa Tương Tây, sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt!

Xem ra Diêu Mộ Tình hiểu rất rõ tỉnh thành, Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Tương Tây Tình là một quán ăn do người Miêu Tộc mở, lúc mới mở quán thì cũng chỉ bình thường, sau đó nhờ có những mỹ nữ Miêu Tộc đến trông coi quán, được đào tạo bài bản nên quán mới phát triển thành một loại văn hóa ẩm thực.

Đem văn hóa của người dân tộc thiểu số đến nơi đô thị phồn hoa, lại hòa nhập vào văn hóa ẩm thực, một quán ăn như vậy, không ngờ có thể phát triển được.

Rất nhiều người vì nền văn hóa Tương Tây này mà đến, toàn bộ nhân viên phục vụ ở đây đều là các cô gái Miêu Tộc, cô gái tiếp rượu cũng ăn mặc theo kiểu Miêu Tộc. Đúng là một loại văn hóa tha hương, khiến cho các vị khách có một cảm giác vô cùng mới mẻ, bởi vậy, chủ quán càng ngày càng mở rộng quán, khiến nơi này ngày càng náo nhiệt.

Diêu Mộ Tình lựa chọn nơi này, chắc chắn có lý do của cô, Trương Nhất Phàm đã nói từ trước, đương nhiên không hề phản đối.

Khi mười mấy người ngồi trên năm sáu chiếc xe con đồng loạt tiến vào Tương Tây Tình thì quán ăn đang rất đông khách.

Nhân viên lễ tân nói đã hết chỗ.

Nếu mọi người đợi một chút nữa sẽ có chỗ trong đại sảnh.

Trương Nhất Phàm đã đến đây hai lần, lần nào cũng phải đặt chỗ trước, xem ra nơi này người đến người đi, xe cộ ra vào tấp nập, để khách đợi ở đây cũng không phải là cách.

Trương Nhất Phàm đang định rút điện thoại ra gọi cho ông chủ quán ăn thì Diêu Mộ Tình nói:
- Tôi đi xem thế nào, mọi người chờ một lát.

Thấy bóng dáng của cô vội vã đi khuất, Trương Nhất Phàm cũng muốn thăm dò Diêu Mộ Tình, cô ấy thật sự có thể khiến nhà hàng này dành ra một vị trí đẹp sao?

Một lát sau, Diêu Mộ Tình quay lại, vẻ mặt thoải mái nói:
- Đi thôi!

Nhân viên phục vụ dẫn mọi người đến một căn phòng riêng. Sau khi bước vào, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Cảnh vật nơi đây không tồi, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy dòng sông lớn đang chảy cuồn cuộn.

Diêu Mộ Tình kéo tấm rèm cửa ra, hỏi mọi người:
- Phong cảnh nơi này thế nào?

Khang Đại Vũ gật gật cái đầu to béo:
- Tầm mắt của cô Diêu đương nhiên không tồi! Không biết sau này chồng của cô Diêu trông như thế nào nhỉ?

Diêu Mộ Tình thản nhiên cười, hướng về phía Khang Đại Vũ và Trương Nhất Phàm nói:
- Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần có tài như Khang tiên sinh và đẹp trai giống Bí thư Trương là được.

Khang Đại Vũ sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, giơ ngón tay cái lên nói:
- Cô Diêu lại nói đùa rồi! Thật ra tôi cảm thấy người xinh đẹp như tiên nữ như cô Diêu không nên trông mặt mà bắt hình dong chứ? Nếu có tướng mạo giống như tôi và có tài như Bí thư Trương thì cũng không tồi phải không?

Thấy Khang Đại Vũ tự giễu mình, mọi cười cười ầm lên.

Khi Diêu Mộ Tình cầm lấy thực đơn, Khang Đại Vũ nói:
- Cô Diêu à, tửu lượng của cô không tồi, tối nay nếu cô uống thắng Bí thư Trương, tôi sẽ không nói hai lời, ngày mai ký hợp đồng luôn!

Tửu lượng của Diêu Mộ Tình không tồi, Trương Nhất Phàm đã uống rượu với cô một lần nên đã biết. Cô quay đầu nhìn lại:
- Có thật không, Khang tiên sinh?

Trương Nhất Phàm nói, chưa từng có chuyện như vậy. Anh là khách, cô ấy là người Vĩnh Lâm, sao có thể uống rượu với tôi, phải uống với anh mới đúng.

Khang Đại Vũ cười ha hả nói:
- Bí thư Trương, anh đừng giận tôi, anh nhìn người tôi thì biết tửu lượng của tôi thế nào. Chúng ta có chiều cao khác nhau, nằm xuống ngủ ngắn dài khác nhau, uống rượu đương nhiên cũng không thể nói đến chuyện ngang nhau. Cô Diêu tuy là người Vĩnh Lâm, nhưng hiện giờ dù sao cô ấy cũng đang làm việc cho tôi! Anh nói xem rút cục cô ấy là người bên nào?

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi phản đối gây nội chiến, hay là để Cô Diêu làm trọng tài, nếu Khang tiên sinh đồng ý thì chúng ta sẽ thi với nhau.

- Ha ha…
Khang Đại Vũ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Bí thư Trương mắng chửi người khác cũng không hề có một từ ngữ thô tục nào, đúng là lãnh đạo! Anh cao như vậy, không phải rõ ràng đang ức hiếp người thấp bé như tôi hay sao?

Mấy người ngồi bên cạnh không kìm nổi che miệng cười trộm.

Trương Nhất Phàm liền khoát tay:
- Không nói trước được! Tiểu Diêu, gọi món ăn đi!

Diêu Mộ Tình nghe thấy xưng hô như vậy, hơi sửng sốt, nhưng khuôn mặt lập tức tươi cười:
- Tôi đã gọi rồi, mọi người xem xem còn cần gì nữa. Tuy nhiên tối nay, bất kể là Bí thư Trương hay Khang tiên sinh, cũng không được trốn tránh. Tôi chỉ là một cô gái, tuy không thể so sánh với hai vị, nhưng tối nay bằng bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ tiếp hai vị đến cùng!

Nghe Diêu Mộ Tình nói như vậy, Khang Đại Vũ trở nên hăng hái:
- Được! Tuy vóc dáng tôi xấu xí, nhưng tinh thần tôi rất cao. Bí thư Trương, thoải mái đi! Chẳng lẽ hai người đàn ông chúng ta còn sợ một cô gái ư?

Trương Nhất Phàm thấy hai người đều nói như vậy, mỉm cười nói với Đằng Phi:
- Cậu đi bảo nhân viên phục vụ mang lên một thùng rượu Mao Đài.

Tiếp đó không khí trở nên vô cùng vui vẻ, Trương Nhất Phàm không nghĩ rằng một người có bề ngoài bình thường nhìn giống Võ Đại Lang, giọng nói không chuẩn, vóc dáng không cao, nhưng khi nói chuyện lại có thể khiến bầu không khí trở nên sôi nổi.

Sau vài vòng rượu, gã đứng lên rót ba chén rượu, một chén đầy, một chén khoảng hai phần ba, một chén chỉ có một nửa.

Sau đó mời Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình chọn một chén, Diêu Mộ Tình đương nhiên chọn chén ít nhất, Trương Nhất Phàm lấy chén không nhiều không ít, để lại chén đầy nhất cho Khang Đại Vũ.

Trương Nhất Phàm cũng cười nói:
- Đây là cách tiếp khách của chúng tôi, chủ nhà có thể tỉnh không uống, nhưng khách thì nhất định phải uống cho say.

Khang Đại Vũ nói:
- Hai người các vị thật giảo hoạt! Khi chọn chén rượu có thể biết được tính cách của một người, Bí thư Trương đúng là người làm quan, rất công bằng, không thiên vị. Tôi phải nói rằng, cô Diêu không phải là một người hiền lành.

Diêu Mộ Tình nói:
- Tôi là phụ nữ, đương nhiên các vị sẽ nhường tôi.

Khang Đại Vũ nói:
- Đây không phải lý do, vừa rồi chính mồm cô Diêu đã nói, bất kể là Bí thư Trương hay là tôi, cũng không được trốn tránh. Cô chỉ là một cô gái, tuy không thể so sánh với chúng tôi, nhưng tối nay bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ tiếp chúng tôi đến cùng! Những lời này tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

- Ba chén rượu, tôi chỉ chọn một. Hiện giờ anh muốn đọ chiều cao với tôi, hay là muốn đọ dáng người với tôi? So về chiều cao thì anh cao hơn tôi, so về dáng người anh cũng to hơn tôi, cho nên chén rượu này không phải của anh thì còn của ai? Bí thư Trương, anh nói xem có đúng không?

Sau khi uống vài chén rượu, gương mặt Diêu Mộ Tình đã hơi hồng nhìn về phía Trương Nhất Phàm, dường như đang xin ý kiến hắn. Nhưng Trương Nhất Phàm không nói gì, Diêu Mộ Tình liền tiếp tục:
- Bí thư Trương, anh nói gì đi chứ! Chén rượu này Mộ Tình nên uống hay không? Chén rượu của tôi giống như thị trường cổ phiếu đang đi xuống, đã nhìn thấy đáy rồi.

Trương Nhất Phàm nói, nể mặt Khang tiên sinh, đương nhiên có thể uống, hơn nữa còn có thể uống một cách thoải mái.

Diêu Mộ Tình cười nói:
- Được rồi, tôi nghe lời anh. Chỉ có điều nếu tôi uống chén rượu này, Bí thư Trương có gì để thưởng cho tôi? Tôi dẫn một khách hàng lớn như Khang tiên sinh đến đây, cũng coi như có công đấy chứ? Tôi đã nghe nói rằng từ trước đến nay, Bí thư Trương là người có công tất thưởng, có tội tất phạt.

Trương Nhất Phàm thuận miệng trả lời:
- Cô cứ nói đi, chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!

Diêu Mộ Tình nhìn hắn, thản nhiên cười, đứng lên cầm chén rượu Mao Đài trước mặt Khang Đại Vũ, chỉ một ngụm, úp chiếc chén xuống, không ngờ không còn một giọt rượu nào.

- Hay!

Khang Đại Vũ vỗ tay, Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh thầm khâm phục, cho dù là một người đàn ông như hắn, e rằng cũng không có dũng khí và tửu lượng như Diêu Mộ Tình. Cô gái tên Diêu Mộ Tình này thật sự rất lợi hại.

Diêu Mộ Tình nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho, tôi cũng không cần khen thưởng, chỉ xin Bí thư Trương một câu.

Trương Nhất Phàm hỏi:
- Cô muốn gì, nói đi!

Diêu Mộ Tình mỉm cười gian xảo:
- Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra, tôi tự nhiên sẽ tìm đến ngài. Có mọi người làm chứng, ngài nhất định không thể nuốt lời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.