Chương trước
Chương sau
- Ảnh chụp em để ở đâu? Đưa cho họ đi!
Liễu Hải đi đến, nhìn Lưu Hiểu Hiên nói.

Lưu Hiểu Hiên nhìn mắt của gã hiểu được một ý nghĩa khác.Cô ta quay đầu, tên kia liền để dao dịch ra một chút, buông lỏng tay che miệng Lưu Hiểu Hiên.

Cuối cùng cũng thở được, Lưu Hiểu Hiên thở hổn hển chậm rãi nói:
- Ảnh chụp ở ngăn kéo thứ hai tủ quần áo, chìa khóa ở trong túi. Liễu Hải thò tay cầm túi trên ghế sofa, tìm được một chiếc chìa khóa.

- Là chiếc này à?

Lưu Hiểu Hiên nhìn gã, gật đầu.

Liễu Hải tiện tay duỗi ra:
- Các anh tự đi tìm đi, cho các anh này!
Lời vừa nói dứt, chiếc chìa khóa đó đã bay tới.

Tên kia đang giữ Lưu Hiểu Hiên, đang định nói đưa chìa khóa cho y, nhưng y chưa kịp nói, thì chìa khóa đã bay tới trước mắt y.

Chìa khóa vừa lóe lên, y theo bản năng hơi luống cuống một chút, chìa khóa bay đến đánh trúng vào mũi y.Ôi…, không ngờ chiếc chìa khóa bé xíu, lại có một lực mạnh như thế. Ngay lúc y thấy mũi đauthì cảm thấy tay bị chặn. Một lực đánh úp, dao găm rơi xuống đất, Liễu Hải liền tung ra một cước, giẫm trúng con dao.

Sau đó giơ tay kéo, đưa Lưu Hiểu Hiên thoát khỏi sự khống chế của đối phương. Đồng thời, Liễu Hải nhanh chóng đá ra một phát, nhằm trúng bụng của đối phương, tấn công nhanh như tia chớp, khiến đối phương không có cách nào né tránh.

Hơn nữa toàn bộ động tác bình thường như nước chảy mây trôi, không chút nào dừng lại, trong chớp mắt chìa khóa bay đi, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa phút, Liễu Hải đã kết thúc việc đoạt dao cứu người, đánh thương đối phương, lại còn tấn công đối phương vài chiêu.

Nếu là người bình thường thì làm sao có thể làm được thế? Lưu Hiểu Hiên ngồi trên ghế sofa, cảm giác giống như nằm mơ.

A, đồng thời với tiếng kêu thảm thiết vừa cất lên, bóng dáng của Liễu Hải nhanh chóng đến chỗ tên chuẩn bị chạy. Vừa nãy nhìn thấy trong tay Liễu Hải chiếc chìa khóa bay đi, y cảm thấy không được.

Tuyệt đối không nghĩ thân thủ của đối phương lại lợi hại như thế, căn bản không giống người thường phản ứng, theo bản năng, tên này bay qua, đúng lúc Liễu Hải cũng hướng về y gây khó dễ, hai người nửa đường đụng nhau.

Liễu Hải đột nhiên nhấc đầu gối, hung hãn đánh vào bụng của đối phương.

Nhận một cước không đề phòng , đau đến nỗi tên này toàn thân co rúm lại, lập tức đổ vật xuống đất, ôm bụng đau đớn rên rỉ.

Trước sau không đến hai phút, Liễu Hải đã giải quyết xong hai tên khốn kiếp.

Lưu Hiểu Hiên vội vàng đứng dậy:
- Làm sao bây giờ?

Liễu Hải tỏ vẻ rất kiên nhẫn, không chút sốt ruột, lấy còng, còng hai tên. Sau đó quay lại hỏi Lưu Hiểu Hiên:
- Em không sao chứ?

Lưu Hiểu Hiên vỗ vỗ ngực, có chút sợ hãi.

Nhưng cô ta vẫn dũng cảm lắc đầu:
- Tôi không sao

- Vậy thì em tránh đi một chút, anh gọi người đem hai tên súc sinh này đi.
Lưu Hiểu Hiên nghe lời đi vào phòng ngủ, Liễu Hải gọi điện thoại, mấy phút sau, có hai người chạy đến, đem hai tên đi.

Đợi sau khi mấy người kia đi khỏi, Liễu Hải mới nói:
- Em ra đi, không sao rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đáng thương của Lưu Hiểu Hiên, Liễu Hải không đành lòng thầm nhủ, chả trách anh đối với Lưu Hiểu Hiên tốt thế, cô bé này có chỗ hơn người, chỉ cần nhìn dáng vẻ cô ta, cũng khiến người ta đau lòng không dứt, ai, chỉ có điều con gái nhiều, cũng nhiều phiền phức, nghĩ đến Bạch Khẩn, Liễu Hải trong lòng có chút đắc ý, nếu mỗi cô gái đều giống như Bạch Khẩn, chịu thua thiệt e rằng chỉ có người khác, mấy tên khốn kiếp tép riu này, ba năm mươi tên, thu dọn họ, tất nhiên sẽ không thành vấn đề với Bạch Khẩn.

Gã dặn dò Lưu Hiểu Hiên mấy câu:
- Anh nói, em phải cẩn thận một chút, gần đây rất không bình tĩnh.

Lưu Hiểu Hiên gật đầu:
- Mấy người đó làm thế nào?

Cô ta là sợ họ tiết lộ bí mật gì đó, Liễu Hải cười nói:
- Hai nhân chứng quan trọng này, anh sẽ đưa đi, tên Hoàng Tử Kỳ kia không phải là người tốt, anh muốn em tránh xa y ra, sau này nhớ chú ý, đừng để mấy tên lòng dạ không tốt đó thừa cơ bắt thóp.

Nói đến Hoàng Tử Kỳ, Lưu Hiểu Hiên liền nhớ đến mấy tấm thẻ ngân hàng đó.

Từ trong túi trên ghế sofa, đổ ra mấy tấm thẻ ngân hàng của Hoàng Tử Kỳ, đưa cho Liễu Hải:
- Đây là lần trước tôi thay ông ta chủ trì tiệc mừng thọ, mấy hôm trước ông ta chuyển cho tôi tiền công, nhiều hơn tầm sáu bảy mươi nghìn.

- Nếu là tiền công, thế thì em giữ đi, bọn tham quan này từ trước đến nay không thiếu tiền.

Lưu Hiểu Hiên khẽ cắn răng:
- Nhưng Hoàng Tử Kỳ…

- Y không phải cái gì tốt đẹp, kịch tối nay chính là y đạo diễn, anh đã theo y hơn một tháng nay, do đó khuyên em lúc này phải cẩn thận một chút, họ sẽ điều tra được quan hệ của em và anh Phàm, lợi dụng ảnh chụp để viết bài.

Lưu Hiểu Hiên giật mình:
- Vậy phải làm sao?

Thật không ngờ Hoàng Tử Kỳ là loại người này, Lưu Hiểu Hiên căng thẳng đến mức quả tim nhỏ bé muốn nhảy ra, cô ta vội vàng đưa tấm thẻ giao cho Liễu Hải, Liễu Hải nhìn cô ta một cái, rồi cầm thẻ đi.

Mãi đến khi Liễu Hải rời khỏi tầm 10 phút, Lưu Hiểu Hiên vẫn hai tay đặt trên ngực, bộ ngực phập phồng dồn dập không dứt, ảnh chụp, ảnh chụp, mấy tấm ảnh này phải làm sao, cô ta vội vàng chạy vào phòng ngủ.

- Anh, bắt được hai con cá.
Liễu Hải trong xe, gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Chúng tôi đang quay về.

Hai tên tội phạm ở trong xe cúi đầu, hai tay bị còng ở sau lưng. Vừa nãy ở trong phòng của Lưu Hiểu Hiên, nhìn thấy và nhận ra được uy lực của người thanh niên này.

Bình thường hai tên cũng không được tính là quá yếu, nhưng trong tay y, cũng chỉ là tên nhi đồng thôi.

Liễu Hải giống như một phán quan, tuyên đọc việc xấu của hai tên, trải qua mấy ngày theo dõi, toàn bộ hồ sơ trước đây của hai tên được lật ra, Liễu Hải càng đọc, hai tên càng kinh hãi, cũng không biết người trước mặt sao lại biết, không ngờ lại hiểu và nắm rõ quá khứ của mình.

- Đây là cơ hội cuối cùng của các anh, phần tử phạm tội tội ác tày trời như các anh, hậu quả sau này như thế nào, các anh trong lòng biết rõ, nói mau, Hoàng Tử Kỳ còn bảo các anh làm những gì?

Hai tên tội phạm do dự một chút, đúng lúc này điện thoại vang lên, người một người ngồi phía trước nói với Liễu Hải:
- Cục trưởng Liễu, có điện thoại gọi đến.

Liễu Hải nhận điện thoại:
- Nói như thế nào không cần tôi phải dạy chứ!

Một trong hai tên gật đầu, Liếu Hải lúc này mới chuyển điện thoại qua, Hoàng Tử Kỳ quả nhiên sốt ruột, mở miệng liền hỏi:
- Thế nào rồi? Đến tay chưa?

- Cầm được rồi, ông chủ, đang trên đường trở về.

- Làm tốt lắm, tôi sẽ không bạc đãi các anh, còn cô gái đó, các anh không làm nó thế nào chứ?

- Cô gái rất nghe lời, dao đưa ra, cô ta cái gì cũng đưa ra, chúng tôi chỉ cầm ảnh chạy lấy người.

Hoàng Tử Kỳ gật đầu:
- Không cần động vào cô ta, tôi giữ lại có tác dụng lớn, thế này nhé, các anh mau quay về, tối nay, tôi sẽ cảm ơn các anh.

Nhìn thấy hai tên vẫn được coi là thật thà, Liễu Hải thu điện thoại, nói với người anh em phía trước:
- Lái nhanh lên, chúng ta trước 12h phải về.

- Yên tâm đi, cục trưởng Liễu.
Anh chàng lái xe vui vẻ trả lời.

Hoàng Tử Kỳ vừa gặp gỡ nhà báo, tâm trạng rất tốt.

Càng làm y vui vẻ là, hai tên tiểu tử này làm rất tốt, nhanh chóng thế đã lấy được ảnh chụp. Bây giờ Hoàng Tử Kỳ lại thay đổi chủ ý, chỉ cần ảnh chụp đến tay, hắn sẽ trực tiếp đưa ra ánh sáng, cũng không giống Tả Thanh Vân tự chui đầu vào lưới như vậy.

Nghĩ đến Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Tương, sẽ bị hủy diệt trong tay mình, Hoàng Tử Kỳ liền có cảm giác vui sướng không nói lên lời. Mà việc này người khác cũng không hoài nghi đến mình, chỉ cần Trương Nhất Phàm ngã xuống, Vĩnh Lâm Đàm Thủy này lại sống.

Đến lúc đó Chủ tịch thành phố Ô lên làm Bí thư thành ủy. mình ít nhiều cũng được chức tương đương Phó chủ tịch Thành phố, trong chốn quan trường sự việc như thế, tuyệt đối không phải chuyện nghìn lẻ một đêm. Có khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cả thế giới đều thay đổi, Hoàng Tử Kỳ đang mơ đến thời khắc này sắp đến, càng làm gã hưng phấn chính là, kỳ tích này lại sinh ra trong tay gã.

Đang lúc gã tính toán hại Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đang ở nhà đợi điện thoại của Âu Dương Mộ. Tối nay, Cục trưởng Âu, Phó cục trưởng Liễu Hải của Cục công an Thành phố đều đích thân ra trận, lần lượt đi bắt hai phạm nhân.

Lúc gần 11h, Âu Dương Mộ cuối cùng cũng gọi điện đến, trong giọng nói lộ vẻ vui sướng:
- Bí thư Trương, coi như không hổ thẹn với sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ!

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm:
- Cục trưởng Âu Dương, vất vả rồi!

Âu Dương vui vẻ nói:
- Việc được giao, bí thư Trương khách sáo, chúng tôi mới bắt đầu đi, đẩy nhanh tốc đố, dự kiến năm giờ sáng mai, thì có thể về đến thành phố Vĩnh Lâm.

- Tốt, trên đường chú ý an toàn.

Cuối cùng có thể thu lưới! Trương Nhất Phàm đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, Đổng Tiểu Phàm pha chén trà mang đến:
- Nhìn anh cả tối căng thẳng hồi hộp, có nhiệm vụ quan trọng à?

Trương Nhất Phàm nhận chén trà ngồi xuống, vẻ mặt vui mừng, hắn nói với vợ:
- Đừng nhìn thấy Vĩnh Lâm nơi này nhỏ, nước rất đục, quan hệ ở đây rắt rối phức tạp, giống như mớ hỗn độn.

Đổng Tiểu Phàm liền bĩu môi:
- Thật không hiểu nổi, lúc đầu sao bọn họ lại để anh đến nơi này, lẽ nào anh ở thành phố Song Giang, thì không được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh sao?

Nhắc đến chuyện này, Trương Nhất Phàm liền thở dài, nhất thời không cẩn thận, ai! Cũng không biết Thẩm Uyển Vân thế nào, hai mẹ con họ, là khúc mắc cả đời của mình

Thôi Hồng Anh mặc một chiếc váy hoa từ trong bếp bưng ra một đĩa mỳ to, lúc cúi người, bộ ngực thấp thoáng lộ ra rãnh ngực, nghe được đối thoại của hai người, quả tim đập loạn xạ, Bí thư Trương làm Phó chủ tịch tỉnh!

Trong mắt Thôi Hồng Anh, hắn đã là đại nhân vật cao không thể với tới rồi, lại lên Phó Chủ tịch tỉnh, quan đó thì cao đến mức nào!

- Ăn bữa đêm!
Thôi Hồng Anh cố gắng để mình trở nên bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt đĩa, lại chạy vào trong bếp cầm ra hai bộ bát đũa. Đổng Tiểu Phàm liền nói:
- Hồng Anh, em làm gì thế? Cùng ăn đi! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần coi mình là người ngoài, nếu không Trương Nhất Phàm của các em lại nói tôi sau lưng bắt nạt em.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô ta đứng đó không nhúc nhích, liền nói:
- Đứng ngây đó làm gì, ăn cùng đi, trong nhà không phân biệt đẳng cấp, em nghe tiểu Phàm là đúng rồi.

Thôi Hồng Anh lúc này mới chạy vào trong bếp, lấy thêm một bộ bát đũa.

Ba người cùng ăn mỳ Thôi Hồng Anh nấu, vô tình Trương Nhất Phàm phát hiện tay nghề của Thôi Hồng Anh đã tiến bộ, hắn nhìn thấy dáng vẻ Thôi Hồng Anh khép nép trước mặt mình, liền nhớ đến lời hứa với Chu Bân lúc đầu về cô ta.

Lúc Thôi Hồng Anh mới đến, đậm chất chân quê, so với các cô gái thành phố hoàn toàn không hợp, nghe Đằng Phi nói, cô rất kiên cường, cũng rất hiểu chuyện, bình thường tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền.

Cho nên toàn là kinh doanh không dưỡng, thiếu máu, bây giờ ở với Trương Nhất Phàm hơn nửa năm, càng hồng hào, da thịt mịn màng tươi non, sự lột xác của một cô gái, dễ dàng nhận ra.

Thêm nữa là cô ta vốn cũng duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt nhu mì, bây giờ lại giống như một người vợ, không giống như công nhân làm bảo mẫu cho người khác. Trong quãng thời gian này, Trương Nhất Phàm cũng suy nghĩ mãi, liệu có nên giúp Thôi Hồng Anh tìm đơn vị, như thế mới xứng đáng với công lao của cô ta hơn nửa năm nay.

Có tâm sự này, Trương Nhất Phàm liền hỏi Thôi Hồng Anh:
- Em học là chuyên ngành gì?

Thôi Hồng Anh nghe Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi chuyện này, trong lòng ngạc nhiên, rất nhanh chóng hiểu rõ ý của Trương Nhất Phàm, cô nhỏ nhẹ trả lời:
- Quản lý du lịch.

- Ồ
Trương Nhất Phàm vừa nói được tiếng, Liễu Hải gọi điện thoại đến:
- Anh, chúng em đến rồi!

Trương Nhất Phàm bỏ bát đũa đứng dậy, đến lúc thu lưới rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.