Chương trước
Chương sau
Nếu Bạch Văn Thiên đã đến đây, thì dĩ nhiên phải tới huyện An Đạo.

Hơn nữa, mục tiêu của gã lần này cũng là huyện An Đạo. Gã muốn mượn cơ hội này, mượn danh Chủ tịch Lý để nắm lấy khu dược liệu của huyện An Đạo. Bây giờ không giống như ngày trước, Bạch Văn Thiên trước kia là một kẻ vô danh, không có bất kỳ hậu thuẫn hay mối quan hệ nào.

Giờ thì khác rồi, gã có thể nghênh ngang, ưỡn ngực đi lại ở Vĩnh Lâm, cũng không có kẻ nào dám vòi vĩnh tiền của gã nữa. Hơn nữa có Chủ tịch Lý đích thân ra mặt, Bí thư Trương Nhất Phàm ngồi trấn thủ ở Vĩnh Lâm, kẻ nào muốn chết mà dám đụng đến hắn chứ?

Nhưng Bạch Văn Thiên còn có một ý định khác, chính là muốn báo thù, trả đũa lại nỗi hận năm đó, mình bị người ta nuốt trắng hai triệu, đến một đồng cũng chẳng còn.

Ăn cơm ở Vĩnh Lâm xong, Chủ tịch Lý nói:
- Bạch tiên sinh, tối nay ôngở lại Vĩnh Lâm đi, sáng mai hẵng tới huyện An Đạo?

Bạch Văn Thiên biết Lý Thiên Trụ chắc chắn còn có chuyện khác, cho nên không gấp gáp, gã liền cười lớn đáp:
- Cứ nghe theo Chủ tịch Lý vậy, tôi cũng đang muốn nhân lúc rảnh rỗi này, đi dạo một vòng, cũng coi như ôn lại chuyện cũ.

Lý Thiên Trụ nói:
- Vậy được, mai chúng ta sẽ xuất phát sớm một chút, đi đi về về trong ngày thôi.

Cũng vì muốn để phân xưởng thứ hai của Bạch Văn Thiên đặt tại Vĩnh Lâm, Lý Thiên Trụ lại phải một phen hao tâm tổn sức. Nếu có thể khiến Vĩnh Lâm thoát khỏi cảnh khốn khó, ông ta còn không phải lập được công lớn sao?

Cha con Bạch Văn Thiên vừa đi khỏi, ông ta lập tức mở một cuộc họp nhỏ.

Vĩnh Lâm các cậu năm nào cũng xóa đói giảm nghèo mà năm nào cũng đói nghèo, đến khi nào mới có thể tự lập? Ông ta nhìn Trương Nhất Phàm rồi nói:
- Bí thư Nhất Phàm, việc thu hút nhà đầu tư trước giờ vẫn là hạng mục đặc biệt của cậu, vậy cậu có thể nghĩ ra biện pháp nào khác, giải quyết khó khăn trước mắt của Vĩnh Lâm không?

Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, lời này của Lý Thiên Trụ chính chỉ là lời khích lệ, mình còn gấp hơn ông ta, ông tưởng rằng tôi thích ở một nơi đến chim cũng không ỉa nổi như chỗ này sao? Nhưng trông thấy vẻ mặt Lý Thiên Trụ lại không giống như đang nhằm vào mình, hắn liền lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, vấn đề này chúng tôi cũng vẫn đang suy nghĩ. Nhưng một nơi như Vĩnh Lâm, nền tảng quá yếu, không thể so với những địa phương khác. Thu hút đầu tư, chỉ như thêu hoa trên túi tấm vải bố, mà tấm vải bố lại quá kém, nền tảng quá kém, chung quy thì vẫn không có hiệu quả.

Lý Thiên Trụ không muốn nghe nữa, những lời này rõ ràng là đang muốn trốn tránh trách nhiệm. Ông ta không hài lòng nói:
- Nền tảng yếu, đó là một mặt, chẳng lẽ nền tảng yếu thì có thể không làm nữa hay sao? Hiện giờ Bạch tiên sinh không phải đã đến rồi sao, về việc bố trí phân xưởng thứ hai của nhà máy chế dược Trường Bạch Sơn, nếu đã tồn tại yếu kém, vậy các cậu đề xuất một vài ý kiến đi!

Lý Thiên Trụ lúc này vẫn không biết, Bạch Văn Thiên thực chất đang hướng về phía Trương Nhất Phàm, nếu không phải là Trương Nhất Phàm đề nghị, gã làm sao đến khu Vĩnh Lâm này lần nữa. Hơn nữa, Lý Thiên Trụ cũng có nghe Lý Hồng nói qua, Trương Nhất Phàm đến Hongkong, là vì muốn lôi kéo tập đoàn Lý thị, nhưng Lý gia xảy ra sự việc kia, người ta cũng chẳng còn lòng dạ nào. Bởi vậy, kế hoạch thu hút đầu tư của Lý Hồng và Trương Nhất Phàm lại một lần nữa bị thất bại.

Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm này, thực ra đã nỗ lực rất nhiều, Lý Thiên Trụ cũng biết, nhưng ông ta không muốn để người này tuổi trẻ đã quá kiêu ngạo, nói mát một cách thỏa đáng, rồi sau đó lại cho thêm chút ngọt, chiêu này của ông ta gọi là ân uy tịnh thi (cùng lúc sử dụng ân huệ và uy nghiêm).

Trương Nhất Phàm cũng có rất nhiều điều muốn nói, song hôm nay chưa phải thời điểm để kể khổ, mà hắn cũng không muốn kể khổ với Lý Thiên Trụ, làm vậy chẳng khác nào hạ thấp bản thân. Ô Dật Long nghe được những lời này, ngồi bên cạnh cũng không dám nói một lời.

Nếu đổi lại là Chủ tịch Ân, Ô Dật Long đã không cảm thấy áp lực lớn như vậy. Nhưng Lý Thiên Trụ thì khác, ông ta có quan hệ trực tiếp với Tổng Bí thư, không thể đắc tội. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm không lên tiếng, gã càng tỏ ra nể nang hơn.

Đợi đến khi Lý Thiên Trụ nói xong, gã mới lấy hết can đảm, cẩn thận báo cáo.
- Chủ tịch Lý, kỳ thực Vĩnh Lâm chúng tôi luôn cố gắng, huyện Sơn Lam trong thời gian tới sẽ khai thông quốc lộ 107, công trình đã triển khai được một phần ba. Vì con đường này, chúng tôi đã ngày đêm hăng hái chiến đấu, không dám ngừng nghỉ. Đến lúc con đường được hoàn thành, chúng ta sẽ có thể đi thẳng đến tỉnh Quảng, thu hút lực lượng kinh tế bên ngoài đầu tư.

Câu nói này của Ô Dật Long ít nhiều cũng có chút muốn lấy lòng, hơn nữa gã không đề cập đến chuyện Trương Nhất Phàm lập quỹ. Đây chính là gián tiếp gạt bỏ công lao của Trương Nhất Phàm. Việc làm đường vẫn đang do Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách, nhưng nhờ Trương Nhất Phàm hoàn thành việc sửa đường, bọn họ mới có cơ hội “biểu diễn”, đây cũng là chính tích duy nhất Ô Dật Long làm ra hồn.

Mục đích làm đường chính là để thu hút càng nhiều vốn đầu tư. Lý Thiên Trụ gậtđầu.
- Vấn đề mấu chốt của một địa phương nghèo khó, giao thông quả thực đóng góp một phần quan trọng. Vì vậy, tình hình xây dựng giao thông ở Vĩnh Lâm mà các cậu đang coi trọng hiện nay, mới chỉ dừng ở mức những năm năm mươi sáu mươi của khu vực Giang Chiết thôi, thậm chí còn không bằng nữa. Đồng chí Ô Dật Long, cậu là cán bộ lão thành ở Vĩnh Lâm, cậu nói xem chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là vì các cậu không làm, hay là có nguyên nhân nào khác?

Lần này, Lý Thiên Trụ chỉ đích danh Ô Dật Long, khiến gã trở tay không kịp, gã không ngờ Chủ tịch Lý lại nhanh đến thế, vừa chuyển đề tài đã trúng tới gã, sớm biết vậy thì vừa rồi đã không nói đến chủ đề này.

Ô Dật Long là người quản lý ở Ủy ban nhân dân thành phố, việc xây dựng giao thông không làm tốt, gã là Chủ tịch thành phố, dĩ nhiên sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm. Nói cho cùng, Trương Nhất Phàm mới tới chưa lâu, không thể trong mấy tháng ngắn ngủi thay đổi được hiện trạng của Vĩnh Lâm. Bởi vậy, Ô Dật Long phải chịu áp lực rất lớn.

Lý Thiên Trụ nhìn cả hai người đó, cũng không có hứng thú nói chuyện với những người khác. Ông ta nhìn vào bảng biểu báo cáo mới của khu vực Vĩnh Lâm, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Tôi thấy bảng biểu báo cáo mới của các cậu gần đây vẫn có chút tiến triển, có thể thấy các cậu cũng đang cố gắng. Còn về mấy dự án xây dựng của các cậu, tôi cũng sẽ tránh thủ phê duyệt sớm. Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của các cậu chính là dốc toàn lực, nắm lấy phân xưởng chế dược thứ hai của Trường Bạch Sơn. Cái này đối với Vĩnh Lâm các cậu mà nói chính là một khởi đầu mới. Trước kia không ai đến đầu tư, sau này thì có rồi. Tôi hy vọng toàn thể các ban ngành ở Vĩnh Lâm có thể bỏ được chiếc mũ nghèo khó lạc hậu này xuống.

Lý Thiên Trụ đến giờ phút này vẫn khăng khăng cho rằng, Bạch Văn Thiên là do Thẩm Hoành Quốc mời đến, ông ta cũng không biết trước kia Bạch Văn Thiên đã từng có mối hận với vùng đất Vĩnh Lâm này, còn nói rằng đây là công lao của Thẩm Hoành Quốc. Nếu Thẩm Hoành Quốc đã dẫn gã đến cho mình, ông ta cảm thấy mình nên tóm lấy cơ hội này, ra oai trước mặt cấp dưới.

Ông ta nhìn Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Nhất Phàm, ban đầu Tỉnh ủy quyết định điều cậu từ Song Giang đến đây, chính là có ý này. Mà đồng chí Ô Dật Long cũng là đồng chí lão thành, tin rằng hai người kết hợp, nhất định có thể đem lại hy vọng cho Tỉnh ủy.

Ô Dật Long nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nói đến cùng thì trong lòng Chủ tịch Lý vẫn coi trọng Trương Nhất Phàm hơn. Chỉ cần nghe ông ta ban nãy nhắc đến tên của hai người, một sự khác biệt rất nhỏ thôi nhưng lại khiến người ta cảm nhận được rất nhiều. Hơn nữa còn có một tầng ý khác, mục đích của Tỉnh ủy rất rõ ràng, điều cậu đến đây chính là để chỉnh đốn lại Vĩnh Lâm. Không có gì có thể biểu đạt ý muốn của Tỉnh ủy hơn câu nói này. Ô Dật Long cậu vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo Đảng, đừng có tự cao tự đại.

Ban nãy phê bình nhiều như vậy, nhưng chỉ một câu nói đã làm dịu tắt đi tất cả , trong lòng Ô Dật Long thấy rất không thoải mái.

Có lẽ, mình thật sự chỉ có một đường để đi, đó là hợp tác với Trương Nhất Phàm, đây mới là kết cục tốt nhất. Nếu không chắc chắn à cả hai phía đều thiệt , thậm chí thế lực của mình rất có thể sẽ bị đánh cho tan tác.

Nói về vấn đề xay dựng kinh tế xong, Chủ tịch Lý liền chuyển sang vấn đề tác phong cán bộ. Lý Thiên Trụ là Chủ tịch của một tỉnh, cũng từng nhiều lần nhấn mạnh về tác phong cán bộ, điều này có cùng xuất phát điểm với hai điều mà Trương Nhất Phàm lúc mới đến đã đề cập là tác phong cán bộ và dân sinh.

Lý Thiên Trụ nói về đề tài này, dĩ nhiên là vì chuyện của Tả Thanh Lâm. Hôm nay lại nhấn mạnh thêm lần nữa, những hiện tượng giống như Tả Thanh Lâm trong nước cũng không phải không có tiền lệ, chính bởi vì đã có tiền lệ, nên ông ta càng phải phê bình. Những chuyện như vậy, các người trước đó lại không phát hiện ra, hai người đều có trách nhiệm trong việc giám sát thiếu chu đáo.

Lý Thiên Trụ nói tới đây, liền nhìn sang những người khác.
- Bí thư Cam đã tới chưa?

Hôm nay không chỉ Bí thư Cam, mà phần lớn bốn ban ngành lớn của thành phố Vĩnh Lâm đều có mặt. Nhưng bọn họ không có tư cách nói chuyện với Chủ tịch tỉnh, chỉ có thể đứng ở một bên chờ triệu tập. Buổi nói chuyện vừa rồi, tất cả mọi người nghe thấy đều run như cầy sấy.

Nếu nói những lời Trương Nhất Phàm nói trong Hội nghị thường vụ lần trước, bọn họ đều coi như gió thoảng bên tai, thì hôm nay, từ miệng Chủ tịch tỉnh Lý nói ra, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

Bí thư Cam ở Ủy ban Kỷ luật vừa nghe thấy tên mình, liền sợ đến mức hai chân run bần bật, rốt cuộc cũng phải lên pháp trường. Không cần nói, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận phê bình gay gắt rồi.

Bí thư Cam nơm nớp lo sợ bước tới.
- Xin chào Chủ tịch Lý.

Bí thư Cam là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, tóc không nhiều, bụng không nhỏ, kỳ thực, với dáng người ông ta thì cũng không tính là béo lắm, chỉ là hơi mập mà thôi. Nhưng Lý Thiên Trụ rất không thích dáng vẻ của ông ta.

Nhất là sau khi sự việc Tả Thanh Lâm bại lộ, càng làm cho ông ta cảm thấy không vừa lòng với vị Chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật này. Lý Thiên Trụ nhìn ông ta một cái.
- Bí thư Cam, ông thân là người gánh vác sự ủy thác của quốc gia và nhân dân, sự việc của đồng chí Tả Thanh Lâm ông điều tra thế nào rồi?

Trước đó không lâu, trong Hội nghị, Bí thư Trương đã phê bình rất rõ ràng công tác của Ủy ban Kỷ luật, nói rằng bọn họ không chủ động, không tích cực. Kỳ thực, trong lòng Bí thư Cam rất buồn bực, bản thân ông ta cũng không làm chủ được, trước khi muốn bắt giam một người, trước tiên phải có được sự cho phép của Ô Dật Long, nếu không công tác này ông ta không thể làm tiếp .

Lâu dần, ông ta đã hình thành thói quen xin chỉ thị của Ô Dật Long trước, rồi mới quyết định hành động tiếp theo. Bởi vậy, Ủy ban Kỷ luật ở thành phố Vĩnh Lâm này có cũng như không. Sự việc của Tả Thanh Lâm, ông ta cũng vẫn đang điều tra, tuy nhiên việc nào có thể phơi bày, việc nào không thể phơi bày, ông ta cũng phải xin chỉ thị của một vài người đã.

Chủ tịch Lý cũng vẫn câu nói ấy, công tác của Ủy ban Kỷ luật các người thật quá bị động!

Chỉ với câu nói này, Bí thư Cam đã đầm đìa mồ hôi, nhưngkhông thể không gật đầu.
- Vâng, vâng, vâng, Chủ tịch Lý phê bình rất đúng. Chúng tôi đang cố gắng cải thiện ạ!

Đợi đến khi lượt nói chuyện này kết thúc, Chủ tịch Lý kêu hai người Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm ở lại, tất cả những người khác đều lui ra ngoài. Hai người họ hiểu rằng, sắp đến lúc phải nói chuyện cơ mật thật sự rồi.

Lý Thiên Trụ rút một điếu thuốc ra, chậm rãi châm lửa. Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long vẫn ngồi đó, không ai đi châm thuốc cho ông ta. Trương Nhất Phàm không muốn, còn Ô Dật Long thì không dám, bởi vậy, ông ta đành phải tự mình châm.

Hít một hơi, ông ta mới nói:
- Mức độ thối nát của Vĩnh Lâm rất nghiêm trọngvà đã bị khiếu nại lên tỉnh rồi, các cậu có thái độ thế nào với vấn đề này?

Ông ta đang muốn hai người họ tỏ thái độ, Ô Dật Long lén liếc nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút tức giận không phục. Cậu không phải lập quỹ xóa đói giảm nghèo sao, tôi đã kêu bọn họ đem tiền tham ô chuyển vào rồi đấy. Còn nhiều ít thế nào cũng là thái độ của bọn họ, cậu lại vẫn đem chuyện này vạch trần ra, làm vậy quả thật rất không phải đạo rồi.

Cái kiểu thêm dầu vào lửa như vậy, Ô Dật Long ghét cay ghét đắng, ban nãy đã quyết định phối hợp với Trương Nhất Phàm, cố gắng tiếp tục quản lý Vĩnh Lâm. Nhưng giờ phút này lòng gã lại thay đổi. Con người Trương Nhất Phàm này không thể cùng làm việc được, hắn thật quá chuyên quyền độc đoán.

Sớm biết như vậy, mình hà tất phải hao tổn tâm tư, cứ để bọn họ mất cả chì lẫn chài là được.

Căn phòng chìm trong yên lặng, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch Lý, tôi nghĩ vấn đề của Ủy ban Kỷ luật có thể giảm nhẹ một chút, được không ạ.

Lý Thiên Trụ nói:
- Cậu nói xem phải thế nào?

Trương Nhất Phàm trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
- Về vấn đề Chủ tịch Lý vừa nói, tôi đã tiến hành điều tra. Trong bốn ban lớn ở Vĩnh Lâm, đa phần các đồng chí đều rất tốt, tôi hy vọng và khẩn cầu cấp trên cho họ một cơ hội sửa sai. Chính sách nhất quán của Đảng là trị bệnh cứu người, coi giáo dục là phương thức. Hơn nữa, tôi tin rằng dưới sự phối hợp toàn lực của Chủ tịch Ô, Thành ủy có niềm tin sẽ thay đổi được những vấn đề này. Quan trọng hơn là, công tác này đã đạt được những thành tựu nhất định.

Lý Thiên Trụ nhìn hắn, thầm nghĩ “Câu hãy lại đây để tôi xem rõ. Tôi muốn nhìn kỹ xem, cái cậu gọi là thành tựu với phương thức rốt cục là cái gì?”

Ô Dật Long nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng kinh hãi,. Gã nhất thời không đoán được dụng ý của Trương Nhất Phàm, “Hắn làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?” Hình như có ý muốn bảo vệ sự ổn định trong các ban ngành của Vĩnh Lâm.

“Chẳng lẽ vừa rồi mình trách lầm hắn?”

Không sai, Trương Nhất Phàm đang có ý này, đây chính là cái được gọi là bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, người sống trên đời sao có thể không phạm sai lầm chứ? Vấn đề mấu chốt là, mấy người các cậu phải có thái độ, phải có lòng ăn năn hối cải. Nhờ có sự cố gắng trong mấy ngày qua của Dương Lăng Vân, rốt cuộc đã thực hiện rất chu đáo nhiệm vụ Trương Nhất Phàm giao cho.

Không đến một tuần ngắn ngủi, trong tài khoản của quỹ xóa đói giảm nghèo đã có gần sáu triệu. Số tiền này từ đâu mà ra? Phần lớn là do Ô Dật Long bày mưu tính kế, đem tiền gửi vào tài khoản. Còn lại gần một triệu, là một số người khác thực sự biết ăn năn hối lỗi, giống như đám người Dương Lăng Vân, Chu Bân, âm thầm chuyển tiền vào tài khoản.

Chính vì nguyên nhân này, Trương Nhất Phàm mới quyết định mở cho mọi người một con đường sống.

Sáu triệu không thể coi là nhiều, có lẽ một khoản hối lộ trong nhà một vị quan lớn nào đó, nhưng cũng không dừng ở con số này, nhưng thái độ này là rất đáng quý. Dĩ nhiên, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không thể ngờ được, đây là do Ô Dật Long bày mưu sắp kế mà hoàn thành được. Nhưng hắn cho rằng, mình làm vậy đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu vẫn có người không thức thời,không biết hối cải thì là bọn họ tự tìm đường chết mà thôi.

Lúc Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm, trong tay nắm mọi quyền uy, bắt được Bành Vĩnh Niên và nhóm toàn quyền, cho một số kẻ ở Vĩnh Lâm một phen hú vía. Hiện giờ hắn lại buông tay, mở cho họ một con đường sống, khiến cho Ô Dật Long trong lòng cũng thầm khiếp sợ. Thủ đoạn này thật không phải người bình thường có thể nghĩ ra được. Trong lòng gã thầm suy tính, mục đích thật sự của Trương Nhất Phàm là gì chứ?

Lý Thiên Trụ nhìn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm lập tức gọi Đằng Phi đang đứng đợi ngoài cửa, mang danh sách đang trong tay của Dương Lăng Vân vào. Lý Thiên Trụ hiển nhiên không hiểu hành động này có ý gì. Trương Nhất Phàm liền giải thích:
- Trong ban ngành của Vĩnh Lâm quả thực có những con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nhưng dưới sự lãnh đạo của Đảng, cùng sự giám sát của nhân dân, đại bộ phận các đồng chí đều có biểu hiện tốt. Để cảnh cáo một vài đồng chí có ý định đen tối, tôi và Chủ tịch Ô đã bàn bạc, cùng nhau lập ra một quỹ xóa đói giảm nghèo. Đồng thời trong hội nghị cũng nhấn mạnh, nếu đồng chí nào có vấn đề về phương diện kinh tế, có thể chuyển những khoản tiền ăn hối lộ chuyển vào quỹ này. Không ngờ các đồng chí ở Vĩnh Lâm, tinh thần giác ngộ đều khá tốt. Mời Chủ tịch Lý xem qua, từng khoản tiền này đã chứng minh một điều. Thái độ của họ đáng để người ta vui mừng, cho nên tôi khẩn cầu tổ chức cho các đồng chí ấy một cơ hội.

Lý Thiên Trụ nhìn từng khoản tiền trước mắt, con số không phải quá lớn, nhưng như Trương Nhất Phàm đã nói, đây là vấn đề thái độ. Lý Thiên Trụ, thân cũng là người trong giới này làm sao không hiểu được, nhận tiền vào thì dễ, nhả tiền ra thì khó. Trương Nhất Phàm có thể khiến đám người ở Vĩnh Lâm làm được điều này, đã rất tốt rồi.

Vì thế, ông ta gật đầu, mang theo vẻ tán thưởng.
- Các cậu làm công tác này rất tốt, đã mở ra một khởi đầu mang tính lịch sử, đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Phù hợp với phương châm và tôn chỉ trị bệnh cứu người, lấy giáo dục làm gốc của Đảng, đáng để làm gương!

Đây là một lời khen ngợi rất lớn, khiến Ô Dật Long không nén được sửng sốt. Thấy Trương Nhất Phàm cũng không thừa cơ thêm dầu vào lửa, trong lòng gã không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.