Chương trước
Chương sau
Tối đó Chu Bân thua be bét trong trận mạt chược.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đánh bài,Tiểu Cảnh gọi Lã Kiềuđến. Lã Kiều là ngồi Chu Bân. Trước đó cùng với Toàn Quyền hành động rất mờ ám.

Về sau Toàn Quyền bị án treo, cô không có việc gì làm.

Lã Kiều và Chu Bân quen biết đã lâu. Từ lúc Lã Kiều ngồi bên cạnh, Chu Bân liền bắt đầu xuất Pháo, đại pháo,tiểu pháo luôn tay đến nỗi trong lòng kinh ngạc. Mà hôm nay lại còn đánh nhiều, ra một nước pháo là tương đương với ba trăm năm tệ một ván. Chu Bân đã thua hơn hai ngìn rồi.

Tiểu Cảnh cười đùa, nói Chu Bân là đen bạc đỏ tình. Lã Kiều ngồi bên cạnh cười đến sởn cả gai ốc, khiến tinh thần người ta nhộn nhạo.


Chu Bân nhìn Lã Kiều ngồi ở bên cạnh mình, cũng có vào nét quyến rũ, hơn nữa trước đây, họ cũng là người quen nên nói chuyện cũng thoải mái, dễ gần hơn chút.

Lã Kiều nhẹ nhàng sờ đùi y, trong lúc vô ý đã đụng chạm đến phần nhạy cảm khiến Chu Bân sững người tùy tay đánh một quân rồi lại được điểm cho đại pháo.

Lã Kiều liền nói:
- Chủ nhiệm Chu, có phải hôm qua ngài không may phải không? Vận xui nhiều như thế! Tôi đến giúp ngài mấy ván nhé!
Chu Bân nhường chỗ cho Lã Kiều, rồi ngồi bên cạnh hút thuốc, Lã Kiều nắm chặt tay y nói:
- Không cần đâu, ngài không sợ tôi làm cho mọi người gặp xui hết hả?

Tiểu Cảnh nói:
- Giời cô giúp y ra pháo,tối y lại ra pháo của cô, không có gì, dù sao cũng không thiệt đi đâu cả.

Lã Kiều tỏ vẻ hờn dỗi đang trợn mắt nhìn y, ngồi xuống thay chỗ của Chu Bân. Không ngờ cô ta vận may tốt. Vừa vào ván mà đã ăn mấy nước rồi. Sau đó, hai người ngồi bàn dưới ra ám hiệu cho Trần Thương.

Đùi Lã Kiều rất trắng, rất thon gọn, sờ vào rất mềm mại khiến Chu Bân mê mệt còn tâm trí đâu mà chơi bài?

Lã Kiều đánh một ván, trả lại chỗ cho Chu Bân, Chu Bân nói cô chơi rất đỏ, tại sao lại không chơi nữa? Giúp tôi chơi mấy ván nữa đi, trừng trị hết bọn chúng nó đi..

Lã Kiều u oán trợn mắt nhìn y, khom lưng ghé vào tai Chu Bân nói một câu:
- Muốn chết à,nước của em đã bị anh lấy ra hết rồi.
Sau đó xé tờ giấy vội vàng đi toilet.

Ông Chu Bân trong đầu trống rỗng. Cái mụ đàn bà này, đồ lẳng lơ.

Tiền Trình ngồi đối diện Chu Bân. Lã Kiều vừa mới xoay người, ngực lộ ra trắng muốt, tất cả đều đập vào mắt y, nhìn thấy Lã Kiều, hắn chợt nghĩ tới Kim Lan Châu.

Hai cô gái này, đều không phải là nhân vật bình thường, làm mê chết người mà không đền mạng.

Bùi ngàn dặm nói:
- Chủ nhiệm Chu đúng là diễm phúc lớn! Tối nay nếu không thua ít tiền thì anh em chúng tôi trong lòng đã không thoải mái rồi.

Tiền Trình cũng cười ha hả nói:
- Đúng đấy, hôm nay nếu chủ nhiệm Chu không thua ít thì trong lòng chúng tôi thật sự không thoải mái đấy. Tám vạn!


Mấy ông vừa nói vừa cười, Lã Kiều từ trong toilet đi ra, mặt hơi đỏ.

Tiểu Cảnh nhìn thấy,
- Kiều Kiều, có phải cô ở trong nhà vệ sinh chơi trò tự sờ soạng không? Mặt mũi lại đỏ ra thế kia?

Lã mỉm cười nói:
- Đúng vậy, các anh không chịu đến giúp tôi, tôi đành phải tự sờ soạng thôi.

Nói xong, cô lại gần chỗ Chu Bân ngồi, khiến Chu Bân lòng nóng như lửa đốt, đến nỗi không thể chơi mạc chược được, chỉ muốn sờ soạng chỗ ấy của cô ta.

Cứ như vậy, cả một buổi tối Chu Bân như bị ma quỷ nhập, thua đến hơn bốn vạn.

Đợi đến ngày thứ hai trôi qua, y mới ý thức được sự việc có chút nguy kịch rồi.

Bởi vậy, cố ý chạy đến chỗ Bí thư Trương xem xem. Trương Nhất Phàm vốn không biết xảy ra chuyện này, hắn nghe Chu Bân bên ngoài nói chuyện, tiện hỏi:
- Có chuyện gì vậy?

Chu Bân gật đầu cười nói:
- Không có gì, tôi chỉ là đến xem xem, Bí thư Trương có gì chỉ bảo?

Trương Nhất Phàm ngẩng đầu:
- Cá hôm trước cũng được, anh làm sao tìm thấy được ở đây?
Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ nói,
Lần trước lãnh đạo trong huyện đến, đã từng mời bọn họ đi câu cá ở đó.

Chu Bân trong lòng chợt nhớ:
-Bí thư Trương, hôm nào có hứng, chúng ta lại đi câu cá!

Trương Nhất Hàm nói:
- Được, để sau hãy tính!
Sau đó, hắn liền mở văn kiện ra xem, Chu Bân Lập tức lui ra. Lúc về, y gọi điện xin đến hồ cá bên kia:
- Anh chuẩn bị cho tôi mấy con cá tươi, gói cẩn thận vào túi dưỡng khí rồi mang qua cho tôi.

Buổi tối, lúc Trương Nhất Phàm về nhà, ngửi thấy hương vị thức ăn từ bếp tỏa ra, đến lúc hắn vào phòng ăn, không ngờ nhìn thấy đầu cá trong bình nước hôm đó.

- Tiểu Thôi, con cá này mua ở đâu vậy?

Thôi Hồng Anh nói:
- Lúc sắp tan sở, là Chu Bân Biếu.

Ồ! Trương Nhất Phàm cười cười, cái thằng Chu Bân này!

Đúng lúc, Đăng Phi vẫn chưa đi, hắn liền hô lên một câu:
- Thư kí Đằng, tối nay đến đây nhậu nhé, có cá đây.

Hôm đó, Đằng Phi cùng đi với Trương Nhất Phàm. Tự nhiên ngửi thấy mùi vị của đẩu cá. Huống hồ là đầu cá do cô em họ làm, y càng muốn thưởng thức. Nếu Trương bí thư mời y cũng không khách khí, chạy xuống nhà bếp lấy bát.

Nhìn thấy Thôi Hồng Anh đang xới cơm, y nhớ lại ngày trước mượn cớ nói chuyện với cô ấy. Thôi Hồng Anh đã không hề bực tức với y, mà nhớ những lời dặn dò Lập Thu nói, vì thế giữ vẻ mặt ôn hòa nói với y:
- Đợi lát ăn xong, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện nhé?

Đằng Phi kích động, vui mừng giống như là quả phụ có con.

Đợi ba người cùng ăn cơm xong, Thôi Hồng Anh dọn nhà vệ sinh xong, Đăng Phi với cô ấy cùng đi. Thôi Hồng Anh nói, cô gái cùng thôn tên là Lập Thu cũng đang ở đây hay là kêu cô ta ra cùng đi. Mọi đều là người cùng thôn với nhau, Đằng Phi cũng không tiện từ chối.

Thôi Hồng Anh thấy Đằng Phi đồng ý rồi, thầm vui sướng, trong lòng hi vọng hai người họ có thể sớm thành đôi..

Trương Nhất Phàm ăn cơm xong, ngồi ở sô pha hút thuốc.

Giờ phút này hắn đang ngắm nghía lại bản thân, Hồ Lôi gọi điện đến, nói hắn chuẩn bị đến Hồng Kông để tìm mối hợp tác. Trương Nhất Phàm hiểu ý của y, muốn hắn ra mặt, đi theo con đường của tập đoàn Lý Thị, sau đó cầm quặng mangan đi.

Thật ra mà nói, hắn cũng không muốn số quặng mangan này rơi vào tay người khác, tự mình tài thụ, chuyện hóng gió của người khác ta mặc kệ. Tuy rằng nói vì chiến tích, vì lão bách tính. Nhưng chỉ cần Hồ Lôi giở thủ đoạn bình thường, hợp pháp nắm được quyền khai thác khu quặng mangan, đương nhiên là kết quả tốt nhất.

Nước phù sa không chảy đến ruộng người ngoài, việc tốt như vậy, người ta làm được sao mình không thể làm? Hồ Lôi giúp mình được bao nhiêu? Trương Nhất Phàm cũng đang cân nhắc về vấn đề này.

Quan trọng hơn cả là, nếu Hồ Lôi nắm được khai thác khu quặng mangan này, thì chí ít hắn cũng có thể kinh doanh hợp pháp, phối hợp với chính sách của chính quyền, không giống như những người làm ăn phi pháp, cái lợi là duy nhất, còn đây là chuyện cả hai bên đều được lợi.

Quả nhiên, Hồ Lôi nói câu đầu tiên liền nhắc đến,
- Có phải anh vẫn chưa đi Hồng Kông?

Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Sao thế? Lại có âm mưu gì đây?

Hồ Lôi cười như kẻ trộm được tiền,
- Tôi muốn mời anh đi Hông Kong du lịch một tuần, anh có rảnh không?

Trương Nhất Phàm cũng đang suy xét việc này, nhưng hắn không muốn trả lời ngay Hồ Lôi . Cố ý suy nghĩ nửa ngày hắn mới nói:
- Việc này tôi phải suy nghĩ cẩn thận, anh đợi tin của tôi nhé!

Việc khai thác quặng mangan vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng Hồ Lôi không chờ được. Y nói với Trương Nhất Phàm:
- Không cần do dự nữa, hai ngày sau lên đường thôi! Anh ngẫm lại xem, con đường quốc lộ của huyện Sơn Lam đã khởi công rồi. Mà dự án này của chúng ta phải được phê xuống dưới, cũng phải mất mấy tháng. Trong thời gian mấy tháng này, con đường này mới dài hơn? Vẫn không được sữa chữa sớm? Trong thời gian nữa năm đủ rồi.Đúng không! Liên tục bị gián đoạn, lại phải chịu những rắc rối nảy sinh khác. Một vài người trong huyện đã biểu tình, không chỉ là người Vĩnh Lâm, còn có vài người tỉnh thành cũng đã và đang liên hợp với bọn họ chuẩn bị khai thác khu mỏ này. Đợi bọn họ ra tay rồi, tôi đến phần canh cũng không có.

Trương Nhất Hàm thật không ngờ, vài người này lại ra tay hành động nhanh như vậy. Nhưng mà chuyện khai thác khu mỏ mangan, bất luận là ai nhúng tay, thì vẫn phải trải qua tay mình. Hồ Lôi nói rất đúng, không thể kéo dài nữa.

Chẳng qua, hành động tiếp theo của dự án này là rót vào một khoản kinh phí lớn. Lấy theo tên của thương nhân Hông Kong là Chu Toàn đã qua huyện ủy rồi lại đến địa khu Vĩnh Lâm, một con đường mà liên quan đến bao nhiêu người?

Nhưng Trương Nhất Phàm biết rằng:
- Lý lão tiên sinh đầu tư cho sản phẩm trong nước nhưng lại không mấy nhiệt tình. Vài năm trước đầu tư tại huyện Thông Thành hoàn toàn là vì chuyện cô gái hoa kiều bảo bối Viện Viện, còn một ân tình thôi.

Hiện giờ, con đường dành riêng cho người đi bộ ở Thông Thành, công trình giai đoạn 3 đã hoàn thành, tập đoàn Lý Thị cơ bản vẫn chưa có kế hoạch đầu tư bước tiếp theo. Hồ Lôi cũng là cái ý này, không cần hắn bỏ vốn, chỉ cần hắn ra mặt, mượn cái danh của Lý gia để dùng.

Hoặc là chỉ cần Lý lão tiên sinh đến huyện Sơn Lam một chuyến là được rồi.

Nhưng cái lão Lý này không phải là một người bình thường có thể mời là được, Hồ Lôi cũng không có mặt dày như này.

Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chuyện tài chính, anh đã tính xongrồi? Đó cũng không phải là con số nhỏ? Phỏng chừng hai ba tỷ!

- Tôi biết, Tiêu Tiêu đã đồng ý, góp năm trăm triệu cổ phần. Số tiền còn lại ta đi vay, xe đến núi ắt sẽ có đường thôi. Sợ gì chứ? Từ xưa đến nay, kẻ gan to thì được chết no, kẻ nhát gan thì phải chết đói. Sợ cái cầu!

- Nếu anh cố ý như thế, tôi cũng chỉ còn cách cố hết sức.
Trương Nhất Phàm rốt cục đáp lời thỉnh cầu của Hồ Lôi, hai người quyết định ba ngày sau đi Hông Kong.

Bàn việc chính, Hồ Lôi liền trở nên nghiêm trang, Băng Băng ngồi bên cạnh vẫn nghe hắn nói chuyện điện thoại, lúc này mới hỏi:
- Các anh chuẩn bị đi Hông Kong? Cho tôi và tiểu Phàm cùng đi được không!

Hồ Lôi nghiêm nghị nói:
- Lần sau đi, lần này không phải đi du lịch, mà là đi cứu người. Ngỗ nhỡ việc này không thành, đem các em đi nhìn đàn ông chúng tôi mất mặt à, các em không đau lòng sao?

Băng Băng bĩu môi,
- Có nghiêm trọng như vậy không?

Hồ Lôi nghiêm mặt, thổi khói thuốc rồi nói:
- Lão Lý vẫn không xem trọng chính sách của đại lục, mà lần này còn đánh vào tấm biển của tập đoàn Lý Thị bọn họ, đem chuyện này làm cho ra nhẽ, cũng không biết ông ta có đồng ý hay không.

Không có quan hệ đặc biệt,ai nể mặt? Danh dự mượn của người ta, làm không khéo lại hại đến danh tiếng. Bản thân Hồ Lôi cũng biết cái lợi hại trong đó.

Nếu không cũng không cần Trương Nhất Phàm ra mặt, nhìn thấy sắc mặt buồn rầu của Hồ Lôi, Băng Băng liền giải thích:
- Được rồi, thế nhớ đấy, anh nợ tôi một chuyến đi du lịch.

- Được , lần sao đi Hawaii đi! Kêu anh Phàm và Tiểu Phàm đi cùng, đi Hawaii một chuyến cho sảng khoái!
Hồ Lôi ôm bả vai của Băng Băng,
- Mấy ngày nay, tôi phải đi Song Giang một chuyến, nhìn chằm chằm vào công trường đó mà thực sự không muốn đập đi. Lý Hồng lại là nhân vật không dễ trêu trọc, đến hạt cát cũng không thể lọt qua ánh mắt của cô.

Nói đến cái ả Lý Hồng đó, Hồ Lôi vẫn có chút kì quái, thân phận của ả Lý Hồng này rất mờ ám. Nghe nói là con nhà quý tộc, gớm quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.