Chương trước
Chương sau
Lãnh đạo huyện Lam Sơn rất coi trọng việc sửa đường lần này, phải mất tới gần hai tháng lên kế hoạch đến cuối cùng đã đến lúc khởi công.

Vào ngày đó bí thư Nông và chủ tịch Lã huyện Sơn Lam muốn mời bí thư Trương tham dự lễ khởi công , nhưng Trương Nhất Phàm không tham gia thế là Ô Dật Long phải đi thay.

Đài truyền hình và tòa soạn thành phố quyết định sẽ đưa tin này lên trang nhất. Huyện Vĩnh Long đã lâu lắm rồi không có tin gì đáng chú ý như chuyện này.Vì vậy trưởng ban Quách đã đích thân đến thành ủy để xin ý kiến về vấn đề này.

Lần này trưởng ban Quách đi là để lấy công chuộc tội.Trương Nhất Phàm chỉ trao đổi qua loa, đưa một vài thông tin và đưa ra vài chỉ thị rồi bảo anh về.

Vì Trương Nhất Phàm còn đang đau đầu về vấn đề sửa đường rồi còn chuyện về quặng mangan .Quặng mangan của huyện Sơn Lam liên quan tới cả huyện thậm chí ảnh hưởng tới nền kinh tế của toàn khu Vĩnh Lâm.Vì vậy đây là vấn đề vô cùng quan trọng.

Vì huyện Sơn Lam tài nguyên rất phong phú nên thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đã phải đề ra các phương thức khai thác và thu hút đầu tư một cách hợp lý.Trước đây do công tác đầu tư không tốt vì vậy không có nhà khai thác, tuy nhiên tình hình hiện tại đã thay đổi, quốc lộ khai thông sẽ có rất nhiều người hướng tới vùng đất béo bở này.

Thực ra mục đích chính của Trương Nhất Phàm không phải là việc bán quặng thậm chí việc tu sửa đường quốc lộ cũng đem đến cho các lãnh đạo của huyện Lam Sơn rất nhiều áp lực.Chẳng phải ngoài việc khai thác quặng mangan phát triển thì các ngành sản xuất gia công cũng theo đó phát triển sao?

Chỉ có điều đợi ngành gia công này phát triển có quy mô thì đó lại là chuyện của năm năm mười năm nữa.

Hồ Lôi cũng muốn tham gia vào việc liên quan tới quặng mangan béo bở này nên anh lại một lần nữa đến Vĩnh Lam thương lượng với Trương Nhất Phàm, tự nguyện tài trợ mười triệu trợ giúp huyện Sơn Lam làm đường.

Trương Nhất Phàm không tán thành với cách làm này.Vì hiện tại ủy ban nhân dân huyện đã đề ra phương án, rằng đợi sau khi sửa xong đường sẽ lập một trạm thu phí, rồi thu về từ tiền phí.

Trương Nhất Phàm cũng đã xem xét cái phương án này và cũng đồng ý với cách làm xây trạm thu phí vì nếu không sửa đường thì chẳng phải là tốn công vô ích sao?

Một khi đường được thông suốt nhất định sẽ có rất nhiều xe chọn quốc lộ 107 để đi vào các tỉnh.Vậy thì chẳng có lý do gì để huyện Sơn Lam mất tiền sửa đường cho mọi người đi miễn phí cả.

Đứng ở góc độ Thành Ủy, Trương Nhất Phàm giữ thái độ trung lập. Vĩnh Lâm có chín huyện và hai quận, giống như mười một anh em trong gia đình, vì vậy đối với bất kỳ huyện nào có đóng góp to lớn thì với một bí thư thành ủy như anh mà nói thành quả nào cũng như nhau mà thôi.

Tuy nhiên nếu chuyện bí thư Trương ra mặt giúp huyện Sơn Lam vay tiền sẽ khiến cho các huyện và quận khác vô cùng phẫn nộ.Vì vậy ngày càng có nhiều người đem quà cáp tới trông cậy nhờ bí thư cấp tiền xuống dưới.

Làm thần tài ư? Ai chẳng thích.

Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể đáp ứng tất cả mọi người. Vì chính hắn là người quyết định đem huyện Sơn Lam làm thí điểm, có thành công hay không còn cần để thời gian chứng minh. Không ngờ những người này lại thấy bất bình nói hắn thiên vị.

Thậm chí còn có người công khai nói trong cuộc họp rằng Trương Nhất Phàm thiên vị hay không cần phải xử lý công bằng.

Nghe vậy hắn chỉ cười cho qua.

Việc hắn giúp huyện Sơn Lam có hai mục đích chính.

Thứ nhất:

Huyện Sơn Lam có bộ máy trong sạch, có chí tiến thủ, biết mình biết người, dám nêu ra ý kiến của mình, họ lại có đầu óc kinh doanh nhưng thiếu điểm đột phá, thiếu một cơ hội mà Trương Nhất Phàm lại là người có thể bù đắp cho họ tất cả những thiếu sót ấy.

Thứ hai:

Huyện Sơn Lam có vị trí đặc biệt và tài nguyên khoáng sản phong phú. Hai điều này tuyệt đối cần thiết nếu thiếu một trong hai yếu tố này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Khi Trương Nhất Phàm nói ra những điều này, không ai nói gì nữa. Lúc đầu chính họ là người chủ động nêu ra bây giờ lại chỉ biết nhìn nhau.

Đây chính là điều Trương Nhất Phàm muốn :
- Mọi người chỉ biết tức giận mà không biết rằng đợi đến khi huyện Sơn Lam thành công cơ hội thăng tiến của họ sẽ cao hơn bất kỳ ai. Đây là điều đương nhiên cũng là kết quả tất yếu.

Hồ Lôi từ tỉnh thành gọi tới:
- Nghe nói đã có người có ý định muốn khai thác quặng mangan phải không anh Phàm?.

Trương Nhất Phàm đáp:
- Quặng mangan của huyện Sơn Lam không phải người bình thường có thể có được. Nó là chủ lực của nền kinh tế, cũng phải mất tới mấy chục trăm triệu, chỉ e rằng ngay cả bản thân cậu Hồ Lôi cũng không có được số tiền lớn như vậy. Vậy thì ai có thể có nó được đây, hơn nữa đối với việc khai thác lần này chính phủ đặc biệt tăng cường giám sát, như vậy lại càng không thể tùy tiện được.

Hồ Lôi nói:
- Em nghe nói đó là ở khu Vĩnh Lâm, đã có vài người đã bắt đầu chuẩn bị rồi, hai ngày sau em sẽ tới xem xét tình hình. Số tiền anh nói em đã suy xét rồi, chuẩn bị cử Tiêu Tiêu xuống làm việc, đầu tư vào năm trăm triệu chắc chắn sau ba năm cũng phải được ba tỷ.

- Cậu đi ăn cướp ra tiền à? Trong ba năm cậu dám đảm bảo được ba tỷ lợi nhuận?
Trương Nhất Phàm không tin.

Hồ Lôi rất tự tin:
- Anh yên tâm, đây hoàn toàn là một dự án kiếm ra tiền, hơn nữa cũng không quá mạo hiểm, năm trăm triệu đối với cô ấy không thành vấn đề.

- Vấn đề ở chỗ năm trăm triệu trong tay cô ấy có thể trở thành năm tỷ, thậm chí là mười tỷ nhưng nếu là cậu thì hơi khó.
Trương Nhất Phàm đáp.

- Làm công thương nghiệp và chứng khoán là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hãy tin em, em tự có cách trong vòng ba năm sẽ làm cho nó tăng lên 6 lần.

- Cậu nói thử xem!
Nghe Hồ Lôi nói như vậy, TrươngNhất Phàm bắt đầu thấy hứng thú. Cái tên tiểu tử này không biết từ khi nào bắt đầu trở nên chín chắn? Ngoài việc đa tình cũng rất đa tài. Đương nhiên kiếm tiền từ quặng mangan là chắc chắn nhưng hắn không tin Hồ Lôi có thể biến năm trăm triệu thành ba tỷ.

Hồ Lôi nói:
- Anh có thể tin cô ấy mà sao không có niềm tin ở em. Là thế này: hôm qua em đã thương lượng với bố, chuẩn bị thành lập công ty con, nhưng vẫn chưa có thời cơ.Nếu như có được quặng mangan này em có thể chắc chắn. Bây giờ ngay cả tên công ty cũng đã đặt rồi: Vĩnh Lâm mangan.

Hồ Lôi nói tiếp:
- Chỉ cần có được hợp đồng này, thì chỉ trong vòng hai đến ba năm có thể đưa ra thị trường. Đến khi đó từ mấy đồng ban đầu trở thành bốn năm mươi đồng cũng không phải là việc gì khó khăn. Anh nói xem tới mười mấy lần thị phần còn gì, phải lo lắng cái gì? Một khi công ty đi vào hoạt động, Tiêu Tiêu sẽ dốc toàn tâm toàn lực, những việc còn lại đã có em. Anh xem như vậy có được không?

Hóa ra là đã có bàn tính từ trước. Trương Nhất Phàm nghĩ, cách của Hồ Lôi không phải là không có khả năng chỉ là hơi bất ngờ, hơn nửa năm nay không gặp, tên tiểu tử này có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều. Hắn liền gật đầu đồng ý :
- Vậy cậu với Tiêu Tiêu cùng làm đi.

- Có điều vẫn phải nhắc cậu: Một mình cậu không có tiếng nói đâu, nên tìm một người có ảnh hưởng hơn cùng đi như vậy đến làm việc với lãnh đạo Vĩnh Lâm sẽ dễ dàng hơn.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở.

Hồ Lôi đáp:
- Em biết rồi, trước đây chẳng mấy ai quan tâm tới quặng mangan, còn bây giờ một khi đường quốc lộ được khai thông sẽ có rất nhiều người nhòm ngó đến. Em đã liên hệ với ông Kim thành lập một công ty tại Hồng Công rồi đưa tập đoàn Lý Thị vào hoạt động, sau đó lấy danh nghĩa một thương nhân Hồng Công về hoạt động tại thị trường trong nước. Có được thân phận ấy mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

- Gian thương, đúng là ngày càng ranh ma!
Trương Nhất phàm mắng, Hồ Lôi liền cười phá lên.

Hai người hàn huyên một hồi, Hồ Lôi vẫn bằng giọng cười hề hề ấy hỏi :
- Ngày trước ở phòng tắm Nhân Dân ở Vĩnh Lâm có gặp một cô gái khá xinh lại có giọng nói rất lạ, đầy hứng thú. Từ đó không còn gặp lại cô gái ấy nữa. Anh, có lúc nào cô đơn muốn tìm một ai đó để lấp chỗ trống? Bảo đảm lần sau anh sẽ chết liền.

Trương Nhất Phàm mắng :
- Vớ vẩn, có phải Kim Lan Châu quản lý bãi tắm đã qua tay bao nhiêu người, chú còn coi đó là báu vật nữa không?

- Điều này thì anh không biết rồi, những người con gái này càng quyến rũ lại càng hứng thú, đó mới thực sự là gái lẳng lơ. Anh đúng là không hiểu đời gì cả.
Hồ Lôi cười thích thú sau đó lại thở dài:
- Haiz, người xưa nói đời người vui nhất khi đạt tới tận cùng niềm vui, hoa có thể tỉa khi quá dài chớ đừng chiết khi còn non. Những lời nói vàng ngọc này anh cũng không nhớ sao.

Hồ Lôi nói bằng giọng của đứa trẻ cứng đầu, Trương Nhất Phàm liền mắng:
- Linh tinh, nói vào chủ đề đi.

Lúc này Hồ Lôi mới cười hì hì nói :
- Cục tài chính của Vĩnh Lâm cũng đã từng cùng với cô ấy, anh hiểu ý em chứ. Em có thể vì anh mà hi sinh đánh vào kẻ thù bên trong. Anh em thân thiết, ân tình rành rọt, sau này em sẽ đòi lại.

- Cái gì? Cô ta đã cùng với Tiền Trình?
Trương Nhất phàm ngẩn người, hắn sớm nghe nói ông chủ bãi tắm rất cứng rắn, lẽ nào lại là ông ta.

Hắn trầm ngâm một hồi rồi bỗng nói:
- Được, ân tình này anh sẽ nhớ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.