Chương trước
Chương sau
Trên bàn làm việc của Ô Dật Long có một tờ giấy, trên đó có ghi: Đường Vũ, Hồ Lôi, Lý Trị Quốc, Liễu Hải và tên vài người khác. Sau đó ông ấy ghi bên cạnh tên của Liễu Hải, đội trưởng đội hình sự Song Giang đánh một mũi tên sang Phó cục trưởng Vĩnh Lâm.

Ô Dật Long liền ôm đầu ngồi trầm tư. Trương Nhất Phàm chắc là bị yếu thế ở Vĩnh Lâm, chứ xét về thế lực hắn gấp vạn lần mình.

Xem ra phải tự mình điều chỉnh lại, thêm một lần nữa đối đầu với mối quan hệ của Trương Nhất Phàm, phải hòa hợp hay chiến đấu? Ô Dật Long trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc này, Đằng Phi đến văn phòng thư kí chủ tịch thành phố.
- Thư ký Cảnh, Bí thư Trương mời Chủ tịch Ô đến.

Thư ký Cảnh ở bên ngoài gõ cửa, Ô Dật Long liền nhét tờ giấy đang để trên bàn vào trong ngăn bàn, rồi nói, vào đi!

- Chủ tịch Ô, có Thư ký của Bí thư Trương đến mời ngài đi một chuyến.

- Tôi không có thời gian!
Ô Dật Long phất tay, Tiểu Cảnh đang định quay người đi ra ngoài, tự nhiên Ô Dật Long nghĩ gì đó rồi kêu một tiếng,
- Khoan đã.

Sau đó gã cầm quyển sổ rồi đi ra ngoài.

Đằng Phi đang đứng đợi câu trả lời, thấy Ô Dật Long bước đến, liền đi trước dẫn đường:
- Chủ tịch Ô, xin mời...

Vừa tới văn phòng bí thư, Đằng Phi đứng bên ngoài thông báo:
- Bí thư Trương, Chủ tịch Ô đã tời rồi.

- Mời ông ấy vào!
Trương Nhất Phàm từ trong nói vọng ra.

Ô Dật Long đi như bay, ưỡn ngực bước vào, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn:
- Thư ký Đằng, mau rót trà.

Sau đó hắn ta tiến lại ngồi bên cạnh Ô Dật Long:
- Chủ tịch Ô, hôm nay tôi muốn bàn với ông về việc cho huyện Sơn Lam vay tiền làm đường.

Ô Dật Long mới hơn 40 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ trang nghiêm. Phải chịu ở dưới trướng một tên kém gã vài tuổi tung hoành tại Vĩnh Lâm. Nghe Trương Nhất Phàm nói trong lòng Ô Dật Long thấy không phục.

Nhất là lần trước ở hội nghị thường vụ, lại đánh lén mình, cho Tả Thanh Lâm mất quyền lực, rồi lấy luôn cái ghế phó cục trưởng, việc này vẫn luôn khiến gã khó chịu.

Cứ tưởng rằng quan hệ giữa hai người sẽ căng thẳng, thật không ngờ mặt Trương Nhất Phàm không hề tỏ vẻ thù địch, chỉ có ý muốn bàn bạc. Ô Dật Long cũng nghe nói, Trương Nhất Phàm trong chuyến thị sát huyện Sơn Lâm đợt trước cũng đã nhắc tới việc làm đường.

Lúc đó Ô Dật Long có chút xem thường, việc làm đường không phải việc nhỏ, phải cần đến quỹ tài chính mấy năm gần đây của địa khu Vĩnh Lâm. Bởi vậy, Ô Dật Long cũng không dám động tới việc này. Trừ phi cấp trên rót tiền xuống, nếu mà phải đi vay thì sẽ rất nguy hiểm.

Hôm nay Trương Nhất Phàm nói là bàn bạc nhưng thực ra là tự mình bao biện. Chuyện làm đường còn bàn bạc cái gì nữa? Có tiền mới có thể nói chuyện được. Chẳng lẽ chỉ vì một câu của Bí thư thành ủy sẽ làm ta suy nghĩ? Tôi không ngu đến vậy.

Ô Dật Long nghĩ đến đây liền hỏi lại một câu:
- Bí thư Trương có kế hoạch gì chăng?

Trương Nhất Phàm biết rằng anh ta đang tức, có lẽ anh ta vẫn tức chuyện của Tả Thanh Lâm. Trương Nhất Phàm liền nghĩ, mọi người đều nói Ô Dật Long rất thoải mái, xem ra không hẳn là vậy, loại người này vẫn giữ cái tác phong quan liêu bảo thủ.

Tôi tìm anh để bàn bạc, thì tôi đã có ý của tôi rồi, anh đường đường là Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại không suy nghĩ giúp Vĩnh Lâm phát triển lên sao?

Biết Bí thư thành ủy là làm gì không? Bí thư thành ủy chỉ phụ trách công tác đảng. Tôi chỉ phụ trách công tác đảng, biết chưa?

Chủ tịch thành phố là làm gì? Chủ tịch thành phố phải phụ trách công viêc kinh tế và xây dựng đô thị. Đến chuyện làm đường này anh cũng muốn tôi đường đường là Bí thư thành ủy phải ra tay hay sao?

Trương Nhất Phàm cười:
- Trong chuyến đi Sơn Lam, tôi thấy được nhiều điều. Khu Vĩnh Lâm không phải không có gì để phát triển, chỉ là do chúng ta chưa chú ý tới thôi.

Ô Dật Long biết Trương Nhất Phàm nói đến từ chúng ta, thực chất là chỉ gã Ô Dật Long này.Tại sao? Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm được mấy tháng? Mà hắn đã chú ý đến việc bây giờ và về sau của Vĩnh Lâm, trước kia các anh không chú ý, không phát hiện ra các vấn đề, trách nhiệm bây giờ không phải của các anh thì là ai?

Ô Dật Long cười thầm trong lòng, Trương Nhất Phàm mượn cớ để nói mình đây, nhưng cậu vẫn còn non lắm.

Thật ra gã đã hiểu sai động cơ của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm thật sự là muốn bàn bạc với gã về chuyện ở huyện Sơn Lam để làm thí điểm đầu tiên nhằm tìm phương hướng phát triển.

Gã thờ ơ đáp:
- Nói như vậy việc Bí thư Trương đến huyện Sơn Lam, nhất định đã phát hiện ra cái gì đó?

Trương Nhất Phàm nói:
- Phát hiện cái to lớn thì chưa nói, tôi chỉ có vài kiến nghị.
Hắn nói xong liền lôi vở ra:
- Xét thấy tình trạng trước mắt của huyện Sơn Lam, vẫn là một vùng đất nghèo đói, giao thông không thuận lợi, tư tưởng còn bảo thủ. Nhưng tôi cho rằng địa thế chỗ khu Sơn Lam rất tốt để làm khu giao nhau của tỉnh Tương với tỉnh Quảng. Nếu chúng ta có thể nối liền chúng được với nhau thì chúng ta sẽ thu hút được nhiều thứ bên ngoài vào, Hơn nữa chúng ta không cần nối thẳng đến tỉnh Quảng, chỉ cần thông ra quốc lộ 107 là được. Tài chính của chúng ta bây giờ cũng chỉ làm được đến đó thôi.

Ô Dật Long đã biết Trương Nhất Phàm là muốn làm đường, gã chậm rãi nói:
- Không biết Bí thư Trương có xem qua báo cáo chưa, toàn bộ thu nhập của khu Vĩnh Lâm chúng ta, vài năm trước không quá 60 triệu tệ, làm con đường này cần mất bao nhiêu tiền?

Trương Nhất Phàm đã sớm cho chuyên gia tính toán:
- Từ Sơn Lam đến chỗ quốc lộ 107, dài không quá 150km. Theo giá thị trường bây giờ, làm con đường xi măng chỉ tầm khoảng 70 triệu tệ.

Ô Dật Long đáp:
- 50 đến 70 triệu tệ, chẳng lẽ lại đem hết tiền ở khu này để làm con đường ở đó?
Ô Dật Long nói câu này ra, cảm giác như Trương Nhất Phàm đang nói đùa.

Đem toàn bộ tiền của khu để đầu tư vào một huyện nhỏ, thật là ý không hay. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại lắc đầu nói:
- Anh nghe tôi nói, tiền ở đây chúng ta không động một xu. Đây chỉ là ý tưởng của tôi về việc làm đường.

Trương Nhất Phàm nói chỉ là suy nghĩ ban đầu thật ra chỉ là nể mặt Ô Dật Long mà thôi, Trương Nhất Phàm nói:
- Huyện Sơn Lam có hơn hai mươi loại khoáng sản, trong đó có quặng mangan là nhiều nhất. Theo các chuyên gia thăm dò, lượng mangan ở đó ước chừng hai trăm triệu tấn. Chủ ý của tôi là bán quặng lấy tiền.

Nghe đến đây, mặt Ô Dật Long biến sắc, muốn phát triển về quặng!

- Đây là tài sản quốc gia, chỉ sợ không thực hiện được?
Ô Dật Long ở thành phố Vĩnh Lâm bao nhiêu năm nay đương nhiên là biết chuyện về quặng.
- Hơn nữa dù là huyện Sơn Lam muốn bán quặng thì phải được sự đồng ý của toàn tỉnh. Trước mắt huyện Sơn Lam phải giải quyết được tình trạng giao thông, nếu không có bán cũng chẳng ai mua. Nếu anh muốn cho nhà đầu tư làm đường rồi mới cho khai thác thì sợ rằng không ai dám làm. Nếu chẳng may đang làm dở dang có người nào đó không may xảy ra việc gì thì việc khai thác quặng coi như đổ xuống sông xuống bể cả, ai dám mạo hiểm vào đây?

- Đúng là vì nguyên nhân này tôi mới tìm Chủ tịch Ô đến bàn bạc. Việc này đang rất cấp bách, để làm được việc này trước tiên phải làm được 150km đường, về sau việc sẽ dễ dàng hơn.

Ô Dật Long nói:
- Vấn đề này, tôi cũng đã bàn bạc trên cuộc họp rồi nhưng không đạt được kết quả gì. Bí thư Trương có ý kiến gì khác để giải quyết việc làm đường này không.

Ô Dật Long nhìn hắn ta, không phải anh có thế lực hùng hậu sao, chỉ cần anh đem tiền tới, tôi còn sợ không làm được đường sao? Vẫn còn nhớ, trên hội nghị Trương Nhất Phàm dõng dạc nói chuyện tiền, hắn sẽ đi chứng thực.

Vậy sao bây giờ anh không chứng thực? Lại còn tìm tôi để bàn bạc làm gì? Tôi mà có thể đem được nhiều tiền như vậy thì sao phải để anh chỉ huy? Đã làm xong đường từ lâu rồi.

Huyện Sơn Lam không thể so với các nơi khác được, không chỉ nói suông mà phải sắn tay ra giải quyết vấn đề, nếu không nơi này vẫn cứ nghèo khó như vậy. Nơi này là nằm trong số huyện nghèo nhất trong tỉnh, mỗi lần lên trên họp Ô Dật Long đều bị phê bình.

Thật không ngờ Trương Nhất Phàm vẫn cười:
- Vậy quyết định thế đi, việc tiền nong, tôi sẽ nghĩ cách vay, đợi việc khai thác quặng thành công thì chuyện trả nợ không thành vấn đề. Về phần làm đường vẫn để cho chính phủ lo, Chủ tịch Ô thấy thế nào?

Ô Dật Long liền nói:
- Được! Chỉ cần có tiền, phía chính phủ tôi sẽ lo.

Hai người dường như đã thống nhất xong. Ô Dật Long thong thả bước trở lại văn phòng, Trương Nhất Phàm có thể kiếm được số tiền đó sao?

Không ngờ sau cuộc trò chuyện của hai người, một tuần sau tỉnh thành liền có tin tức. Phía ngân hàng đã cho vay tiền, chủ tịch Lã và Nông Cẩm Y huyện Sơn Lam đi đến Thành ủy đem biếu một số đặc sản.

Hai người rất biết ơn! Bí thư Trương thật là tốt, đã cho huyện Sơn Lam hy vọng.

Trương Nhất Phàm bảo hai người đi sang gặp Chủ tịch Ô, Ô Dật Long nghe được tin tức số tiền vay, trong lòng rất ngạc nhiên. Trương Nhất Phàm làm việc thật nhanh nhẹn! Điểm này mình đúng là không thể bì được với hắn ta.

Rất nhanh gã liền nghĩ lại, không đúng, hắn ta mới nói chuyện với mình được vài hôm? Làm sau vay được nhanh thế, chắc hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi. Cái tên này đã sớm có chuẩn bị nhất định chuyện đã gần xong rồi mới đem chuyện ra bàn bạc với mình.

Bàn bạc cái đếch gì? Cũng trách mình lúc đó đồng ý nhanh quá. Ô Dật Long tức giận đạp chân một cái, Tiểu Cảnh ở bên ngoài nói vọng vào:
- Chủ tịch Ô, có bí thư Nông với chủ tịch Lã ở huyện Sơn Lam đến.

Ô Dật Long nghiêm mặt lại rồi nói to:
- Cho họ vào đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.