Làm thư ký chuyên trách cho Bí thư Thành Ủy, Đằng Phi trở lên hăng hái, tinh thần phấn chấn. Là một thư ký của Bí thư Thành Ủy tuy rằng không có một cấp bậc chính thức nào nhưng Đằng Phi cũng không thèm đưa mắt để ý đến người nào khác.
Tốt nghiệp đại học xong ngồi chờ việc làm đến khi trở thành ông chủ của quán chụp ảnh, tiếp đó là Thư ký của Bí thư Thành ủy. Cuộc đời của Đằng Phi đã chuyển biến một cách to lớn.
Trước kia những người chỉ cần đội lên đầu chiếc mũ của thuế vụ, giới kinh doanh, quản lý đô thị đều có thể diễu võ dương oai ở cửa hàng của gã. Động chút là phạt tiền, nhẹ thì phải mời khách ăn cơm. Bây giờ đến cả lãnh đạo của mấy đơn vị đó cũng phải đối xử khách khí với gã, thậm chí còn tỏ vẻ khen ngợi nịnh hót gã nữa.
Đây gọi là sức hấp dẫn của quyền lực, Đằng Phi cũng biết tất cả đều do Bí thư Trương đã tín nhiệm và quan tâm đến mình. Nếu không có Bí thư Trương cân nhắc thì giấc mộng của gã cũng chỉ như xây lâu đài trên cát, hão huyền. Bởi vậy đối với những việc Trương Nhất Phàm giao phó Đằng Phi vô cùng cẩn thận.
Trong ví của gã thường xuyên có ít nhất hai vạn tiền mặt do Trương Nhất Phàm cấp. Đây là quy định của Bí thư Trương, phàm là khách của mình thì nhất định không được ký hóa đơn mà phải dùng tiền của mình để thanh toán.
Đằng Phi rất nhanh giải quyết rất nhanh việc Trương Nhất Phàm giao. Đặt ba phòng tiêu chuẩn ở khách sạn lớn ba sao Vĩnh Lâm, mỗi phòng cũng phải đến hơn hai trăm đồng.
Sau khi Đằng Phi sắp xếp xong liền ở dưới tầng chờ đợi.
Bí thư Trương và hai vị khách đã đến đại sảnh. Trương Nhất Phàm nhìn hai người: -Vĩnh Lâm là nơi vẫn còn kém chút, mọi người chiếu cố buổi tối nay ngủ ở đây, phòng tôi đã kêu thư ký Đằng đặt xong xuôi rồi.
Diệp Á Bình mỉm cười vui vẻ: -Bí thư Trương, đã để anh tốn kém rồi.
Trương Nhất Phàm nói xong liền để Đằng Phi dẫn đường tiến về phía phòng ăn.
Khách sạn Vĩnh Lâm phân thành hai nơi, một bên là nhà ăn và một bên là khách sạn. Lúc này cả ba người cùng đi về phía khu nhà ăn ở tầng ba. Diệp Á Bình sau khi xuống xe đã dặn lái xe tự tìm chỗ ăn cơm. Bữa tiệc hôm nay nhất định cùng Bí thư Trương bàn một số chuyện riêng tư, lái xe không tiện tham gia.
Trương Nhất Phàm đang ở trên cầu thang thì nhận được một cuộc điện thoại.
Không ngờ khi đến tầng hai có vài người từ trên tầng vừa cười vừa nói đi xuống. Có người hô một câu: -Cục trưởng Diệp, sao chị tới Vĩnh Lâm mà không gọi điện cho tôi, khách khí quá, khách khí quá.
Diệp Á Bình sửng sốt, chìa bàn tay phải ra: -Cục trưởng Âu Dương, chào ngài, chào ngài.
Người đến là nhân vật số một Cục công an thành phố Mạc Âu Dương. Chẳng qua Cục trưởng của y bị Tả Thanh Lâm tước hết quyền lực trở thành con rối, được cái Mạc Âu Dương khéo léo, đối nhân xử thế giống như Chu Chính nên mới được bình an vô sự.
Y và Diệp Á Bình gặp nhau tại cuộc họp của tỉnh, nhiều lần chạm mặt nhau nên hai người trở thành quen biết. Diệp Á Bình giống như một chú ngựa đen tung hoành trong đội ngũ công an của tỉnh Tương, luôn quan tâm giúp đỡ các đồng nghiệp trong ngành. Hơn nữa Tỉnh thành nhiều lần biểu dương Diệp Á Bình đã quản lý thành phố Song Giang này từ một thành phố hỗn loạn, bất trị trở thành một nơi gọn gàng, ngăn nắp.
Diệp Á Bình giống như một cục trưởng ưu tú, là một phụ nữ vừa có trình độ và cả trí thức. Mạc Âu Dương biết mối quan hệ giữa Diệp Á Bình và Trương Nhất Phàm, y đưa mắt nhìn, quả nhiên cách đó không xa Bí thư Trương đang nghe điện thoại.
Trong đầu Mạc Âu Dương lóe lên một ý tưởng, hay là thông qua mối quan hệ của Diệp Á Bình để có thể tiếp cận gần Bí thư Trương. Lấy danh nghĩa của một cục trưởng như mình ra để tạo sự quen biết, vì vậy y liền tỏ ra vô cùng khách khí.
-Bí thư Trương cũng đến đây hay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.
Diệp Á Bình khoát tay: -Hôm khác nhé, tôi còn ở Vĩnh Lâm thêm hai ngày nữa.
Mạc Âu Dương cũng không giám miễn cưỡng niềm nở nói: -Vậy cũng được, tôi chờ tin tức của cô đấy. Buổi chiều ngày mai chúng ta gặp nhau ở đây, cô đến Vĩnh Lâm rồi thì nhất định phải nể mặt tôi đấy nhé.
Diệp Á Bình cười nói: -Được, không gặp không về.
Lúc này Trương Nhất Phàm nói chuyện điện thoại xong đi lên. Mạc Âu Dương liền chủ động đi đến chào: -Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy Mạc Âu Dương liền gật gật đầu.
Hắn với Mạc Âu Dương không quen biết nên cũng không có nhiều chuyện để nói. Mạc Âu Dương muốn mời Bí thư Trương cùng ăn cơm nhưng y không giám mở lời, chỉ dám nhìn Diệp Á Bình. Thấy Diệp Á Bình không phản ứng gì nên y biết mình không thích hợp tham dự bữa tiệc này, vì vậy đành cười nhẹ đưa ánh mắt nhìn bốn người đi lên tầng trên.
Vào trong phòng Đằng Phi không giám ngồi cùng ba người, Trương Nhất Phàm gọi gã: - Cùng ngồi ăn cơm đi. Lúc này Đằng Phi mới giám ngồi cùng trên ghế đảm đương vai trò của người tiếp khách.
-Hai vị vất vả rồi! nào cụng ly chút. Trương Nhất Phàm nâng cốc lên, Diệp Á Bình và Liễu Hải cùng đứng dậy. Trương Nhất Phàm trừng mắt: -Không nên quá phép tắc, ngồi xuống đi.
Đằng Phi đóng vai trò là người tiếp khách nên gã không dám uống rượu, hơn nữa bình thường gã cũng rất ít khi uống. Tuy rằng đây là lần đầu tiên gã ngồi cùng bàn với Bí thư Trương nhưng gã cũng biết thân phận của mình.
Diệp Á Bình và Liễu Hải là cấp dưới cũ của Trương Nhất Phàm, mình chẳng qua chỉ là người mới vào. Đằng Phi vô cùng cẩn thận để làm tốt vai trò tiếp khách của mình.
Sau khi uống xong, Trương Nhất Phàm liền hỏi: -Nói đi, hai người đến Vĩnh Lâm làm gì vậy?
Diệp Á Bình mặc trang phục cảnh sát, bộ dạng có chút uy nghiêm, nhất là thói quen đỏ mặt khi uống rượu, khiến cho gương mặt cô trở lên như hai đám mây ửng hồng. Cô lớn hơn Trương Nhất Phàm cả chục tuổi nhưng cô không hề già một chút nào. Người ngoài nhìn vào chỉ đoán cô nhiều lắm cũng chỉ ba mươi lăm tuổi là cùng.
Cùng Bí thư Trương quen biết đã lâu, cũng cảm thấy hợp ý nên cô cũng muốn đùa một chút nói: -Thăm người thân, chúng tôi đến thăm người thân.
-Thăm người thân? Trương Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu ngay ý của cô liền phá lên cười. Lấy bao thuốc ở bên cạnh ra đưa cho Liễu Hải và Đằng Phi mỗi người một điếu. Sau khi hắn lấy một điếu thuốc đặt lên trên miệng, Đằng Phi vội vàng đứng dậy bật lửa cho lãnh đạo, Trương Nhất Phàm xua tay: -Cậu ngồi đi, tôi không có thói quen để người khác phục vụ.
Diệp Á Bình đang định nói chuyện thì Trương Nhất Phàm nói: -Đồng chí Á Bình, Liễu Hải tôi giao cho chị đấy. Tên tiểu tử này tính tình thẳng thắn, không biết nói chuyện, cũng không biết lấy lòng người. Hy vọng sau khi vào trong tỉnh ở cạnh chị tên tiểu tử này có thể tiến bộ chút.
Trong lòng Diệp Á Bình thấy ngạc nhiên, Bí thư Trương đã lộ ra cho mình một tín hiệu. Nói như vậy thì mình vẫn có cơ hội để tiến vào trong tỉnh, xem ra Bí thư Trương đang nằm gai nếm mật để chờ thời cơ.
Lẽ nào câu nói của ông già là thật? Họ Diệp chúng ta một lúc nào đó cũng xuất hiện một nữ chủ tịch tỉnh. Diệp Á Bình nhìn Liễu Hải, mới đầu còn nói Liễu Hải đến Vĩnh Lâm là chủ ý của Bí thư Trương, thật không ngờ Bí thư Trương lại không biết một chút nào.
Diệp Á Bình đành cười nói: -Cảm ơn lãnh đạo đã ưu ái, chỉ sợ tôi trụ không nổi với người tài giỏi như người đồng đội Liễu đây.
Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải, Liễu Hải liền chủ động thật thà nói: -Là em đề xuất ra tự động điều đến thành phố Vĩnh Lâm. Lúc trước em cũng nghĩ rồi, nếu Cục trưởng Diệp và Chủ tịch thành phố Lý không đồng ý thì em cũng nghỉ không lương để đến Vĩnh Lâm ở hai năm mới trở về
Trương Nhất Phàm liền mắng: -Em tưởng chính quyền là khách sạn của nhà em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Lăn lộn bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không hiểu quy củ. Ai đề xuất chủ ý cho em?
Liễu Hải đứng dậy nói: -Em không có yêu cầu gì khác, nếu cấp trên không đồng ý thì em sẽ từ chức không làm nữa, đến đây làm lái xe cho anh.
Trương Nhất Phàm nghe xong trong lòng rất khó chịu, mình để Liễu Hải đi học tập là vì muốn gã nâng cao tố chất của mình để một ngày nào đó có thể phát huy tác dụng. Thật không ngờ Liễu Hải lại quá chú trọng tình cảm, hành động theo cảm tính.
-Khốn kiếp, em nói gì vậy? Trương Nhất Phàm có chút tức giận. Đằng Phi thấy bầu không khí bất thường liền mượn cớ đi ra bên ngoài phòng đứng đợi.
-Em nghe lời anh, ngoại trừ Song Giang ra bất cứ nơi đâu em cũng không được đi.
Liễu Hải khăng khăng kiên quyết lắc đầu: -Anh, xin lỗi vì em không thể nghe lời. Đối với em việc thăng quan phát tài em không có hứng thú, anh hãy để cho em ở bên cạnh anh đi!
-Không được, đây là mệnh lệnh Trương Nhất Phàm nặng nề ném chiếc cốc: -Cục trưởng Diệp, chị lôi nó về đi, giam cầm lấy vài ngày.
Liễu Hải liền vội vàng quỳ xuống đất: -Đây là quyết định của em, anh cho em cãi lại anh một lần, đợi sau khi anh rời khỏi Vĩnh Lâm lúc ấy xử tội em vẫn chưa muộn.
Diệp Á Bình chứng kiến tình cảnh này cũng biết Liễu Hải đã quyết tâm có khuyên nữa cũng uổng công. Đồng thời thấy Liễu Hải rất kiên cường đã làm cô cảm động. Liễu Hải là người chân thật, trọng tình trọng nghĩa, đối với Trương Nhất Phàm một lòng trung thành thật đáng tuyên dương.
Cô liền đứng ra khuyên nhủ: -Bí thư Trương, anh hãy để cho em ấy được làm theo ý của mình đi. Tôi và Chủ tịch thành phố Lý đều đồng ý rồi
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Liễu Hải: -Đứng dậy đi, quỳ ở đó thật mất mặt.
Lúc này Liễu Hải mới đứng dậy trở lại ví trí ngồi xuống. Diệp Á Bình liền giảng hòa: -Bí thư Trương, anh cũng không nên trách Liễu Hải, có một người em như vậy anh càng cảm thấy vui mừng mới phải. Diệp Á Bình tôi tuy rằng là nữ giới nhưng trong người cũng chảy dòng máu quân nhân. Nếu Bí thư Trương có gì chỉ bảo Diệp Á Bình tôi có một chút nhíu mày thề không làm người.
Cô lại nói với Liễu Hải: -Liễu Hải, em đi theo bên cạnh Bí thư Trương, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi điện, đừng coi chị như người ngoài.
Liễu Hải gật gật đầu: -Cảm ơn Cục trưởng Diệp, em biết rồi.
Chỉ trong một bữa cơm khiến Diệp Á Bình cảm động rất nhiều. Thật không ngờ trong chốn quan trường cũng có những tình cảm giàu lòng hy sinh đến vậy. Liễu Hải đối với Trương Nhất Phàm rất trung thành, điều đó đã khiến cô xúc động mãnh liệt.
Con người Bí thư Trương thật không đơn giản, ta phải theo sát một chút mới được. Lúc nãy Trương Nhất Phàm đã lộ ra một số thông tin tiếp cho Diệp Á Bình rất nhiều hy vọng. Cô tin rằng chỉ cần Trương Nhất Phàm có vị trí trong Tỉnh ủy thì một ngày nào đó mình sẽ được ngẩng đầu lên vào một ngày không xa nữa.
Tại phòng ăn tầng hai, buổi tối hôm nay Mạc Âu Dương cũng mời khách, người y mời chính là Chủ nhiệm văn phòng thành ủy Chu Bân. Gần đây Chu Bân và Trưởng ban thư ký Dương Lăng Vân cùng Bí thư Trương rất thân thiết. Y muốn thông qua Chu Bân để tạo mối quan hệ với Bí thư Trương.
Thật không ngờ vừa rồi lại đụng phải Diệp Á Bình. Lúc này toàn bộ tâm tư của y chuyển hướng đến Diệp Á Bình. Mạc Âu Dương tin rằng mối quan hệ giữa Diệp Á Bình và Bí thư Trương còn thân thiết hơn đối với Chu Bân. Bởi vậy y suy nghĩ ngày mai nên nhờ vả Diệp Á Bình như thế nào.
Mấy hôm nay Chu Bân có chút đau đầu, từ hôm Ô Dật Long gọi vào trong biệt thự trong lòng gã có chút thay đổi. Lời nói của Ô Dật Long như vẫn văng vẳng bên tai: -Anh là người lo hậu cần cho Thành ủy, Trương Nhất Phàm cần cái gì thì anh phải cung cấp cho hắn, tiền, người đẹp…đều không vấn đề gì. Nhiệm vụ của anh là phải để cho hắn sống cuộc sống giống như một hoàng đế, làm cho hắn vui chơi đến quên cả đất trời. Hắn có được gì thì anh cũng có được như thế.
Chu Bân nghĩ, muốn Bí thư Trương sống cuộc sống giống như một hoàng đế thì ta đây chẳng phải là tổng quản thái giám sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]