Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Trương Nhất Phàm ăn cơm ở căn tin xong mới về nhà, khi về đến nhà, mấy trăm tệ kia vẫn nằm ở đấy, được gạt tàn thuốc chặn lên.

Phía dưới còn có một tờ giấy, Trương Nhất Phàm ngồi xuống, cầm gạt tàn thuốc lên. Nét chữ của Thôi Hồng Anh cũng không phải đẹp lắm, nhưng rất có cá tính, từng nét mạnh mẽ giống như chính tính cách của cô ấy vậy, ngang ngược mà cứng cỏi.

“Bí thư Trương, tối hôm qua tôi không làm tròn chức trách, rất xin lỗi, cảm ơn sự khoan dung, thấu hiểu và quan tâm của anh, Hồng Anh vô cùng xúc động!

Còn nữa, quần áo đã giặt xong đặt ở tầng thứ hai trong tủ quần áo, quần đặt bên trái, tất đặt trong ngăn kéo…”

Từ sau khi Thôi Hồng Anh đến, ngày nào cũng đều có thể thấy những mảnh giấy như vậy. Vì sinh hoạt của hai người không giống nhau, rất khó gặp mặt, Thôi Hồng Anh liền dùng cách này để nhắn lại với Trương Nhất Phàm, để hắn trong thời gian nhanh nhất có thể kiếm được thứ mà mình muốn.

Sau khi Trương Nhất Phàm xem xong, liền bỏ mảnh giấy vào thùng rác.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, chuông cửa vang lên.

Trương Nhất Phàm mở cửa ra, Chu Bân cầm theo một cái túi đứng trước cửa:
- Bí thư Trương, có tiện không?

Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn cái túi trong tay anh ta, lập tức đoán ra ngay ý đồ đến đây của Chu Bân, e rằng cũng có mục đích giống như Dương Lăng Vân. Bữa cơm tối hôm qua nghe nói do hai người cùng đãi khách. Trương Nhất Phàm nể mặt hai người lắm, nhìn thấy Chu Bân đi vào phòng khách, đặt túi lên trên bàn trà.

Sau đó nhìn chung quanh phòng khách một lượt, liền cười nói:
- Bí thư Trương, anh có vừa lòng công việc của cô gái Thôi Hồng Anh này không?

Trương Nhất Phàm nói:
- Một nữ sinh viên làm thêm ngoài giờ, cũng không dễ dàng!

Chu Bân gật đầu:
- Con gái bây giờ mà có được đức tính như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.

Thấy Bí thư Trương rút một điếu thuốc, Chu Bân lập tức đứng dậy, châm thuốc cho lãnh đạo.

Hai người ngồi một lúc, Chu Bân có chút ngại ngùng nói:
- Bí thư Trương, tình hình hiện giờ của thành phố Vĩnh Lâm, ngài cũng biết rồi đó. Tối nay tôi qua đây cũng là vì tranh thủ việc xử lý khoan hồng.
Anh ta liếc nhìn Bí thư Trương, phát hiện Bí thư Trương đang nhìn mình, Chu Bân liền nói thật.

- Trước mặt ngài, tôi cũng không giấu giếm gì, có gì nói đấy, hy vọng Bí thư Trương có thể xem xét sự chủ động thành thật của tôi mà mở rộng xử lý.
Chu Bân nói:
- Tôi đến thành phố Vĩnh Lâm mấy năm nay, ít nhiều cũng thu một chút tiền, cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không chắc, khoảng chừng hai trăm mấy nghìn tệ. Số tiền này có một số là thông qua bà xã tôi, có một số là trực tiếp gửi đến tận tay tôi.

- Tuy so với những người bọn họ thì số tiền này như voi gặp kiến, nhưng tôi luôn cảm thấy trong lòng không nỡ, nên đã đến đây nhận tội với ngài.
Chu Bân đẩy đẩy cái túi kia:
- Số tiền mặt trong này chỉ có tám mươi nghìn tệ, còn những tiền khác, tôi tạm thời không đem theo. Nếu không thì tôi viết một giấy nợ, Bí thư Trương ngài thấy có được không?

Hai người đã nói đến mức này, đến hiện giờ, chủ động thẳng thắn, cũng chỉ có Dương Lăng Vân và Chu Bân, từ sau khi mình đến Vĩnh Lâm, họ liền chủ động đến gần, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể từ chối được.

Bây giờ vừa lúc mình đang tìm nhân sự, có một số chuyện không thể quá cẩn thận. Hơn nữa số tiền mà hai người Dương Lăng Vân và Chu Bân nhận trong mấy năm nay so sánh với những cán bộ bên phía Ô rõ ràng là kiến gặp voi, trong lòng Trương Nhất Phàm tất nhiên biết rõ.

Có thể chủ động thẳng thắn như vậy là hướng đến gần mình, Trương Nhất Phàm cũng biết rằng, mình không thể giết sạch hết những người này, giống như hai người này, tham ô một trăm đến hai trăm nghìn tệ thì ở đâu cũng có.

Đương nhiên, có thể hai người họ cũng không hoàn toàn thành thật, Chu Bân chí ít cũng không thể với con số này, nhưng thành ý của anh ta khiến Trương Nhất Phàm rất vui lòng.

Đây là một khởi đầu tốt, cũng là cơ hội để mình xây dựng thế lực ở địa khu Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Tôi cứ nhận số tiền này trước đã, đến lúc đó tôi sẽ tự sắp xếp. Những chuyện khác để khi khác rồi nói! Về sau phải chú ý hơn.

Câu nói này cũng giống như câu hắn từng nói với Dương Lăng Vân, Chu Bân đã hỏi thăm tình hình từ phía Dương Lăng Vân.

- Vậy được rồi, cảm ơn Bí thư Trương khoan hồng độ lượng, Chu Bân nhất định sẽ hết lời nghe theo sự dạy bảo.
Chu Bân hơi cúi người, ý chỉ rất cảm kích.

Trương Nhất Phàm nói:
- Ngồi xuống nói chuyện một chút đi!

Trong nhà đến người pha trà cũng không có, Chu Bân liền quan tâm hỏi:
- Bí thư Trương, những ngày này anh sống thật kham khổ quá, xem ra công việc của Tiểu Thôi thật không đúng chỗ rồi.

Trương Nhất Phàm đứng dậy rót trà, Chu Bân liền chạy qua:
- Để tôi, để tôi, sao có thể để ngài đích thân động tay được.

Đợi sau khi Chu Bân rót trà xong, hai người ngồi tách ra, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh nói tỉ mỉ về tình hình của Vĩnh Lâm cho tôi nghe xem.

Chu Bân gật đầu, liền mở lời.

Khu vực Vĩnh Lâm này tương đối lạc hậu, nghèo khó, rất nhiều cán bộ chỉ có thể cố gắng để tự bảo vệ mình, căn bản là không suy nghĩ đến lợi ích của dân chúng. Số tiền từ trên Tỉnh chuyển xuống, đến các cấp chính phủ, đều phải lấy ra một số cho các dự án, cuối cùng khi đến tay của người dân thì không còn là mấy.

Có lúc thậm chí nuốt hết tất cả, giấu nhẹm các văn kiện đi. Tinh thần từ phía trên truyền xuống, luôn chỉ tới cấp huyện, căn bản là không có cấp dưới. Đều nghe nói địa phương càng nghèo thì càng tham ô, trước đây Chu Bân vẫn chưa tin, bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.

Ở Vĩnh Lâm này, bất kể là làm chuyện gì, trước tiên phải mở lối, nếu không thì chuyện này của anh sẽ không làm không thành. Ngay cả đến giấy đăng ký kết hôn của người dân, nếu không có mấy bao thuốc, hai chai rượu ngon, cái giấy chứng minh này anh cũng không có được.

Khi đến xã đóng dấu ký tên, cũng phải có rượu và thuốc lá để làm thành ý, hơn nữa giống như chuyện đại hỷ của cả đời người như vậy cũng không có mấy người tính toán làm gì. Sự đen tối của Vĩnh Lâm chỉ có thể thấy từng đốm nhỏ. Chu Bân nói trong môi trường này, mình cũng thỏa hiệp nhận những cái gọi là lễ tiết này.

Hôm nay nói thẳng với lãnh đạo rồi, cũng vì để có một sự an lòng, nếu cấp trên muốn xử lý mình, Chu Bân nói nhất định mình sẽ bình tĩnh đối mặt.

Câu nói này nhất định không phải lời nói thật, Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười. Không có người nào sau khi tự nguyện khai báo lại bị một trận đòn. Anh ta cũng tin vào lời nói của Dương Lăng Vân, Bí thư Trương nhất định sẽ không tuyệt tình như vậy.

Dù sao thì hai người họ cũng là cán bộ đầu tiên đến đây nhờ vả, quả nhiên, Bí thư Trương không phê bình mình quá nghiêm túc, cho đến khi đi ra từ nhà Bí thư Trương, Chu Bân mới thở một hơi thật dài, xem như qua được kiếp này.

Thực ra hai trăm mấy nghìn tệ mà Chu Bân nói có chút lừa dối, nhưng Trương Nhất Phàm đã tin tưởng, hơn nữa còn hứa sẽ không truy cứu số tiền còn lại của anh ta. Chu Bân liền biết rằng vai diễn trong thời gian này của mình rất thành công.

Nói thật ra, khi lấy ra tám mươi nghìn tệ này, anh ta cũng rất đau lòng. Đó là tám mươi nghìn tệ đấy! Có thể mua được hai căn nhà mấy trăm mét vuông ở thành phố Vĩnh Lâm, nhưng anh ta vẫn cắn răng nhổ tiền ra, để đổi lại sự tín nhiệm của Bí thư Trương.

Khi Dương Lăng Viên và Chu Bân ra quy hàng, có người đang đánh mạt chược trong một khách sạn lớn ở Vĩnh Lâm, đây cũng là một trong năm khách sạn xa hoa ở Vĩnh Lâm.

Phó cục trưởng thường trực của cục Công an Tả Thanh Lâm, Tiền Trình ở cục Tài chính, Ấn Tương ở cục Tư pháp và Bùi Vạn Lý của cục Giao thông. Bốn người này đều là người có quyền lực của thành phố Vĩnh Lâm, hơn nữa cũng là nhân vật quan trọng số một số hai trong những đơn vị quan trọng.

Tuy Tả Thanh Lâm chỉ là Phó, nhưng rất có tiếng nói trong cục Công an, có lúc còn hơn cả Cục trưởng. Là một công an kỳ cựu làm việc đã mười mấy năm, trong những tình huống thông thường, cục Công an có quyết định gì, nếu không có cái gật đầu của ông ta, Cục trưởng tuyệt đối không có giá trị gì.

Trong cục rất nhiều người đều nói ông ta mới thật sự chính là Cục trưởng đầy quyền lực, đối với những thủ đoạn của Tả Thanh Lâm, một Cục trưởng bên ngoài tuyệt đối không có cách nào đấu lại ông ta.

Bốn người vừa đánh bài vừa bàn luận về hội nghị thường vụ mấy ngày trước, Bí thư Trương đề xuất muốn đích thân nắm bắt hai vấn đề lớn, một là cuộc sống của nhân dân, hai là tác phong cán bộ.

Nghiêm túc mà nói, những người như họ đều có vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, như cục Tài chính, cục Tư pháp, cục Giao thông, có bộ phận nào nắm quyền, không giàu nứt vách chứ?

Nếu theo cách nói của Bí thư Trương, những người họ có chết một trăm lần cũng không đủ. Bởi vậy, mấy người mới tụ tập lại, lấy cớ là đánh mạt chược nhưng lại là lấy ý kiến của từng người.

Chuyện về Bành Trường Niên và Toàn Quyền đã dấy lên cảnh báo đối với họ.

Bùi Vạn Lý nói:
- Cái tên Toàn Quyền kia cũng quá kiêu ngạo một chút, một chút cũng không hiểu được cách kiềm chế, không ngờ đụng phải Bí thư Trương, Phó cục Tả, không phải lúc ấy ông đang ở đây sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tả Thanh Lâm nói:
- Toàn Quyền là tội có nguyên nhân, mặc kệ y. Chỉ là Bành Trường Niên không biết đã đắc tội gì với hắn, không ngờ lại thành kẻ chết thay.

Ấn Tương nói:
- Phó cục Tả, không phải ông đã từng gặp mặt Bí thư Trương hay sao? Có cảm thấy lần này hắn thật sự hành động hay không? Tôi nghe nói, ở hai địa khu Đông Lâm và Song Giang, với thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, hắn đã đánh gục không ít cán bộ. Ngay đến người như Phương Nghĩa Kiệt và Ninh Thành Cương cũng ngã gục, tôi thấy chuyện này có chút nguy hiểm đấy!

- Ừ, cái người Phương Nghĩa Kiệt kia là người nhà họ Phương, hậu thuẫn rất vững chắc, không ngờ trước mặt hắn lại không chịu được một cú đả kích như vậy.
Tiền Trình nói.

Tả Thanh Lâm nhìn bọn họ, đưa tay ra bốc một quân bài:
- Ngũ tác ——

Có người ăn, sau đó Tả Thanh Lâm nói:
- Đối phó với chuyện này chỉ có hai cách, một là thuận theo, hai là đẩy ngã. Một người có lợi hại như thế nào cũng có nhược điểm của anh ta, bây giờ các anh lo lắng là sớm một chút rồi, xem thử Chủ tịch thành phố Ô ứng phó như thế nào, đợi Chủ tịch thành phố Ô có thái độ như thế nào rồi mới bàn tiếp.

- Vậy cũng đúng.
Tiền Trình nói.

Đánh xong mấy quân bài, Bùi Vạn Lý lại nói một câu:
- Người ra tay lần trước là ai vậy? Hình như có quen biết với ông?
Câu nói này của Bùi Vạn Lý đã khiến hai người khác hoài nghi. Tả Thanh Lâm rất thân với người bên cạnh Trương Nhất Phàm, có phải ông ta đã ngầm liên hệ gì với Bí thư Trương hay không? Nhìn bộ dạng ông ta ngồi bình thản, không chút để ý, ba người càng cảm thấy đúng như vậy.

Tả Thanh Lâm khẽ nhíu mày:
- Người kia tên là Đường Vũ, cục trưởng cục Công an của huyện Võ Dương ở thành phố Đông Lâm, cũng là cấp dưới cũ của Bí thư Trương. Nhìn thấy Toàn Quyền ra tay với Bí thư Trương, anh ta đánh người cũng là rất bình thường thôi. Tôi với anh ta từng tập huấn cùng nhau nên quen biết mà thôi, không có thâm giao gì.

Ba người nghe xong lời giải thích của anh ta, vẫn có chút nghi ngờ. Ván mạt chược này, mọi người đánh đều không yên lòng, mỗi người đều mang tâm sự. Nếu thật sự Bí thư Trương triển khai điều tra với quy mô lớn ở Vĩnh Lâm, những người ngồi ở đây, e rằng không có người nào may mắn thoát khỏi!

Nghe nói trong cuộc họp, Bí thư Trương đối chọi một phen gay gắt với Chủ tịch thành phố Ô, trước mặt rất nhiều người lại phê bình rất gắt gao Ủy ban kỷ luật, bởi vậy Bí thư Cam cũng mặt xám mày tro, sau khi trở về liền ngay lập tức tiến hành bắt giam Bành Trường Niên.

Có người đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, ai sợ ai? Cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.