Chương trước
Chương sau
Trương Nhất Phàm ở đợi dưới lầu căn hộ mới của Liễu Hồng, thấy trên lầu sáng đèn, hắn cũng không lên.

Đến khi Liễu Hồng vội vàng trở về, hắn ngồi trong xe bóp còi. Liễu Hồng liền đỗ xe ở bên cạnh rồi lên xe Trương Nhất Phàm.

- Bí thư Trương!
Liễu Hồng thấy sắc mặt Trương Nhất Phàm không tốt, nhỏ giọng gọi một tiếng. Ban nãy ở trên đường, Liễu Hồng trong lòng cứ bất an không yên, nhưng lại cảm thấy vui mừng hạnh phúc. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại ghen, điều này đối với Liễu Hồng mà nói, là chuyện vui bằng trời, nó cho thấy ít ra trong lòng Trương Nhất Phàm vẫn có cô.

Hạnh phúc của người phụ nữ thường thể hiện trong những chi tiết nhỏ bé của cuộc sống.

Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn Liễu Hồng, trong tay vẫn cầm điếu thuốc đang cháy, thấy thân hình khêu gợi của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Thiếu phụ xinh đẹp như Liễu Hồng thế này, đám đàn ông đó không có ý mới là lạ.

Đàn ông bây giờ chẳng được mấy người đứng đắn, khi những ánh mắt ấy nhìn vào phụ nữ, đều dính vào mấy đường cong, thi nhau chen chúc giữa những khe ngực. Điểm đáng chú ý cuối cùng của bọn họ vẫn là hai điểm trước ngực ấy.

Bình thường, điểm phụ nữ khiến người ta xúc động nhất chính là cái phần trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện trước ngực kia, còn cả cặp mông mê hoặc gợi cảm khiến người ta tinh thần phơi phới.

Mông Liễu Hồng có thể gọi là gợi cảm, Trương Nhất Phàm luôn tràn đầy cảm xúc với điểm này.

Sau khi hắn hút xong điếu thuốc, trong đầu liền nghĩ ngay đến cái bụng bia của Ninh Thành Cương, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét. Mẹ kiếp, dám có ý với người phụ nữ của ông đây, đi chết đi!

Trong xe nhất thời trở nên trầm mặc, trong lòng Liễu Hồng cảm thấy bất an, cũng không biết Trương Nhất Phàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Một lúc sau, mới nghe thấy Trương Nhất Phàm trầm giọng nói:
- Ninh Thành Cương đến tập đoàn Hoa Long làm gì?

Bởi vì lần trước Thẩm Hoành Quốc nhắc tới việc cơ cấu lại của tập đoàn Hoa Long, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút cảnh giác. Tuy rằng hắn có ý tốt, giúp đỡ tập đoàn Hoa Long cơ cấu lại, nhưng nếu để một vài người có ý đồ biết được, e rằng sẽ trở thành đề tài dị nghị.

Liễu Hồng nói qua về tình hình đám người Ninh Thành Cương đến tập đoàn Hoa Long, Trương Nhất Phàm nhìn vào ngọn đèn trên đầu, nói:
- Em về ngủ sớm đi! Miêu Miêu chắc đang đợi em đấy.

Liễu Hồng dịu dàng gật đầu, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn hắn.
- Không lên ngồi một chút sao?

Không biết vì sao, hôm nay khi nhảy cùng tên Long Hoành Chí một bản, cô luôn cảm thấy khó chịu, cái lão già ấy cứ có ý đưa bàn tay ghê tởm của lão xuống sờ soạng mông cô.

Để ngăn cản ý đồ của gã, Liễu Hồng không biết bao nhiêu lần cố ý giẫm vào chân gã. Lại nghĩ đến giọng điệu trong điện thoại của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng liền cảm thấy như mình đã làm sai cái gì, trong lòng cứ thấy không thoải mái.

Nếu Trương Nhất Phàm lên lầu, Liễu Hồng quyết định phải “an ủi” hắn một lần, không ngờ Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Anh không lên đâu.
Hắn biết Liễu Hồng đã thuê một người giúp việc, mình lên có vẻ không tiện lắm.

Thời gian gần đây, sự xuất hiện của Lý Hồng khiến Trương Nhất Phàm có chút gấp gáp. Thân phận của người phụ nữ này, hắn đã điều tra rõ ràng, còn có chút quan hệ sâu xa với Bí thư Tổng.

Cấp trên có thể đột nhiên thả một Phó Bí thư từ Bắc Kinh xuống, khiến Trương Nhất Phàm vẫn luôn có cảm giác, đó là để giám sát mình. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này hắn phải đặc biệt chú ý.

Liễu Hồng mang theo tâm trạng tiếc nuối đi lên lầu. Lúc mở cửa, cô giúp việc không ở nhà, mà lại có thêm một Hà Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đang chơi đùa với tiểu Miêu Miêu trong phòng khách, thấy Liễu Hồng về liền thả Miêu Miêu xuống.
- Sao giờ mới về?

Liễu Hồng ngó vừa trong nhà, hỏi:
- Tiểu Lại đâu?

Tiểu Lại là người giúp việc cô thuê cách đây không lâu, là một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Hà Tiêu Tiêu cười đáp:
- Đúng lúc hôm nay em rảnh, em liền tự ra quyết định, cho cô ấy nghỉ một ngày, ngày mai cũng không cần tới.

Liễu Hồng “ờ” một tiếng, rồi đi vào toilet, cô vừa cởi quần vừa hỏi:
- Em đến lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại cho chị?

Hà Tiêu Tiêu cười.
- Em chính là cố ý không gọi trước cho chị, xem xem chị ở nhà có làm chuyện xấu hay không?

Mặt Liễu Hồng thoắt đỏ bừng lên, cô lại nghĩ tới cái bộ dạng ghê tởm của Long Hoành Chí, một ông chú trung niên, mồm đầy răng vàng, bụng phệ, lại còn liên tục ôm một cô gái kém hắn mười mấy, hai mươi tuổi nhảy nhót. Cái tay phía sau không phải sờ mông người ta, thì là chạm vào móc khóa áo ngực người ta.

“Haiz! Lãnh đạo bây giờ sao lại có cái phẩm chất này chứ?”

Liễu Hồng lại nhớ tới ánh mắt khao khát của Ninh Thành Cương, tuy biểu hiện Ninh Thành Cương có thể coi là kín đáo, nhưng Liễu Hồng vẫn thấy rõ ràng, lão cũng chỉ là một con sói đội lốt cừu thôi.

Trong toilet vọng ra tiếng nước chảy, Hà Tiêu Tiêu đứng trước cửa toilet, cười hì hì nhìn Liễu Hồng đi vệ sinh.

Liễu Hồng đang kéo quần, bỗng phát hiện thấy điệu bộ cười cười kỳ lạ của Hà Tiêu Tiêu, cô cau mày mắng:
- Em biến thái à! Nhìn người ta đi vệ sinh nữa.

Hà Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- Chị Liễu Hồng, mông chị quả nhiên không giống như bình thường, chả trách đàn ông nhìn thấy hai mắt đều lồi ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hồng đỏ bừng lên.
- Em nói bậy bạ gì thế? Đáng ghét.

Mông lớn vẫn là nỗi buồn phiền của Liễu Hồng, mọi người đều nói mông cô gợi cảm, rất đẹp, nhưng Liễu Hồng mỗi lần nghe thấy những lời này, tim liền đập loạn lên. Có nhiều lúc, cô thường đứng trước gương quan sát mông mình.

“Mình vẫn cảm thấy cái mông này có gì đẹp chứ? Mọi người không phải đều giống nhau sao? Nhiều lắm cũng chỉ cong hơn người ta một chút, mấy người này biến thái thật, cứ liên tục nói mông mình làm sao, làm sao?”

Hà Tiêu Tiêu lại cứ cố tình trêu chọc cô, Liễu Hồng bực mình trừng mắt nhìn cô. Lúc cô rửa tay xong đi qua Hà Tiêu Tiêu, không ngờ Hà Tiêu Tiêu đột nhiên thò tay ra, tóm lấy một bên mông Liễu Hồng.

- Muốn chết à!

Liễu Hồng quay sang, tập kích về phía ngực Hà Tiêu Tiêu. Hai người làm ầm ĩ trong phòng khách, rất nhanh liền lăn ra trên sofa.

Miêu Miêu nhìn hai người huyên náo, không ngừng hét lớn:
- Cô đừng đánh mẹ, cô đừng đánh mẹ!

Hà Tiêu Tiêu cười vuốt lại tóc, nhìn Miêu Miêu nói:
- Cô không có đánh mẹ cháu, cô đang giúp mẹ cháu giải quyết trở ngại trong lòng thôi!

Liễu Hồng lườm cô một cái, đẩy Miêu Miêu vào trong thư phòng.

Sau đó cô quay ra ngồi lên sofa, hai chị em dựa vào nhau, Liễu Hồng nói:
- Tình hình công ty bên kia vẫn tốt chứ?

Hà Tiêu Tiêu gật đầu.
- Vẫn ổn! Gần đây quỹ làm không tốt lắm, em định đầu tư vào lĩnh vực khác.

- Chị không muốn ở tập đoàn Hoa Long nữa, quay về giúp em nhé!
Liễu Hồng nghĩ tới chuyện này hôm nay, còn cả vẻ không hài lòng của Trương Nhất Phàm, cô liền chủ động đưa ý kiến.

- Sao vậy, chị Liễu Hồng?

Liễu Hồng không nói gì, Hà Tiêu Tiêu phát hiện ra vẻ mặt cô ấy có gì đó không ổn, lại hỏi tiếp:
- Có phải làm ở đó không hợp không? Nếu vậy thì quay về đi!

Liễu Hồng thở dài, thấy Hà Tiêu Tiêu quan tâm đến mình như vậy, liền đem chuyện ngày hôm nay kể ra hết. Hà Tiêu Tiêu vui vẻ nói:
- Không ngờ chị lại bảo thủ như vậy, không phải chỉ là nhảy chút thôi sao. Choáng quá!

- Nhảy ư? Chị thấy em thoáng quá rồi đấy, lần sau chị gọi em đi nhảy, xem em có buồn nôn hay không!
Liễu Hồm nghĩ lại cũng vẫn thấy ghê tởm, nhất là cái tên Long Hoành Chí ấy, người đã không cao, hai mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô. “Haiz! Lại còn có người như vậy nữa.”

- Vậy anh Nhất Phàm làm sao mà biết được? Anh ấy giận thật à?

- Em không biết chứ, lúc ấy anh ấy tức lắm, chị bảo anh ấy lên lầu, anh ấy cũng không lên.

Nghe được câu này, Hà Tiêu Tiêu thấy không thể tin vào tai mình được.
- Anh Nhất Phàm anh ấy cũng ghen ư? Ha ha...
Sau đó cô liền cười không ngừng, cười đến đau cả bụng.

“Trương Nhất Phàm lại ghen ư? Thật thú vị.”

Liễu Hồng bĩu môi, nói với vẻ vô tội:
- Chắc anh ấy không có ý đó đâu.

- Còn không phải sao. Trong lòng chị biết rõ mà. Có điều, chị Liễu Hồng này, cũng không thể để anh ấy ghen nhiều được, nếu không sẽ lớn chuyện đấy.
Hà Tiêu Tiêu nghiêm túc nói.

- Chị không cố ý mà.

- Em biết, chuyện này em sẽ nói với anh ấy.
Hà Tiêu Tiêu lại tập trung ánh mắt vào cặp mông cong của Liễu Hồng.
- Haiz! Đều tại thân hình chị mê hoặc người quá mà. Em mà là đàn ông, đến cả ý nghĩ muốn “ăn” chị cũng có luôn.

Liễu Hồng bị chọc tức.
- Không nói với em nữa, cứ trêu chị mãi.

Thấy Liễu Hồng ngoe nguẩy mông đi vào thư phòng, Hà Tiêu Tiêu lại che miệng cười trộm.
- Không ngờ anh Nhất Phàm lại ghen?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.