Chương trước
Chương sau
Buổi lễ của tập đoàn Hoa Long diễn ra đúng kế hoạch. Lưu Hiểu Hiên mềm mại giống như một con bướm đẹp tung tăng nhảy múa, làm cho buổi tối đầu hạ diễm lệ thêm vài sắc màu.

Cô giống như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ nhất trên thế giới này mang đến cho người dân thành phố Song Giang một cảm giác mới mẻ.

Làm mọi người vô cùng ngạc nhiên là Phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp tỉnh Tương Ân Hồng Viễn cũng đến dự. Sự có mặt của ông làm cho buổi lễ thêm phần nhiệt liệt, cũng cho thấy sự quan tâm và coi trọng đặc biệt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh với ngành công nghiệp của Song Giang.

Tập đoàn Hoa Long với tư cách là đại biểu của doanh nghiệp tư nhân, không chỉ chiếm vai trò độc quyền trong nền kinh tế của Song Giang mà còn là một trong mười doanh nghiệp tư nhân của toàn tỉnh, trở thành một trong số ít những doanh nghiệp mạnh của tỉnh Hồ Nam.

Tập đoàn Hoa Long hiện giờ đã khác xưa rất nhiều , dưới sự lãnh đạo của Trương Nhất Phàm và một số người, nó đã được đứng vào hàng doanh nghiệp lớn với giá trị lên đến hai mươi tỷ nhân dân tệ. Được Hà Tiêu Tiêu và Emi rót 1 tỷ vào cộng thêm việc đánh bóng tên tuổi của phương tiện thông tin đại chúng gần đây, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long tăng đến mức kinh người, trong vòng nửa năm, nó từ chỗ không có gì đã tăng gấp đôi.

Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy dài đỏ ôm sát thân hình bốc lửa của cô, giống như một con phượng hoàng lửa đứng trên vũ đài vậy, làm cho mọi người lóa mắt.

Là trụ cột của Đài truyền hình tỉnh, là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất của tỉnh Hồ Nam, tiếng tăm của cô chắc chắn là lớn hơn Chủ tịch Tỉnh Ân đang lảm nhảm kia. Vì có sự hiện diện của Chủ tịch Tỉnh Ân nên Bí thư thành ủy Trương Nhất Phàm chỉ đứng làm nền. Hắn chỉ nói vài lời ngắn gọn trong buổi lễ sau đó đưa micro cho Chủ tịch tỉnh Ân.

Thoáng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Phương Nghĩa Kiệt là Trương Nhất Phàm biết ngay việc Chủ tịch tỉnh Ân xuất hiện có lẽ là chủ đích của anh ta.

Đúng là tiểu nhân đắc ý. Trương Nhất Phàm âm thầm cười nhạt. Với cái mưu đồ này của Phương Nghĩa Kiệt, hắn vô cùng rõ. Có lẽ tên này lo lắng sẽ bị lép vế trong buổi lễ này nên mới kéo theo Chủ tịch tỉnh Ân _ người có chức vụ cao hơn một cấp đến để kê đệm.

Như vậy mọi người hòa nhau rồi, không ai chiếm ưu thế hơn ai.

Thực ra, Trương Nhất Phàm không định ra mặt, chỉ là do nhìn thấy tinh thần của Phương Nghĩa Kiệt vài ngày nay khá kích động. Hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định cũng tham gia buổi lễ. Một là biểu thị sự coi trọng của Thành ủy với việc này, hai là biểu thị thái độ của cá nhân hắn ở phương diện này.

Nếu Chủ tịch tỉnh Ân đến đây, thì hắn cũng vui vẻ làm việc thuận tình này, để ông phát huy vai trò của mình. Trương Nhất Phàm đưa mắt nhìn về Lưu Hiểu Hiên đang cầm micro bên cạnh.

Lưu Hiểu Hiên hiện ra rất thanh lịch, duyên dáng, phóng khoáng. Trên mặt luôn mang nụ cười rạng rỡ cho mọi người cảm giác tươi như hoa.

Lưu đại mỹ nhân, năm nay chắc tầm 27 tuổi nhỉ? Trương Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ ra cô đã đến tuổi lấy chồng rồi. Ở tuổi 27 cô vẫn không hề có chút suy giảm, mà còn chín chắn, thùy mị và hấp dẫn hơn.

Nụ cười cô viết rõ trên mặt, kiêu ngạo khắc trong tim cô. Cô là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất tỉnh Hồ Nam này, cũng là một trong mười nhân vật lớn của tỉnh Hồ Nam.

Ông Chủ tịch Tỉnh đang cầm micro giống như tấm vải bó chân các bà lão vậy, vừa dài vừa thối. Mọi người ngồi dưới đã nghe chán rồi, nhưng lại không thể không giả bộ cảm thấy vô cùng thích thú.

Dường như những lời ông nói còn hấp dẫn hơn cả những câu chuyện trong Tây Du ký, và dường như qua những lời của ông thì có đến vài trăm con yêu tinh giết người không đền mạng lúc nào cũng có thể nhảy ra vậy. Dù sao mọi người cũng duy trì tập trung cao độ như ban đầu.

Thực ra, rất nhiều người đã chuyển mục tiêu sang Lưu Hiểu Hiên xinh đẹp thanh tú rồi, khuấy động lòng người rồi.

Thân hình, vẻ đẹp của Lưu đại mỹ nhân mới thực sự là nơi thu hút sự hấp dẫn của mọi người. Họ nghe Chủ tịch Ân nói, vỗ tay liên tục nhưng mắt thì ánh mắt thì luôn liếc nhìn thân hình quyến rũ của Lưu Hiểu Hiên.

Lưu Hiểu hiên mặc một cái váy dài bó sát người, những đường cong trên thân thể thật đẹp và quyến rũ. Nét phong tình ở cô chính là phong cảnh đẹp nhất của buổi lễ.

Từng điệu cười từng cái nheo mày của cô đều tác động đến ánh mắt tâm tư của mấy nghìn trong phòng. Nếu không phải vì Chủ tịch Ân còn đang nói hoặc là ở một nơi khác thì e rằng đã có rất nhiều người mang hoa lên đòi chụp ảnh, ôm Lưu Hiểu Hiên rồi.

Bài diễn văn đúng bốn mươi phút, mọi người đều nghe chán tai rồi thì Chủ tịch Ân cũng kết thúc bài nói chuyện của ông, sau đó tự mình vỗ tay.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, cũng không biết là để biểu thị vui mừng vì cuối cùng cũng kết thúc hay là tán dương cao độ. Nói chung lần vỗ tay này là nhiệt liệt nhất so với những lần trước.

Khi trở về vị trí mặt Chủ tịch Ân rất vui vẻ, nói nhỏ với Trương Nhất Phàm và Phương Nghĩa Kiệt ở đằng sau:
- Tố chất của người dân thành phố Song Giang khá tốt, rất là nhiệt tình.

Trong lòng Trương Nhất Phàm buồn bực nghĩ:
- Ông nói lâu như vậy, cuối cùng cũng xong, họ có thể không vui sao?

Đằng sau còn có Vương Phú Nhân Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Long đọc diễn văn, Vương Phú Nhân rất thấu hiểu sự thống khổ của người lao động, ông bỏ bài diễn văn mà mình đã dành thời gian hai buổi tối nhờ thư ký viết hộ, mà chỉ nói vài câu, đại ý là cảm ơn CCTV, cảm ơn Đài truyền hình tỉnh, cảm ơn lãnh đạo tỉnh ……

Trong lời của ông ta ngoài cảm ơn ra Trương Nhất Phàm không nghe thêm được bất kỳ nội dung gì dù sao ông ta cũng chỉ đứng trên bục không đến hai, ba phút, sau đó còn vài đội múa hát nữa.

Tham gia biểu diễn là thành viên của đội ca múa nhạc tỉnh, cô nào cũng rất xinh đẹp, giống như thiên nga múa vậy. Những cô gái này tuổi đời đều dưới hai mươi lăm, cô nào cô nấy đều rất trẻ trung nhanh nhẹn, làm mọi người trong buổi lễ đều trầm trồ khen ngợi.

Lần này thì Trương Nhất Phàm đã nghe rõ rồi. Những tiếng khen ngợi liên tiếp này mới là những cảm kích phát ra từ đáy lòng họ.

Buổi lễ rất thành công, tầm 3 tiếng thì kết thúc.Trương Nhất Phàm dùng cơm cùng Chủ tịch Ân tại nhà khách của thành phố. Chủ tịch Ân đột nhiên nhớ ra:
- Ồ, cái cô Lưu Hiểu Hiên ấy còn ở đây không nhỉ? Hôm nay người ta cũng vất vả, gọi cô ta đến cùng đi.

Phương Nghĩa Kiệt liền đáp:
- Bí thư Ân, tôi gọi ngay cho cô ta đây ạ

Thư ký của chủ tịch Ân nói đùa một câu:
- Chủ tịch Phương này, nghe nói tính tình của Lưu đại tiểu thư rất cổ quái, anh thực sự chắc chắn mời được cô ấy không?

Sắc mặt Phương Nghĩa Kiệt tái đi, rất không thoải mái nói:
- Cô ta không nể mặt tôi chẳng lẽ lại không nể mặt cả Chủ tịch Ân? Lưu Hiểu Hiên không phải là loại người không coi lãnh đạo ra gì đâu. Đợi cô ấy đến tôi sẽ khiếu nại anh về tội phỉ báng tôi.

Thư ký của Chủ tịch Ân cười không nói gì. Phương Nghĩa Kiệt liền chạy sang một bên gọi điện:
- A lô, Lưu đại tiểu thư, cô đang ở đâu thế? Chủ tịch Ân hạ lệnh rồi, tối này cô buộc phải có mặt. Chúng tôi đang ở nhà khách thành phố, cô nói đi, tôi lập tức cho người đến đón cô.

Nghe nói Chủ tịch Ân gọi mình đi ăn cơm, Lưu Hiểu Hiên biết là mình khó có thể từ chối được. Thực ra đây đều là việc nằm trong dự tính của cô, nhưng cô vẫn gọi điện cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm đang nói chuyện cùng Chủ tịch Ân, nên trực tiếp ấn nút từ chối không nghe. Lưu Hiểu Hiên là người thông minh liền biết ngay ý của Trương Nhất Phàm là không tiện nghe điện.

Hắn là ông lớn ở thành phố Song Giang này, để hắn không tiện nghe điện chỉ có thể là Chủ tịch Ân, nên Lưu Hiểu Hiên vội vàng tới.

Lúc này, Chủ tịch Ân đang nói với Trương Nhất Phàm về khu quy hoạch mới, Chủ tịch Ân bày tỏ sự đồng tình với việc ban bố thực thi “phương án sử dụng đất” của thành phố Song Giang, và đề xuất mở rộng ra cả tỉnh. Như vậy có lợi cho kiến thiết kinh tế thành phố và ngăn chặn lợi dụng sơ hở của một số thương nhân phi pháp.

Ông nói phương án của các anh, tôi phải mang về nghiên cứu kỹ và đưa ra ở hội nghị Tỉnh ủy. Hai người đang nói thì Lưu Hiểu Hiên mệt mỏi bước vào.

Trên mặt Chủ tịch Ân nở nụ cười hiền từ, vẫy Lưu Hiểu Hiên:
- Đồng chí Tiểu Lưu này, cô làm chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy.

- Xin lỗi ông, Chủ tịch Ân, tôi vừa đi gặp mấy vị lãnh đạo Đài truyền hình.
Lưu Hiểu Hiên cười với mọi người và ngồi vào chỗ đối diện.

Thấy Lưu Hiểu Hiên đến rồi, Phương Nghĩa Kiệt hô lớn:
- Chủ tịch Ân, cũng không còn sớm nữa rồi, có thể dùng bữa được chưa ạ?

Chủ tịch Ân nhìn đồng hồ gật đầu:
- Đi thôi, tối nay sau khi ăn xong, chúng ta đi chơi bóng nhé. Tôi nghe nói dự án bowling mới xây ở thành phố Song Giang các cậu rất được.

Dự án bowling là dự án giải trí đầu tiên mới được xây dựng vào trước tết. Giờ có rất nhiều người thích chơi bowling, nghe nói là theo mốt. Nhưng những người theo mốt thực sự thì lại vô cùng ít. Mà các quán bowling thì mọc lên ngày càng nhiều, trông thì có vẻ nhiều tiền, cố tình làm ra vẻ lịch sự.

Nếu Chủ tịch Ân đã nói ra mọi người đều hưởng ứng. Đừng thấy có rất nhiều người vây quanh Chủ tịch Ân, thực sự hầu chuyện ông chỉ có ba bốn người thôi.

Trương Nhất Phàm bèn mời Chủ tịch Ân đi trước, cả đoàn người tiến vào nhà hàng.

Lưu Hiểu Hiên luôn trò chuyện vui vẻ với Chủ tịch Ân, đảm nhiệm vai trò sứ giả may mắn. Chỉ thừa lúc không có ai chú ý cô mới dám nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt bất đắc dĩ.

Trên bàn ăn, Chủ tịch Ân rất chăm sóc Lưu Hiểu Hiên, lúc bọn Phương Nghĩa Kiệt mời rượu cô, ông đỡ lời hộ:
- Đồng chí Tiểu Lưu là con gái, các cậu không nên ép cô ấy. Mọi người chiếu cố một chút vì tiểu lượng của con gái kém.

Phương Nghĩa Kiệt nhìn ra vấn đề:
- Lưu đại tiểu thư là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất tỉnh Hồ Nam chúng ta, nếu không nhân có Chủ tịch Ân ở đây mời cô ấy một ly, sợ rằng sau này không có cơ hội nữa.

Anh ta nâng ly, đứng lên:
- Lưu đại tiểu thư, ly rượu này cô không uống là không được, nếu không cô không nể mặt thành phố Song Giang chúng tôi, không nể mặt Phương Nghĩa Kiệt tôi.

Lưu Hiểu Hiên nhăn mặt, phát hiện ra Phương Nghĩa Kiệt hôm nay vô cùng sôi nổi. Cô bất chợt nghĩ tới Thư Á Quân. Thư Á Quân là em rể Phương Nghĩa Kiệt. Hai người bọn họ từ nét mặt đến hành động sao lại giống nhau đến vậy.

Nghĩ đến con người Thư Á Quân, trong lòng Lưu Hiểu Hiên chợt ớn lạnh, chẳng qua, cô vẫn phải đứng dậy cười nói:
- Nếu Chủ tịch Phương thay mặt cho nhân dân thành phố Song Giang, vậy Bí thư Trương thay mặt cho ai? Ngài ấy có lẽ là chỉ có thể thay mặt cho chính mình?

- Á ___
Lời của Lưu Hiểu Hiên làm cho những người đang ngồi đều phải sửng sốt, rồi cười lớn. Phương Nghĩa Kiệt có chút xấu hổ, tức không chịu được rồi.

Lời của Lưu Hiểu Hiên rõ ràng là đang nhắc nhở mọi người, tên Phương Nghĩa Kiệt này quá ngông cuồng rồi. Người ta, Bí thư Trương còn ngồi đây không nói gì, ngươi một tên thứ hai mà lại dám thay mặt toàn bộ nhân dân thành phố Song Giang sao?

Ngươi coi trời bằng vung, tự cao tự đại, có biết cái gì gọi là đảng lãnh đạo mọi việc không? Ngươi cũng quá xem thường lãnh đạo đấy.

Phương Nghĩa Kiệt cầm ly đứng đó, ngồi cũng không phải mà đứng cũng không phải. Lưu Hiểu Hiên thì không thèm để ý đến anh ta nữa, rất tự nhiên nâng ly về phái Trương Nhất Phàm nói:
- Ly này, để tôi chúc Bí thư Trương của Thành phố Song Giang vậy. Chủ tịch Phương, ly của anh thì từ từ rồi uống vậy.

Phương Nghĩa Kiệt cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống, thiếu chút nữa thì nếm mùi vị thì thẹn quá hóa giận rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.