Trước mắt, Đại hội thu hút đầu tư lần hai càng ngày càng cận kề, kế hoạch hoạt động mới đang được tiến hành đâu vào đấy.
Từ khắp nơi trên đất nước, rất nhiều nhà đầu tư kéo về thành phố Song Giang, nhiều người tưởng lần này có thể hốt được một vố, có người thuần túy là đến xem, với tâm trạng mong ngóng nếu như có cơ hội, liền nhảy vào tham gia một phần, vớt được chút rồi bỏ đi.
Đương nhiên, đại đa số đều trong trạng thái ôm mộng mà đến, dù sao đây cũng là một cơ hội. Khẩu hiệu của thành phố Song Giang là - toàn lực tạo ra một thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Tương, sức hấp dẫn của nó là vô hạn.
Trên thực tế, sự gia nhập của công ty Âu Phil, làm cho những nhóm nhà đầu tư này càng thêm điên cuồng, bởi thế làm cho mỗi một mét vuông đất đai ở đây đều có giá trị rất đắt đỏ. Trước tiên sẽ kéo theo những nhóm nhà đầu tư phát triển khai thác, vị trí của thành phố Song Giang vẫn là có thể phát triển làm giàu.
Trong Hội nghị, Chính phủ đã nhấn mạnh, mỗi bộ phận đều có thể ở trong khu đô thị mới, cần cho bản thân một miếng đất. Mặc kệ là khai thác hay phát triển thành cửa hàng, miễn là công nhân viên chức đều cho phép.
Vì thế, tính tích cực của các nhóm trong Chính phủ, không thể nghi ngờ rằng xã hội đang khuyến cáo sự hành động và lòng quyết tâm của bọn họ.
Mà lúc này một số thành phần đã không chịu đựng nổi đã khăng khăng muốn ra mặt giúp Dương Vinh Phú và lão Áp, bọn chúng bắt đầu ra tay rồi. Có người đem tin tức này truyền đến tai hai người đang bị giam giữ, trên khuôn mặt của Dương Vinh Phú và lão Áp bỗng cười mỉm một vẻ lạnh lùng.
Đám côn đồ đã bắt đầu hành động, bọn họ truyền tin tức ra. Ở trong Đại hội thu hút Đầu tư, hễ là gây ra sự cố đều có thưởng. Sự cố càng lớn, thưởng càng nhiều.
Vì thế, một số tên côn đồ bắt đầu phiêu lưu mạo hiểm, rất ngạo nghễ đang khiêu khích ở thành phố Song Giang. Trong các quán rượu thường xuyên phát sinh ẩu đả đánh nhau, có một ít khách thương mại, bị những bình rượu đập trúng làm cho bể đầu máu chảy.
Các hộp đêm ở địa phương, có người cũng thường xuyên bị lừa gạt vơ vét tài sản, gây chuyện phiền toái.
Những con phố Hoa ở địa phương cũng thế, thường ngày nơi đây cũng là nơi rất tốt cho khách thương mại thích tìm hoa hỏi liễu, nhưng bây giờ trên những con đường này, rất là hỗn loạn, đâu đâu cũng là thuộc hạ của lão Áp, không có chuyện ác nào mà chưa từng làm ngay tại thành phố Song Giang này.
Cục công an và Đồn công an trở nên bận rộn hẳn lên, mỗi ngày đều nhận được nhiều đơn báo án lớn lớn nhỏ nhỏ, không dưới trăm đơn. Nhân viên cảnh vụ làm đến sứt đầu mẻ trán, nhiều lần còn bắt không được nữa, khiến cho bọn họ hao tổn tâm trí.
Bởi vì Bí thư Trương đã từng đưa ra thông điệp, ở trong Đại hội thu hút Đầu tư, không được để có chuyện gì xảy ra cả, bằng không thì đem đầu tới gặp, mà sau khi hai tên đầu đảng bị bắt, một ít người cố ý gây sự, khiến cho thành phố Song Giang trở nên hỗn loạn.
Rất nhiều người nghe được rất nhiều lời đe doạ, nói cái gì nếu không thả hai người Dương Vinh Phú và lão Áp ra, thành phố Song Giang sẽ vĩnh viễn không được yên bình.
Chồng của Diệp Á Bình – Vu Quan, trên đường đi làm về, vô duyên vô cớ bị người ta chụp đầu rồi đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập. Trước cửa nhà của Diệp Á Bình, cũng nhận được thư đe doạ.
Ngày hôm qua có một khách đầu tư đang hát karaoke cùng bạn bè, sinh sự với người khác, kết quả là bị người ta cắt rớt mất cái tai. Khách đầu tư này đã báo cho Uỷ ban nhân dân thành phố, yêu cầu Chính phủ nói một câu lý lẽ.
Liên tiếp có người đưa tin rằng, nếu không thả người, Trương Nhất Phàm sẽ phải gánh chịu hết tất cả các hậu quả. Hơn nữa không có cách nào để bảo đảm sự an toàn của gia đình hắn trong thành phố Song Giang này.
Kiêu ngạo! Điên cuồng! Phách lối!
Trương Nhất Phàm hoàn toàn phẫn nộ rồi!
Mấy ngày nay ở Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, họp Hội nghị không ngừng, Trương Nhất Phàm mặt trầm tư, nhìn đám người đang tụ tập ở thành phố Song Giang.
Vấn đề an ninh trật tự trở nên vô cùng cấp bách! Tội phạm tấn công thì phải làm sao đây! Ở trong Đại hội thu hút Đầu tư, chúng ta phải hết sức đảm bảo cho người nhà và tài sản của khách đầu tư được an toàn. Gia tăng thêm lực lượng để chống lại sự tấn công của các phần tử phạm tội, không cần biết là gặp phải vấn đề gì, chúng ta đều phải sẵn sàng ứng phó. Hiện tại là lúc thử nghiệm bộ máy lãnh đạo của chúng ta, thời điểm cho tất cả người dân ở thành phố Song Giang đã đến!
Những lời nói của Trương Nhất Phàm ở trên Hội nghị, làm người ta rất kinh ngạc. Bây giờ là xã hội pháp chế, bất cứ kẻ giỏi hơn cũng có thể thay đổi pháp luật. Tôi mặc kệ những người này có thân phận gì, hoàn cảnh như thế nào, chỉ cần phạm pháp trong phạm vi thành phố Song Giang, quyết không nhân nhượng!
Đội ngũ lực lượng công an không đủ, thì cảnh sát có vũ trang giúp đỡ, còn lực lượng cảnh sát có vũ trang không đủ, thì điều động quân đội! Tôi không tin, trấn áp không được những cuộc nổi dậy vô cớ như vậy!
Ầm --- bàn tay Trương Nhất Phàm thật mạnh, vỗ vào bàn làm cho toàn bộ rung động, đằng đằng sát khí nhìn mọi người. Tiêu diệt bọn xã hội đen, đây là thời điểm quyết định, chúng ta phải đem phương châm của Đảng, quán triệt thực thi xuống cấp dưới. Giữ gìn địa phương yên bình, nếu không chúng ta sẽ phụ lòng mong đợi của quần chúng nhân dân, và làm sao đòi lại công đạo cho những người vô tội bị hại được đây?
Tại hội nghị lần này, Trương Nhất Phàm đã vỗ mạnh ba lần vào bàn, mỗi khi nói đến thời điểm phẫn nộ, hắn liền giận dữ đứng dậy, đằng đằng sát khí nhìn mọi người mà quát.
Cho dù là ai, kiên quyết xử lý! Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là thành phố Song Giang phải yên bình, về việc điều động quân đội, tự tôi sẽ liên hệ!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau!
Sát khí của hắn cũng làm cho Phương Nghĩa Kiệt giật mình. Không ngờ Trương Nhất Phàm không quản bất cứ đều gì, cầu cứu đến sự trợ giúp của quân đội. Thành phố Song Giang chỉ có ngần ấy tên côn đồ thôi, chỉ sợ bọn chúng tung hoành không được bao lâu nữa.
Rất nhiều người đều biết rằng, lời nói của Trương Nhất Phàm tuyệt đối không chỉ để đe doạ!
Quân đội tham gia trấn áp những phần tử phạm tội cũng không phải là chuyện mới thấy, trước kia lúc Trương Nhất Phàm ở huyện Sa, đã từng điều động hết một lần. Phương Nghĩa Kiệt suy nghĩ, trước đó không lâu vấn đề an ninh trật tự ở thành phố Song Giang, được cấp Tỉnh biểu dương và khen ngợi, cho đến giờ bỗng nhiên lại nổi lên những cuộc bạo loạn như vậy. Hắn cũng không màng đến sĩ diện, lần nữa lại điều động quân đội, cho thấy hắn rất quyết tâm.
Nếu đổi lại là mình chắc chắn mình sẽ không làm gì được cả, ông ta không thể hơn được con người đó.
Quả nhiên, sau khi Hội nghị này kết thúc, những lời nói vô ý của Trương Nhất Phàm, lập tức bị truyền ra ngoài. Gần chiều, trên phố những nhóm lưu manh gây chuyện sinh sự, rồi đồng loạt biến mất, trong chốc lát trở nên vô hình vô bóng.
Xem ra, con người làm gì có lúc không sợ chết, bất luận là ai, đối mặt với sự uy hiếp lớn lao, điều đầu tiên nghĩ đến chính là cái mạng nhỏ nhoi của mình, huống chi đám côn đồ ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh này, bọn chúng làm sao còn dám tung tăng nữa?
Vài năm trước sự việc ở huyện Sa, chính là một thí dụ điển hình, chỉ cần quân đội bắt tay hành động, một lần đã bắt được hàng trăm người, bắn chết ba mươi mấy người. Chuyện lúc đó đã khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, mở ra cuộc cao trào cách mạng cho tỉnh Tương.
Năm đó, đối với lưu manh mà nói, đó là trang sử khó quên nhất, một năm hốt hoảng lo sợ nhất.
Cừu Cương, Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng cùng nhau ngồi uống rượu, con người Phương Tấn Bằng sớm đã thay đổi, y vui chơi với cô Yến Yến trong một tuần lễ, rồi ném cho Lưu Khoái Phi. Dù gì tuổi của Yến Yến cũng đã bốn mươi, giống như một cành cây sắp héo, vui chơi vài lần là không còn gì hứng thú.
Phương Tấn Bằng vẻ mặt cười lạnh lùng: - Trương Nhất Phàm đúng là có sát khí, không cần đụng đến một binh một tốt, cũng có thể trấn áp đám côn đồ.
Lý Tông Hán mỉm cười, - Cậu thật sự nghĩ rằng bọn họ không sợ chết? Nỗi đau ở huyện Sa, đã vĩnh viễn khắc sâu vào vết thương của bọn chúng rồi. Lần điều động quân đội đó, ba mươi mấy tên đầu sỏ bị bắn chết. Ai còn dám đi trên vết xe đổ đó nữa?
Phương Tấn Bằng gật gật đầu: - Rất có khả năng, hắn là một người không từ mọi thủ đoạn. Cừu Cương, việc này tốt nhất cậu đừng có nói nhiều. Làm việc kinh doanh của cậu đi! Chờ lần đấu thầu sau, chúng ta biết tận dụng có thể lấy được mấy mảnh đất. Rồi buôn bán để sinh ra tiền!
-Đúng, thằng Lư Khoái Phi kia có mấy trăm triệu cũng dám bỏ vào, có thể thu về bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Chúng ta sẽ liên hệ với vài ngân hàng, việc vay tiền cũng không khó. Tuy nhiên, cậu nói cho nó biết, sau khi lấy được mảnh đất, chúng ta chia tỉ lệ bốn sáu. Lý Tông Hán nói với Cừu Cương là không thành vấn đề, bốn sáu cũng được, năm năm cũng được. Dù sao Lư Khoái Phi này rất dễ có tiền. Năm trăm triệu đủ gây sức ép đối với bọn họ.
Công trình đầu tiên, đất đai của hai người họ, ước chừng có đến sáu trăm mẫu. Nghe nói lần sau, đất đai của họ lên đến khoảng một ngàn bảy trăm mẫu hơn, kì này gấp đến ba lần.
Tiền đó đã bỏ vào đất, chỉ chờ đến lúc giá đất lên, bọn họ lời một vố rồi chuồn. Mà đất ở thành phố Song Giang, không phải ai muốn lấy là lấy được đâu, nếu là quan hệ bình thường, thì chỉ có thể có được một hai miếng đất là cùng, với lại diện tích đất không lớn, hơn nữa không nằm ở vị trí tốt.
Thực ra, Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán cũng không hi vọng sự nổi loạn của những tên côn đồ, làm cho lòng người hoang mang, đối với bọn chúng cũng bị liên luỵ. Nhưng nghe được những lời nói đùa của Trương Nhất Phàm, bọn chúng chắc chắn đang rất đắc ý.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại có thể làm như thế, thành phố Song Giang sẽ nhanh chóng yên bình trở lại thôi.
Không ngờ, hoàn toàn không ngờ.
Cừu Cương khẽ cắn môi, nghiến răng, gã ra một quyết định đau lòng, chỉ biết cắn răng nhìn lô hàng đó bị đem đi, giao nộp cho cảnh sát, ngộ nhỡ bọn cảnh sát theo tung tích của lô hàng mà truy tìm đến cùng thì lúc đó chắc chắn tội nợ cũng sẽ đổ lên đầu mình.
Dù rằng như vậy, ở thành phố Song Giang Cục công an thành phố và Đồn công an, bắt được không ít những người gây rối. Những người bị bắt này, chắc phải ngồi tù suốt đời.
Cuộc nói chuyên của Bí thư Trương trong cuộc Hội nghị rất có uy lực, đằng đằng sát khí, làm cho mọi người một phen khiếp sợ. Dương Lập Thế tức thì trấn tĩnh lại, y bắt đầu có chút lo lắng, lần này Trương Nhất Phàm công bố đại khai sát giới, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ chính y - một Bí thư Đảng uỷ công an cũng không giữ được.
Đêm hôm đó, Dương Lập Thế lập tức tới nhà của Từ Yến.
Những ngày tháng gần đây của Từ Yến rất thoải mái, Bí thư Trương đối với cô ta có ấn tượng tốt. Trong công việc, cô rất là siêng năng. Dương Lập Thế đến, làm cô ta có chút bất ngờ. Tuy nhiên, cô ta nhanh nhẹn đáp lại, nhìn Dương Lập Thế mỉm cười nói: - Bí thư Dương, mời ngồi, ta đi rót trà.
Trong nhà của Từ Yến không có người giúp việc, chỉ có cô ta và chồng, chồng cô ta vẫn chưa về, đứa con đang học trung học ở Tỉnh.
Dương Lập Thế mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: - Trưởng ban thư ký Từ, cô là cháu gái của Chủ tịch tỉnh Ân, có thể nói giúp tôi mấy câu tốt trước mặt ngài Chủ tịch Ân không…
Tưởng chừng như Dương Lập Thế rất giống một bà già thống khổ, xém chút đã rơi nước mắt. Đối với sự việc lần này, Trương Nhất Phàm rất nghiêm khắc, gã sợ chỉ vì chuyện của đứa cháu trai, mà ảnh hưởng đến địa vị của mình trong Thành uỷ.
Đáng tiếc Từ Yến cũng chịu bó tay, tuy có một người cậu làm Phó Chủ tịch, nhưng cũng không mang lại một ít lợi ích nào cho chính bản thân cô ấy. Tuy nhiên, với vẻ mặt khẩn trương của Dương Lập Thế, cô ta tin chắc rằng, Dương Lập Thế đang gặp vấn đề, nếu không gã đâu cần phải sợ hãi đến như vậy?
Từ Yến chỉ cho y một cách, quyết định này của Bí thư Trương, rất ít người có thể làm được gì. Hơn nữa lần này là chính thức, chỉ sợ đích thân cậu của cô ta ra tay, thì không tài nào giúp y tránh được tai ương lần này.
Tính tình của Bí thư Trương, chẳng lẽ y còn không biết sao? Những người này làm sao đấu lại với hắn, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức! Thật ra, Từ Yến rất thích thành phố Song Giang như bây giờ, trong hoàn cảnh sinh hoạt, cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu người cầm đầu một bên, quyết tâm muốn chỉnh đốn, phần tử phạm tội đúng là chạy đằng trời cũng khó thoát. Nhất là những tin đồn gần đây, hung hăng, ngạo mạn và ngông cuồng, ai có thể địch nổi giọng điệu như thế?
Từ Yến muốn ám chỉ y rằng, Dương Lập Thế nên chủ động buông tay, để đổi lấy sự bình yên cho đời sau. Dường như Dương Lập Thế có chút không cam lòng, Từ Yến thấy y vẫn còn do dự, trong lòng một trận tiếc nuối.
“Nếu không có da, thì lông mọc ở đâu?”
Đạo lý này mà cũng không hiểu, ông còn lăn lộn làm gì? Cháu trai của ông ở đây, phạm phải rất nhiều vụ án, ông còn có thể đứng im được ở cái vị trí đó sao?
Vẻ mặt Dương Lập Thế rất bi ai, thôi rồi, thôi rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]