Cũng là con cháu của một gia tộc lớn, Phương Nghĩa Kiệt tuy biết rằng có một số việc không thể so bì với người ta, nhưng chuyện y không phục là sự thật.
Là con cháu đời thứ ba của nhà họ Phương, nếu không phải mấy năm trước Phương Nghĩa Kiệt để xảy ra chuyện thì có lẽ hiện giờ y đã đặt chân lên tỉnh từ lâu.
Trong khi y làm Quyền Chủ tịch thành phố đã xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Một mỏ than hạng trung đã phát nổ, khiến ba mươi mấy người chết, chuyện này đã đến tai Trung ương, không ai có thể che đậy được.
Nhưng y lại không có dũng khí và sự quyết đoán như Trương Nhất Phàm, không thể bù đắp được cho những công nhân mỏ than đã chết kia, bởi vậy, toàn bộ bộ máy lãnh đạo thành phố đều bị liên lụy. Cũng vì chuyện này mà Phương Nghĩa Kiệt đã bị điều đến Cổ Dương làm Phó Chủ tịch thành phố. Ở Cổ Dương vài năm, Phương Nghĩa Kiệt xem như đã bị giáng chức.
Khi đó Phương Nghĩa Kiệt đang là Quyền Chủ tịch thành phố, sau khi bị điều đến Cổ Dương coi như đã bị giáng xuống một nửa cấp.
Yên phận được vài năm, tâm tư Phương Nghĩa Kiệt lại bắt đầu lay động. Nhất là khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở tít trên tận trời cao, thẳng tiến lên rất xa. Lần này y đến nhậm chức ở thành phố Song Giang là có ý muốn ganh đua cùng Trương Nhất Phàm.
Nhưng y không ngờ rằng, trước khi mình đến nhậm chức, Trương Nhất Phàm đã sớm có sắp xếp, điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Song Giang, trên cơ bản đã nắm được quyền lên tiếng trong hội nghị thường vụ.
Tống Vũ Hà ở Ủy ban Xây dựng, cũng có quyền lực cấp Phó Cục trưởng, hai vợ chồng này và vợ chồng Trương Nhất Phàm cùng có năng lực như nhau.
Mà Trương Nhất Phàm luôn luôn suy nghĩ, đây chính là cái mà Tạ Kiến Quốc gọi là giữ thế cân bằng? Tên cáo già này không ngờ lại lợi dụng mối quan hệ tế nhị giữa nhà họ Trương và nhà họ Phương để hạn chế quyền lực tuyệt đối của Trương Nhất Phàm ở địa khu Song Giang.
Suy nghĩ của lãnh đạo thật sự vô cùng sâu sắc, mình đã cố đoán, nhưng cũng chỉ có thể đoán được ba phần.
Gần một tháng yên bình trôi qua, lúc này đã bước vào tháng ba.
Khắp nơi trăm hoa đua nở, sắc xuân tràn trề.
Trương Nhất Phàm đặt toàn bộ công tác trọng tâm năm nay vào việc khai thác, phát triển Song Giang, dốc sức tạo nên một thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Tương vì mục đích và phương châm chính sách trên.
Rất nhiều người không tán thành với quyết sách được Trương Nhất Phàm đề xuất trong hội nghị này. Dù sao thì việc tạo nên một thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Tương, cần rất nhiều tiền, khoản tiền đó ở đâu ra?
Hơn nữa lý luận và quan điểm của Trương Nhất Phàm khiến bọn họ cảm thấy không thể tin nổi. Chính quyền không cần cấp một đồng, tay không bắt giặc cũng có thể thành lập một thành phố mới?
Phương Nghĩa Kiệt nở một nụ cười quái dị, bản thân y cũng được coi như một cao thủ kiến thiết kinh tế, nhưng ý tưởng này của Trương Nhất Phàm rất không thực tế. Hơn nữa, ý tưởng này chưa chắc có thể hoàn thành trong vòng hai nhiệm kỳ của y.
Cho nên, y cũng không phản đối, nhìn xem Trương Nhất Phàm sẽ làm chuyện đó như thế nào.
Trưởng ban thư ký Thành ủy đem phương án quy hoạch thành phố mới đưa đến trước mặt từng người đang ngồi. Các Ủy viên thường vụ này cầm tập tài liệu, hít vào thật sâu. Không ngờ Bí thư Trương muốn quy hoạch khu đô thị mới ở đoạn giữa hai con sông.
Hơn nữa, giữa hai con sông còn có rất nhiều đường ống dẫn nước nhân tạo, nối liền hai con sông, khiến thành phố này được thúc đẩy phát triển mạnh mẽ.
Kế hoạch này thật sự không tồi, lý luận khiến người khác phải kinh ngạc, chỉ có điều kế hoạch khổng lồ như vậy, cần bao nhiêu tiền để thực hiện? Khoảng cách giữa hai con sông rộng khoảng bảy km, khoảng cách này đối với một đô thị hạng vừa mà nói thì không có vấn đề gì, nhưng để xây dựng một thành phố lớn thì vẫn có chút khó khăn.
Nếu thành phố Song Giang mở rộng, cũng cần có đủ mạng lưới quan hệ, chỉ có nhân khí thịnh vượng thì thành phố mới có thể phát triển. Nếu không thì dù có xây dựng lên một thành phố lớn thế nào đi nữa, e rằng cũng chỉ là một thành phố bỏ không.
Phương án quy hoạch được đưa ra, ngay khi cả Phương Nghĩa Kiệt cũng cho rằng không có khả năng thực hiện, một tin tức khiến mọi người phấn khởi truyền đến. Đại biểu tập đoàn quốc tế Âu Phill đang ở Trung Quốc, ít ngày nữa sẽ đến thành phố Song Giang khảo sát.
Nhận được tin này, mọ người đều cảm thấy rất phần khởi, không ngờ mình lại gặp phải chuyện tốt như vậy. Bên mình còn chưa bắt đầu công tác thu hút đầu tư mà người ta đã chủ động đến tận cửa.
Phương Nghĩa Kiệt rất nghi ngờ tính chân thực của tin tức này, tập đoàn quốc tế Âu Phill tại sao lại quan tâm đến thành phố Song Giang? Y bắt tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình.
Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, bởi vì tập đoàn Âu Phil đã cho người chủ động liên hệ với Cục Xúc tiến đầu tư thành phố Song Giang, mà người được phân công quản lý Cục Xúc tiên đầu tư này lại chính là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa.
Phương Nghĩa Kiệt gọi Quan Bảo Hoa tới, hỏi chi tiết về toàn bộ việc này, nhưng Quan Bảo Hoa cũng không hiểu, tập đoàn quốc tế Âu Phil có vốn đầu tư nước ngoài lớn như vậy, tại sao lại nhìn trúng thành phố Song Giang?
- Anh nói tin tức này chưa xác thực sao? Chẳng lẽ có người mạo danh tập đoàn Âu Phil, đến thành phố Song Giang để lừa đảo? Phương Nghĩa Kiệt ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Quan Bảo Hoa. Vì vài năm trước, có một vài phần tử phạm pháp, đã lớn gan mạo danh các công ty có vốn đầu tư nước ngoài để lừa đảo, có rất nhiều lãnh đạo huyện, thành phố và các đơn vị khác đã bị lừa.
Chuyện đó tuy sau này đã bị Đài truyền hình trung ương đưa ra ánh sáng, nhưng những đơn vị bị lừa vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Nếu thành phố Song Giang cũng xảy ra chuyện này, chẳng phải sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng hay sao? Kẻ đứng mũi chịu sào đương nhiên chính là Ủy ban nhân dân thành phố, mà không phải Thành ủy của y.
Quan Bảo Hoa cũng không dám sơ suất, chỉ nói: - Đối phương tuyên bố là thấy phương án quy hoạch của chúng ta cho nên mới quyết định đến thành phố Song Giang khảo sát. Hơn nữa tôi cũng đã xác minh thông tin của bọn họ, trước mắt vẫn chưa thấy có gì bất ổn.
Phương Nghĩa Kiệt lấy tay lau mặt, nói: - Cho dù thế nào đi nữa, chuyện này tuyệt đối không được phép có sơ suất. Việc thu hút đầu tư lần này đã được phân công cho anh quản lý, anh có trách nhiệm làm tốt công tác tiếp đón. Lúc nào cần thiết có thể bảo tôi ra mặt.
Phương Nghĩa Kiệt không hề có lòng tốt đến vậy, nhưng dù sao nếu chuyện này đàm phán thành công thì Quyền Chủ tịch thành phố là y cũng có chút thành tích.
Tần Xuyên bước vào phòng làm việc của Bí thư Thành ủy, Trương Nhất Phàm đang ngồi phê duyệt tài liệu. - Bí thư Trương.
- Ngồi đi, chờ tôi một lát! Hơn mười phút sau Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên. - Khi nào đại diện tập đoàn Âu Phil đến?
- Ngay chiều nay, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa đã đưa người đi tiếp đón. Tần Xuyên trả lời.
Trương Nhất Phàm cười, thầm nghĩ: tên Phương Nghĩa Kiệt này quả thật rất bình tĩnh. Trước kia Bí thư cũ của thành phố Song Giang vì muốn mời tập đoàn Hoa Long đến mà đã phải đi ba lần. Nếu Phương Nghĩa Kiệt nghĩ rằng tiếng nói của Quan Bảo Hoa có đủ sức nặng thì xem ra sắp có chuyện cười để xem đây.
Vì thế Trương Nhất Phàm chỉ nói một câu: - Hãy theo dõi thật kĩ hoạt động của tập đoàn Âu Phil, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết!
Tần Xuyên gật đầu rồi đi ra ngoài. Anh ta đương nhiên biết mối quan hệ giữa Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Âu Phil ở Trung Quốc và Bí thư Trương. Hai người đã từng hợp tác ở thành phố Đông Lâm, bệnh viện giá bình dân nhất ở thành phố Đông Lâm chính là do cô Emi đó bỏ vốn tài trợ.
Phương Nghĩa Kiệt không nghĩ rằng chuyện lớn như vậy, không muốn đích thân ra mặt, e rằng Phó Chủ tịch thành phố Quan Bảo Hoa sẽ phải xấu hổ một phen.
Quả nhiên, đến buổi chiều, Tần Xuyên đã nhận được báo cáo: khi Phó Chủ tịch thành phố Quan và người của Cục Xúc tiến đầu tư đi đón tiếp, không ngờ đối phương không chịu xuống xe, khiến Quan Bảo Hoa phải bẽ mặt.
Sau đó Phương Nghĩa Kiệt vội vàng chạy đến, thì từ trong chiếc xe Rolls-Royce, mới bước ra một cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp không tả nổi, đó là Tổng giám đốc điều hành Emi.
Nhìn thấy Emi giống như ngôi sao điện ảnh Hollywood, Angelina, những người có mặt ở đó, kể cả Phương Nghĩa Kiệt đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô gái này thật sự không giống người bình thường, hơn nữa lại rất rộng rãi thoải mái, gương mặt toát lên vẻ thông minh, tài trí.
Phương Nghĩa Kiệt đã gặp không ít người nước ngoài, nhưng chưa từng thấy một cô gái phương Tây nào xinh đẹp như vậy. Trong suy nghĩ của anh ta, phụ nữ phương Tây đều rất cao lớn, làn da thô ráp, tuy rất gợi cảm, nhưng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, không thể đến gần.
Không ngờ tiểu thư Emi này lại vừa có làn da mịn màng của phụ nữ phương Đông, lại vừa có sự gợi cảm của phụ nữ phương Tây. Phương Nghĩa Kiệt với cương vị Quyền Chủ tịch thành phố Song Giang, đích thân đón tiếp vị thần tài này, trực tiếp sắp xếp để Emi và những người cùng đi ở tại khách sạn tốt nhất thành phố Song Giang – khách sạn quốc tế Hải Thiên.
Chỉ có điều sau khi vào khách sạn, Phương Nghĩa Kiệt lại vô duyên bàn chuyện thẳng với tiểu thư Emi. Tiểu thư Emi giải thích rằng, việc khảo sát mấy ngày nữa ở thành phố Song Giang đều do đoàn đại diện toàn quyền phụ trách, cô không tham dự vào.
Xem ra đây đương nhiên là lần đầu tiên có công tác tiếp đón quy mô lớn như vậy, ngay cả Quyền Chủ tịch thành phố cũng đích thân ra mặt, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong cuộc họp bàn, Quan Bảo Hoa giữ vững lập trường của Bí thư Trương, đối với việc xây dựng và phát triển thành phố mới, Thành ủy Song Giang và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ phụ trách việc làm đường, đưa những tuyến đường lớn nối liền với thành phố mới.
Sau đó phần đất còn lại sẽ lấy ra đấu thầu công khai, đương nhiên, một công ty quốc tế lớn như Âu Phil sẽ có quyền ưu tiên, bọn họ có thể tự do lựa chọn phần đất trong quy hoạch.
Còn về phần chính sách ưu đãi, đã là tiêu chuẩn tối thiểu trong cả tình, đây đã là giới hạn cuối cùng, ngay cả Phương Nghĩa Kiệt cũng không dám tùy tiện hạ thấp hơn nữa. Hai ba ngày tiếp theo đi khảo sát thực địa đều do Phương Nghĩa Kiệt đích thân đi cùng, Quan Bảo Hoa làm người tháp tùng.
Còn tiểu thư Emi mang theo thư ký và vệ sĩ, dạo chơi trong thành phố Song Giang rất nhàn nhã.
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Emi: - Anh Nhất Phàm, bạn cũ đã đến thành phố Song Giang, anh là chủ nhà, chẳng lẽ không đến chào hỏi một chút sao? Lần này tôi mang theo một đoàn đại diện, một hạng mục đầu tư cao đến mười tỷ, nếu một vị khách như tôi bỏ đi, đây nhất định là chuyện mà lãnh đạo thành phố Song Giang các vị không muốn nhìn thấy nhất.
- Ha ha… Trương Nhất Phàn phá lên cười trong phòng làm việc, cất cao giọng nói: - Theo tôi được biết, tiểu thư Emi là một thương nhân rất có lý trí, tuyệt đối sẽ không xử lý mọi việc theo cảm tính. Hiện giờ thành phố Song Giang có hoàn cảnh và chính sách thu hút đầu tư tốt như vậy, nếu tiểu thư Emi muốn bỏ đi, tôi nghĩ đây tuyệt đối không phải là ý muốn của cô!
Mánh khóe nhỏ của Emi đã bị vạch trần. Thực tế, từ Ôn Nhã mà cô biết được, Trương Nhất Phàm đang muốn thực hiện một công tác lớn ở thành phố Song Giang, Emi cho rằng, đây đúng là cơ hội tốt cho cô tiến vào thị trường Trung Quốc.
Tập đoàn quốc tế Âu Phil ban đầu lập nghiệp từ việc kinh doanh siêu thị, chuỗi siêu thị lớn nhất thế giới là Wal-Mart. Chuỗi siêu thị của tập đoàn Âu Phil xếp hạng ngay sau đó.
Bởi vậy, ý tưởng của cô chính là xây dựng một siêu thị lớn của tập đoàn Âu Phil ở thành phố Song Giang, sau đó từng bước mở rộng trong phạm vi cả nước. Ngoài siêu thị ra, sản nghiệp của tập đoàn Âu Phil còn có cả trong lĩnh vực tài chính, bất động sản, chế tạo trang thiết bị chữa bệnh, v…v…
Emi nghĩ rằng, nếu muốn phát triển ở Trung Quốc thì phải tập trung vào bất động sản và tài chính. Bởi vì cô thấy bất động sản ở Trung Quốc, trong vòng mười mấy năm nữa, nhất định sẽ là một hạng mục đầu tư rất tốt.
Emi cũng không chỉ kết luận bằng mắt, cô có căn cứ hẳn hoi, người Trung Quốc vẫn có tư tưởng bảo thủ, rất nhiều người hy vọng có một căn nhà đep, mà vì căn nhà đó cho dù có phải tốn cả đời hay thậm chí cả hai đời người, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Mà tình hình này đang từ từ thể hiện ra trước mắt. Đây mới chính là thứ khiến Emi sốt ruột, bất động sản Trung Quốc trong thực tế đang phát triển rất mạnh mẽ, nếu không tham gia thì đây mới chính là thất bại của cô.
Hôm nay cô đem chuyện đàm phán cho đoàn đại diện, còn bản thân thì muốn gọi Trương Nhất Phàm ra, chính là vì mục đich này. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại vạch trần âm mưu của cô, Emi không khỏi có chút cảm giác thất bại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]