Chương trước
Chương sau
- Chư Cát Dụ tôi thấy anh không bằng loài chó lợn! Anh có biết vì sao chúng tôi bắt anh không.

Trong phòng thẩm vấn, Hà Kiện đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với vụ án tự dưng đào thấy này, chính vì thế mà cho thẩm vấn suốt đêm kẻ mặt người dạ thú. Không ngờ con cáo già này tuyệt đối không sợ hãi, bỏ mắt kính xuống, giơ hai tay lên:
- Tôi sẽ khởi tố tất cả những hành động mà các người đối xử với tôi. Các người có chứng cớ gì mà bắt tôi? Tôi chỉ phối hợp điều tra với các người chứ không phải phạm nhân! Xin các anh chú ý cách nói chuyện một chút.

Mẹ kiếp! Hà Kiện hôm nay lại uống rượu nên đầu óc rất hưng phấn, chẳng có ý tứ gì với vụ án này hết. Thằng cha này còn hùng hổ nói chuyện chứng cớ với mình? Anh ta liền hùng hổ đập vỡ cái chén ở trong tay mình.

“Choang” ___cái chén vỡ choang trước mặt Chư Cát Dụ, mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn. Phòng thẩm vấn bỗng nhiên im phăng phắc, mấy viên cảnh sát cũng lặng thinh rít thuốc.

Trong tay Hà Kiện thực là cũng không có chứng cớ, chỉ có khẩu cung của La Tiểu Hồng. Máy tính tìm thấy được trong phòng khám vẫn còn chưa kịp giải mã.

Cái máy tính nối với thiết bị máy quay trong phòng khám cũng không có nhiều tư liệu, xem ra thằng cha này cũng thích kiểu xem xong thì kịp thời xóa đi luôn. Đối với hai người bị hại đã lên án lão ta, Chư Cát Dụ cũng một mực không chịu thừa nhận. Từ đầu đến cuối gã ta hắn chỉ nói đi nói lại một câu: “tôi chỉ làm công việc kiểm tra thông thường”.

“Bọn họ có thể đi vu cáo tôi nhưng các người truyệt đối không có quyền bắt tôi”.

“Tôi đã từng học luật, nếu giữ người quá 24h, tôi sẽ khởi tố các ngươi”.

Hà Kiện tức đến mê muội, dù sao thằng chó điên này cũng là người có danh tiếng, phía cảnh sát cũng không thể làm quá mức được.

Cuối cùng anh ta cũng đành phải rời đi và báo cáo cho Cục trưởng Diệp. Thằng cha này nhất quyết không chịu nhận tội. Hiện giờ, ngoại trừ khẩu cung của hai bệnh nhân ra cũng không có bất kỳ một chứng cứ trực tiếp nào khác.

Diệp Á Bình vội vàng đến Cục công an, xem kĩ lại khẩu cung của hai người, lại đọc lại khẩu cung của nhân viên y tá trong phòng khám. Rõ ràng là chỉ dựa vào đó cũng không chứng minh được cái gì.

Tuy hai người đều nói như vậy nhưng không có chứng cứ trực tiếp thì rất khó có thể định tội người bị tình nghi. Diệp Á Bình cân nhắc lại thật lâu, cũng muốn gọi điện cho Bí thư Truơng nhưng thấy đã quá khuya rồi nên đành thôi.

Ngày hôm sau, Diệp Á Bình đến Thành ủy từ sớm, Tìm Bí thư Trương để trao đổi việc này.

Trương Nhất Phàm cho cô một tấm danh thiếp:
- Trong tay vị luật sư này có rất nhiều chứng cớ, các cô chỉ cần lấy được mẫu xét nghiệm trên người của người phạm tội bị tình nghi, như vậy vụ án này về cơ bản là có thể kết luận.

Diệp Á Bình đón lấy tấm danh thiếp của Ôn Nhã, khi ra đến cửa, Trương Nhất Phàm có dặn dò thêm:
- Chú ý đến sự ảnh hưởng của vụ án, cố gắng đừng để cho giới truyền thông tham dự vào.

Diệp Á Bình quay về cục, lập tức tìm Ôn Nhã. Ôn Nhã liền lấy ra một ít chứng cớ mà cô đã điều tra ra nộp cho Cục công an Thành phố. Thấy báo cáo điều tra của Ôn Nhã, Diệp Á Bình vô cùng khiếp sợ, vậy là đã hiểu vì sao bí thư Trương lại không muốn giới truyền thông tham dự vào.

Nếu như công bố vụ án này ra đến công chúng thì thật không thể ngờ được ảnh hưởng của nó sẽ lớn thế nào. Diệp Á Bình cũng đồng cảm với những người phụ nữ, bà ta càng thấm thía những nỗi cay đắng mà bọn họ đã phải chịu.

Đối mặt với chứng cớ nhiều như núi, Chư Cát Dụ đột nhiên im lặng. Thật lâu sau y mới ngẩng đầu lên nói:
- Tôi muốn gặp luật sư của tôi.

Bốn giờ chiều, người bên Phòng kĩ thuật mang máy tính đến. Trong máy tính có mấy video tài liệu, Diệp Á Bình xem xong mấy cái video này liền đập vỡ vài cái chén.

Trong mười mấy video có cả La Tiểu Hồng trong đó, mọi tình tiết của mỗi lần cô đi kiểm tra đều được ghi lại. Cũng không hiểu nguyên nhân nào mà tên biến thái này lại xem xong rồi xóa ngay, Diệp Á Bình đoán chắc là do sở thích bệnh hoạn của gã.

Mọi người đều thấy phù hợp với khẩu cung của La Tiểu Hồng, mỗi lúc chữa trị cho bệnh nhân nữ thì đầu tiên thằng cha bác sĩ biến thái đó tiến hành khử trùng sau đó là dùng thuốc gây tê, sau khi thuốc tê có tác dụng là gã bắt đầu hành động xấu xa đê tiện của mình.

Luật sư của Chư Cát Dụ còn chưa tới, lúc Diệp Á Bình bày tất cả những chứng cớ ra, Chư Cát Dụ vẫn không nói năng gì:
- Các người không cần phải hỏi nữa. Tôi khai!

Vụ án rốt cục cũng đã rõ, Chư Cát Dụ thừa nhận đã làm chuyện đó với phụ nữ mà không để ai biết, đồng thời y cũng cực lực biện hộ cho bản thân:
- Nếu không có tôi, các cô ấy vĩnh viễn không bao giờ có con, đáng lẽ bọn họ phải cám ơn tôi mới đúng, thế mà lại còn đi tố cáo tôi! Chính là tôi đã mang hạnh phúc làm mẹ đến cho các cô ấy đấy chứ.

Nghe đến đây, ngay cả Diệp Á Bình cũng tức giận đến điên ruột, chạy đến cho gã vài cái bạt tai.

Đồ điên, đúng là điên hết chỗ nói! Sau đó tới lục soát nhà tên cầm thú được một quyển Nhật kí. Trong Nhật kí có đoạn viết giống y như trên diễn đàn.

Diệp Á Bình quá kinh ngạc! Nửa ngày cũng không nói gì. Tiếp tục thẩm vấn, tiếp tục điều tra, cuối cùng cũng đã bắt thằng điên này phải nói hết.

Sáu năm trước y bắt đầu có một kế hoạch khổng lồ như vậy, như trên diễn đàn đã nói, y muốn tất cả người trên thế giới đều biến thành con của y, cháu của y, như vậy sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, đến trăm năm sau toàn bộ người trên thế giới cũng đều là con cháu mang dòng họ của y, toàn bộ người trên thế giới sẽ là hậu duệ của y.

Trong phòng thẩm vấn, Chư Cát Dụ không kiêng nể gì cười rất to, còn chỉ tay vào Diệp Á Bình mắng:
- Các người thật ngu xuẩn, ta mới là thần linh ở vị trí tối cao.

Vì thế, Hà Kiện đã đích thân ra tay, giáo huấn chủ tịch huyện thằng điên này một trận.

Vụ án đã rõ, nhưng Diệp Á Bình lại không biết phải kết thúc vụ án như thế nào.

Nếu đem những đoạn video và những bản điều tra được công bố ra bên ngoài thì hậu quả không ai có thể đoán trước được. Bởi vậy bà ta hỏi dò:
- Bí thư Trương, vụ án này chỉ có cách xử theo cách vụ án cưỡng bức, nếu không sẽ khó giải thích với xã hội.

Ý của Trương Nhất Phàm cũng như vậy, nếu không hắn đã chẳng nhắc nhở Diệp Á Bình phả chú ý ảnh hưởng.

Về sau, vụ án này không thẩm vấn công khai trên tòa nhưng chuyên gia của bệnh viện phụ sản đã lợi dụng địa vị, chức quyền đã gây nên những hành động cưỡng bức đáng ghê tởm, nên vụ án này vẫn dấy lên một cơn chấn động không nhỏ.

Thành phố Song giang liên tiếp xảy ra chuyện, không ngừng làm cho Trương Nhất Phàm đau đầu, thời gian không đến 3 tháng mà liên tiếp xuất hiện nhiều vụ án lớn có, nhỏ có, khiến hắn gần như ba tháng nay không có thời gian nghỉ ngơi.

Đầu tiên là chuyện ở nhà ga, sau đó là vụ án bắt cóc việc này còn chưa giải quyết xong thì lại thêm một vụ án giết người, rồi lại vụ của một tay bác sĩ phụ khoa vô nhân tính về tội cưỡng bức, chuyện này nối tiếp chuyện kia như một tấm lưới giăng khắp nơi cắt không được lại còn rối thêm.

Nhìn Song Giang giàu có mà lại loạn như vậy, chỉ khi vạch nó ra mới thấy hết sự tình bên trong thật đáng ghê tởm. Lúc đó Trương Nhất Phàm mới hiểu ba của hắn đã từng nói với hắn một câu. Địa phương giàu so với địa phương nghèo càng khó quản lý hơn. Bởi vì con người ở đó càng phức tạp.

Lúc đó Trương Nhất Phàm còn chưa tin nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa bên trong.

Còn có 5 ngày nữa là đến kì nghỉ đông. Rốt cục thì vụ án cũng đã kết thúc vào cuối năm, Trương Nhất Phàm cũng như là chấm dứt được nỗi băn khoăn.

Cuối năm, lại càng nhiều chuyện, cầu tài, chạy quan, lôi kéo quan hệ, cứ thế mà tiếp diễn.

Hội họp cũng nhiều lên, chỉ một buổi sáng thôi cũng có đến hai hội nghị.

Loại hội nghị này phần lớn chỉ là hình thức, không có ý nghĩ thực tế, chỉ phân tích thao thao bất tuyệt, giảng cả nửa ngày mới xong, người ngồi dưới cũng không biết họ giảng cái gì. Sau đó các vị đại biểu bắt đầu đứng lên hò hét búa xua một hồi rồi cùng nhau vỗ tay đì đùng.

Lúc Trương Nhất Phàm chủ trì hội nghị chỉ nói vài ba câu là xong, những gì nên nói thì nói dăm ba câu, còn những gì không nên nói thì tuyệt đối không mở miệng, hắn thấy ghét Ninh Thành phát biểu dài dòng văn tự y như một mụ đàn bà vậy.

Vừa họp xong, Trương Nhất Phàm trở về phòng làm việc gọi Triệu Vĩ mang cho mình chén trà, đang muốn tựa vào ghế nghỉ ngơi thì Tần Xuyên chạy vào:
- Bí thư Trương, vừa rồi Thư kí của Chủ tịch tỉnh gọi điện thoại đến nói Chủ tịch tỉnh khoảng một giờ nữa sẽ đến thành phố Song Giang.

- Cái gì?
Trương Nhất Phàm đứng lên, bây giờ chủ tịch tỉnh đến Thành phố Song Giang, lại không có văn bản gì, cũng không nói trước. Nhưng dù đến vì mục đích gì thì cũng phải lập tức ra tiếp đón.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.