Bữa tiệc mời khách từ phương xa đến buổi tối, do Vương Phú Nhân mời, Trương Nhất Phàm đương nhiên được mời.
Ngoài Vương Phú Nhân ra, chỉ có Hà Tiêu Tiêu và thư ký của cô ấy, còn có Tần Xuyên. Tần Xuyên đã nhiều lần giao tiếp với tập đoàn Hoa Long, lần này là làn gã vui nhất. Bởi vì tất cả mọi vấn đề, đều giải quyết một cách dễ dàng.
Sau khi Hà Tiêu Tiêu và Vương Phú Nhân nói xong, cô ấy vốn dĩ muốn duy trì không thay đổi số cổ phần kia ở tập đoàn Hoa Long, lại đầu tư thêm mấy trăm triệu tiền vốn, cùng phát triển dự án mới với tập đoàn Hoa Long.
Cho tới bây giờ, chỉ cần thông qua cuộc khảo sát ngày mai hoặc ngày kia, Hà Tiêu Tiêu sẽ đại diện cho ngân sách Phàm Phàm chính thức nắm giữ ba mươi phần trăm quyền cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long, nhảy lên thành cổ đông lớn thứ hai.
Vì buổi nói chuyện thỏa đáng ngày hôm nay rất thành công, tình hình của Vương Mộ Tuyết cũng tốt lên từng ngày, trong lòng Vương Phú Nhân rất tốt.
Trên bàn rượu, ông ấy không ngừng kính rượu, cuối cùng bản thân ông ta uống cũng đã tầm tầm rồi.
Lái xe và thư kí, đã dìu Vương Phú Nhân về.
Trương Nhất Phàm đưa Hà Tiêu Tiêu về khách sạn, sau khi Hà Tiêu Tiêu vào cửa, lập tức nhào vào lòng hắn.
Hai người lại chưa gặp mặt đã lâu, tâm tình của cô ấy kích động khác thường. Đặc biệt là đứa trẻ trong bụng đã bị mất, một mình Hà Tiêu Tiêu đã chán nản rất lâu. Một lần nữa nhìn thấy Trương Nhất Phàm, liền có chút áy náy.
Sau khi vào cửa, hai người không tránh được những hành động thân mật. Lúc Trương Nhất Phàm giơ tay ra thăm dò phần dưới cũng cô, Hà Tiêu Tiêu lắc đầu một cách đáng tiếc: - Hôm nay không được, cái kia đến rồi.
Có lẽ cảm thấy trên mặt Trương Nhất Phàm có vẻ tiếc nuối, Hà Tiêu Tiêu vô cùng dịu dàng nói vào bên tai của hắn: - Nếu không em hôn anh một cái, hút nó lên? Lời nói này của cô nói rất mập mờ, làm cho Trương Nhất Phàm rạo rực.
Dẫu sao trong khách sạn, nghe nói những tay săn tin, săn ảnh chỗ nào cũng có, Trương Nhất Phàm đành phải nhẫn nại chịu đựng, đành phải chịu đựng vậy! Đợi khi nào cô ấy rảnh, dẫn đến phòng của mình sẽ an toàn.
Buồn bực, đói thời gian dài như thế này, khó khăn lắm mới có cô Hà Tiêu Tiêu đến, vậy mà cô ta lại treo cờ đỏ. Trương Nhất Phàm lắc đầu nói: - Đây là khách sạn, thôi đi!
Kỳ thật, Hà Tiêu Tiêu sao không muốn chứ? Nhưng cái đó đến rồi, cô ấy cũng không có cách nào. Ngồi ở bên cạnh Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu nói: - Anh vẫn ở trong khách sạn à? Đi mua một căn hộ đi, lần sau nếu như chúng ta đến, cũng có điểm dừng chân.
- Anh cũng có suy nghĩ này, tuy nhiên gần đây rối loạn quá. Vừa mới yên tĩnh được một lúc. Trương Nhất Phàm như trút được gánh nặng, ngồi trên ghế sô pha dang hai tay ra.
Ở khách sạn hơn một tiếng, khoảng mười giờ, Trương Nhất Phàm mới rời khỏi khách sạn.
Gần đây Cừu Cương cũng sống không dễ chịu, tập đoàn ngầm do y cầm đầu, nguồn hàng đã chặt đứt gần một tuần rồi, những người mua phía dưới oán hờn khắp nơi, nghe nói đồn công an cũng không tìm thấy lô hàng kia, Cừu Cương liền cử mấy tên đàn em, không quản ngày đêm tìm kiếm ở khắp nơi.
Gã đang tiêu khiển ở “Sự hấp dẫn của đô thị”, đột nhiên nhận được điện thoại. Có người nhìn thấy Bí thư thành ủy và một người con gái đang xuất hiện trong khách sạn. Cừu Cương lập tức lấy lại tinh thần.
Trương Nhất Phàm ban đên gặp mỹ nữ, đây là một tin tức lớn! Nếu như có thể ghi lại chút cuộn băng có giá trị, tên Bí thư thành ủy này chẳng phải đã có điểm yếu ở trong tay mình rồi sao?
Cừu Cương có thể được hoan nghênh ở thành phố Song Giang, hai phái Hắc Bạch đều không đố kỵ, chính là vì những thủ đoạn hơn người của y.
Mấy vị lãnh đạo lớn có quyền lực thực sự ở thành phố Song Giang, đều ít nhiều lưu ở trong tay y, chỉ có điều tên Cừu Cương này biết có chừng mực, cũng không làm người ta cuống lên. Vì thế, những người kia có ý kiêng dè, chỉ cần có cái gì đề cập đến chuyện của “Đêm Mông Lung” và khách sạn Hải Thiên, trên cơ bản sẽ khoan dung độ lượng.
Nghe nói Trương Nhất Phàm dẫn theo một cô gái vào khách sạn, Cừu Cương liền thầm bảo có kịch hay để xem rồi. Tốt nhất là bọn họ triển khai chuyện kinh thiên động địa đó trong khách sạn, để mình xem một cuộc yêu đương vụng trộm miễn phí của Trung Quốc.
Không ngờ sau khi trở về phòng theo dõi của khách sạn, y không nhìn thấy thứ mà mình muốn nhìn, hai người chỉ đơn giản là ôm nhau, rồi thân mật ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
Cừu Cương rất thất vọng, nhìn kỹ một chút, cô gái này hình như đã gặp ở đâu rồi? Nhưng mà máy quay này không sao tốt được, hình ảnh không được rõ nét, vì thế y cử người đến tổng đài điều tra một chút chỗ ở đăng ký.
Tổng đài trả lời nói, đây là phòng dùng thẻ khách quý của tập đoàn Hoa Long, không tra được tư liệu về thân phận của đối phương.
Tập đoàn Hoa Long? Cừu Cương gọi một cuộc điện thoại cho Lư Khoái Phi, hôm nay tập đoàn Hoa Long có khách đến không?
Lưu Khoái Phi đang nằm trên giường với Yến Yến, lười biếng trả lời một câu: - Mấy hôm nay tôi chưa đến công ty rồi, đang chuẩn bị rút lui cổ phiếu tự mình làm.
- Cậu thăm dò một chút, hôm nay có khách quý nào đến Cừu Cương từ trước đến nay trước mặt Lư Khoái Phi, chưa bao giờ khách sáo.
Lư Khoái Phi vỗ cái mông trắng của Yến Yến: - Đi rót chén rượu đến đây!
Yến Yến từ trên giường bò dậy, Lư Khoái Phi liền gọi điện thoại cho cháu trai, hỏi tình hình của công ty. Cháu trai gã trả lời, hình như không nghe nói, gần đây Vương Phú Nhân bận việc quan tâm tình trạng thương tích của Vương Mộ Tuyết, đâu có tâm tư đặt vào công ty? Gã lắc đầu nói: - Hình như không nghe nói có vị khách quan trọng nào.
Lư Khoái Phi gọi điện thoại cho Cừu Cương, Cừu Cương đang nhìn một cách chăm chú những hình này này. Tuy rằng không phải là vở kịch trên giường mà y muốn xem, nhưng mà cái ôm vừa nãy của hai người, hoàn toàn có thể nói rõ một số vấn đề. Chỉ có điều không đủ ngoạn mục thôi!
Nhận được điện thoại của Lư Khoái Phi, y liền mắng mấy câu: - Mẹ kiếp, đúng là thùng cơm, tôi thấy mấy người bọn họ đều sắp bị Vương Phú Nhân sa thải rồi. Không làm việc đàng hoàng!
Dập điện thoại, y liền dừng hình ở chỗ mấu chốt, chăm chú nhìn Hà Tiêu Tiêu. Bất lực bức ảnh này không sao mà rõ được, nhìn hồi lâu cũng không nhận ra cô gái này là ai?
Cừu Cương ném điều khiển, suy nghĩ có phải là Trương Nhất Phàm có qua lại tiền bạc với tập đoàn Hoa Long gì không, nếu không thì Vương Phú Nhân vì sao cho hắn thuê phòng chứ?
Không được, tôi phải đích thân xem xem cô gái này rốt cục là ai?
Trương Nhất Phàm trở về khách sạn Song Giang, trong lòng cân nhắc việc Hà Tiêu Tiêu chính thức hợp tác với tập đoàn Hoa Long, loại thiết bị và kĩ thuật sản xuất cao cấp này, phải làm sao mới có thể nhập vào đây?
Mấy tên người ngước ngoài đáng chết, chắc chắn có sự lo lắng đối với những thiết bị chữa bệnh cao cấp sản xuất ở Trung Quốc. Nếu muốn lấy được kĩ thuật và tài liệu từ trong tay bọn họ, không phải người trong nội bộ của bọn họ thì không được?
Đang suy nghĩ, Ôn Nhã trở về từ bên ngoài.
Hình như hôm nay Ôn Nhã rất mệt mỏi, thấy cửa của Trương Nhất Phàm mở, cô ấy đến cả phòng của mình cũng không vào, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha: - Hôm nay mệt chết đi được!
Nhìn thấy Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến Emi, đúng, chính là cô ấy! Có lẽ thông qua Emi, có thể giải quyết những vấn đề này. Chỉ có điều không biết Emi có đồng giúp mình ý hay không.
- Sao rồi? Sao mà mệt như vậy! Trương Nhất Phàm đóng cửa, rót một chén nước cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã có chút lo lắng, kinh sợ. Hôm nay mặt trời mọc lên từ phái Tây hay sao? Có thể khiến Trương Nhất Phàm rót nước cho mình, đó là một sự đối xử hiếm có.
Ôn Nhã ném vào một ánh mắt cảm ơn, uống một ngụm nước nói: - Còn không phải là vị chuyên gia biến thái kia, vì bản án này, em đã đến phỏng vấn mười mấy bệnh nhân mà gã đã đừng điều trị.
- Đã có kết quả chưa? Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, tùy tiện hỏi một câu.
Ôn Nhã đột nhiên ném vào một ánh mắt rất hấp dẫn, làm cho tim Trương Nhất Phàm nhảy dựng lên: - Anh đoán xem kết quả như thế nào?
- Lạ đoán, tại sao con gái các em cứ thích để người khác đoán nhỉ? Đoán đi đoán lại rất vui sao? (Sai: đoán, nhưng ở tỉnh Tương cách phát âm từ “Sai” giống với từ “Đâm”)
Trương Nhất Phàm vẫn chưa phản ứng lại, mặt của Ôn Nhã đã đỏ bừng từ lâu rồi vì thế cô không ngừng uống nước, để che giấu đi sự xấu hổ này. Uống liền mấy ngụm nước, cô mới dịu đi: - Vị chuyên gia kia đúng là có vấn đề. Em đã điều tra mười mấy người trong số những bệnh nhân từng được ông ta trị khỏi, có đứa trẻ đã bốn năm tuổi rồi. Đã phát hiện ra một bí mật kinh ngạc.
Trương Nhất Phàm ngồi thẳng dậy: - Bí mật gì? Không phải trong đây thực sự có bài văn nhé?
Ôn Nhã thấy Trương Nhất Phàm để tâm đến, liền hơi hưng phấn: - Trong số mười mấy bệnh nhân mà em đã điều tra, đích thực đều đã trải qua sự điều trị của ông ta, sau đó mang thai. Trong đó quả thực cũng có một vài phụ nữ có vấn đề về phương diện sinh đẻ. Bọn họ cung cấp cùng một chi tiết, chính là lúc chấp nhận điều trị, chuyên gia đều bịt kín mắt của bọn họ lại, sau đó bôi một chút thuốc.
Sau khi bệnh nhân được bôi số thuốc này, cục bộ đều có cảm giác gây tê, không có bao nhiều cảm giác. Em đoán có thể là một loại thuốc gây tê nào đó. Hiện tượng này do chính miệng của mấy người cung cấp trên cơ bản là giống nhau, không tồn tại khả năng vu tội. Nói cách khác, La Tiểu Hồng chắc không nói sai.
Ôn Nhã uống một ngụm nước: - Trừ chuyện này ra, còn có hai người phụ nữ cung cấp một tình tiết khác, bọn họ sau khi kiểm tra xong, phát hiện chảy ra một ít chất lỏng màu trắng ngà. Chuyên gia đưa cho họ một cách nói, đây là một loại dịch tiêu độc từ nước ngoài nhập khẩu về. Cách nói này, cũng ăn khớp với tình hình cung cấp của La Tiểu Hồng.
Trương Nhất Phàm xen vào một câu: - Em nói, số nữ bệnh nhân này, có phải bị ông ta cưỡng…bức không?
Ôn Nhã gật đầu, có khả năng này! Nhưng mà không ai chứng minh, mặc dù có người nghi ngờ, nhưng xuất phát từ tư tưởng truyền thống mấy nghìn năm phong kiến của Trung Quốc, bọn họ cũng không dám nói ở bên ngoài. Em cũng mất rất nhiều công sức, mới điều tra ra tình hình này.
Vị chuyên gia này đúng là thiếu đạo đức, trên TV đang chiếu tiết mục quảng cáo của thành phố Song Giang, đúng lúc phát đến cái quảng cáo liên quan đến việc không có thai, trên màn hình xuất hiện cuộc nói chuyện từng trải của vị chuyên gia kia. Trương Nhất Phàm nhìn ông ấy, một người trung niên khoảng bốn mươi năm tuổi, có văn hóa, đeo một cặp kính, có phong độ của người quân tử.
Cho dù là hình tượng, còn có tài ăn nói của ông ta, rất súc tích, rất có danh tiếng ở thành phố Song Giang, thuộc vào loại nhân vật nổi tiếng trong giới y học. Ôn Nhã mắng một câu: - Chính là tên ngụy quân tử này!
Xem ra mấy ngày nay, tình hình được Ôn Nhã điều tra được đã làm thay đổi lớn cái nhìn của cô đối với vị chuyên gia này. Trương Nhất Phàm đổi kênh khác: - Phải có chứng cớ, bây giờ nói như vậy còn hơi sớm.
- Anh không biết, còn có phát hiện khiến người khác kinh ngạc hơn, nói ra chắc chắn anh sẽ không tin.
- Ồ, thực sự có sự thái quá như thế này sao?
Ôn Nhã lấy mấy bản xét nghiệm từ trong túi ra: - Đây là trong quá trình điều tra, báo cáo thử máu của mười mấy đứa trẻ làm dựa trên danh nghĩa của bệnh viện. Cô ấy để bản xét nghiệm trước mặt Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cơ bản nhìn qua một hồi: - Sao nhóm máu của bọn nó đều rất giống nhau vậy?
- Còn không chỉ có chỗ này, Anh xem kĩ lại một lần nữa đi Ôn Nhã chỉ vào chỗ quan trọng của kết quả xét nhiệm.
Trương Nhất Phàm hỏi: - Sao em lại nghĩ muốn làm xét nghiệm cho bọn nó?
- Bởi vì có một người phụ nữ cung cấp một tin đáng kinh ngạc, con cô ấy đã năm tuổi rồi, bởi vì năm ngoái lúc bị bệnh, phẫu thuật ở bệnh viện, kết quả phát hiện, nhóm máu của con với chồng hoàn toàn không ăn khớp. Nói cách khác, đứa con này không có nửa điểm quan hệ huyết thống với chồng. Vì thế, chồng cô ấy và cô ấy đã cãi nhau một trận lớn, vứt cô ấy và con ở bệnh viện không lo nữa. Người phụ nữ này bây giờ vẫn không hiểu được, mình từ trước đến giờ chưa bao giờ có hành vi làm loạn bên ngoài, tại sao lại mang thai đứa con của người khác được?
Trương Nhất Phàm nói: - Tên chuyên gia này có vấn đề! Tiếp tục điều tra đi! Thời điểm cần thiết, anh sẽ cử người phối hợp với em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]