Chương trước
Chương sau
Trông bộ dạng tuyệt vọng vô cùng thương tâm của Dương Mễ, giống như cô vừa bị người ta làm nhục kinh khủng lắm.

Trong lòng Quan Hán Văn tức giận không chịu được, nhìn thấy Dương Mễ bị người khác bắt nạt, liền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, nên mới nổi điên lên đánh Tôn Hồng Binh không tiếc tay như thế.

Tay lái xe đang ở tầng dưới, nằm trong buồng lái, thản nhiên lấy thuốc hút, thỉnh thoảng mới giơ tay ra ngoài gạt tàn thuốc lá. Nằm trong xe bật nhạc nghe, không nghĩ rằng một lúc sau , có xe cảnh sát đang bấm còi inh ỏi kêu u u đi tới.

Tay lái xe liếc mắt nhìn ra cửa sổ, cũng không thèm để ý, nhưng không lâu sau, y trông thấy Tôn Hồng Binh bị người ta bắt đi. Người của Cục công an thành phố đã Đông Lâm bắt Tôn Hồng Binh đi.

Tay lái xe đột nhiên thấy toát lạnh mồ hôi. Khi Tôn Hồng Binh xuống lầu, gã liếc nhìn hướng về bên này một cái, sau đó bị hai cảnh sát áp tải vào trong xe.

Xảy ra chuyện gì vậy? Tay lái xe lấy luôn điện thoại ra, gọi cho Vệ Văn Bá:

- Không …. không… không hay rồi! Bí thư ..Vệ….Vệ …không hay rồi!

Vệ Văn Bá nhíu mày, thầm mắng đồ con lợn này ăn nói làm sao thế. Cái gì gọi là bí thư Vệ không hay rồi, mình không phải đang bình yên ngồi ở nhà sao?

Hôm nay là ngày ông ta cho Tôn Hồng Binh đi xin lỗi Dương Mễ, chình mình đang đợi tin của Tôn Hồng Binh. Vì việc đánh người của Tôn Hồng Binh, khiến cho cấp trên bất mãn, yêu cầu xử lý thư ký của vị bí thư huyện uỷ, nếu không sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng cán bộ .

Nhận được điện thoại của tay lái xe, ông ta liền thản nhiên hỏi :

- Xảy ra chuyện gì?

Lái xe hồi lâu mới chuyển hơi lại nói:

- Vừa rồi tôi thấy thư ký Tôn bị mấy cảnh sát đưa đi rồi.

- Cái gì?

Vệ Văn Bá đang uống trà trong nhà, nghe đến câu này kinh hoảng giật mình, làm đổ cả cốc trà trên bàn, làm nước trà hất xuống nền nhà.

Vợ ông ta ở trong phòng bếp dọn dẹp, nghe thấy tiếng Vệ Văn Bá hoang mang như vậy, liền thò đầu ra hỏi một câu:

- Làm sao vậy?

Vệ Văn Bá không để ý đến vợ, tiếp tục nói chuyện với lái xe:

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lái xe kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa ngồi trong xe nhìn thấy, Tôn Hồng Binh bị cảnh sát đưa đi. Sau khi Tôn Hồng Binh lên gác, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị cảnh sát dễ dàng đưa đi thế?

Y chỉ trả lời được như vậy, nói hết những gì mình vừa nhìn thấy. Vệ Văn Bá liền mắng một câu:

- Ngu xuẩn!

Cũng không biết là ông ta mắng Tôn Hồng Binh hay là mắng chính mình, lái xe cũng không hiểu rõ.

Dương Mễ và Quan Hán Văn, hai đương sự cũng bị đưa đến cục, để lấy lời khai của hai người. Quan Hán Văn không nói dối, chỉ là thuật lại toàn bộ cảnh tượng mình nhìn thấy, nói chi tiết một lượt.

Dương Mễ vẫn vậy, khóc lóc vô cùng thương tâm, những người không hiểu chuyện gì, thực sự cứ tưởng là cô ta bị người ta lạm dụng nhiều lần. Khi cảnh sát hỏi cung cô, cô ta liền nước mắt nước mũi ràn rụa, hậm hực nói toàn bộ quá trình sự việc.

Lại nhìn quần áo của Dương Mễ, lúc đầu còn hơi nhếch nhác, đầu tóc cũng vừa bị hai người trong quá trình vật lộn làm rối tung lên, lại thêm vào đó cô ta cố ý làm sự việc hỗn độn, Tôn Hồng Binh thì không biết nói gì.

Dương Mễ vốn cũng xinh gái, lại khóc như mưa, ai nhìn thấy cũng cảm thấy thương tâm. Lấy khẩu cung là một nữ cảnh sát, cùng cảnh là con gái, thì càng hiểu thêm sự đau khổ của con gái khi gặp chuyện này, cô càng nghe càng cảm thấy Tôn Hồng Binh không ra gì.

Dựa vào thân thế là thư ký bí thư huyện uỷ, cứ như vậy muốn làm gì thì làm à? Tức quá đi mất!

Anh đồng sự nam ở bên cạnh nữ cảnh sát kia, không kìm nổi mà hơi liếc vào phần ngực chỗ cổ áo bị xé rách , khi ánh mắt nhìn vào phần đầy đặn mà trắng nõn thì không khỏi nuốt nước miếng.

Ái dà, bộ dạng của cô ta trông ngon nghẻ như vậy, không phải nói là Tôn Hồng Binh đồ súc sinh kia mà chính bản thân mình nhìn thấy cũng không kìm nổi! Nhất là khi nghe được Dương Mễ nói vừa tắm xong đi ra, Tôn Hồng Binh nói là đến để xin lỗi, thế nên cô ta mới mở cửa.

Không ngờ xông vào là một tên sói, một tên sói háo sắc. Không thể không nói Dương Mễ diễn kịch rất tốt, hoàn toàn bỏ qua Quan Hán Văn. Quan Hán Văn nghe trần thuật của Dương Mễ xong, hay là đến cục cảnh sát, anh ta còn muốn cầm dao giết người .

Tôn Hồng Binh một mình bị giam giữ trong phòng giam kêu ca, nói là mình bị oan uổng, cơ bản không có chuyện như vậy, tất cả đều do Dương Mễ vẽ ra âm mưu, là Dương Mễ chủ động xé áo, nhào ôm vào trong lòng mình, sau đó lại tiếp tục hôn mình.

Những lời Tôn Hồng Binh nói, nói đến nỗi khiến cho hai viên cảnh sát lấy khẩu cung đều chỉ muốn đánh người. Ngươi cho ngươi là ai chứ? Là Lưu Đức Hoa à, người ta đường đường là một phóng viên Dương Mễ, tốt xấu gì cũng là đại mỹ nữ, lẽ nào lại tự bản thân xé áo, nhào vào trong lòng ngươi, cô ta sao không bổ nhào vào trong lòng chúng ta đi.

Xem ra cần phải dạy dỗ tên Tôn Hồng Binh này một chút mới được, nếu không gã đời nào thừa nhận việc mình đã làm? Khi lấy khẩu cung của Tôn Hồng Binh, đội trưởng Hình Trinh đã nhận được thông báo của Viên Thành Công. Chuyện này nhất định phải coi trọng, cho dù liên luỵ đến ai? Kể cả đối phương là người thế nào, chúng ta nhất định phải trả lại người bị hại sự công bằng, cũng là lấy niềm tin cho quảng đại quần chúng nhân dân.

Do đặc thù thân phận của Tôn Hồng Binh, hai vị cảnh sát lấy khẩu cung anh ta còn có tí khách khí.

Nhưng Tôn Hồng Binh cũng rất ngoan cố, và cũng rất kiêu ngạo, một mực kêu rằng bọn họ đây là vu cáo, vu oan, hãm hại, tôi muốn khởi tố bọn họ. Tôi cũng là người bị hại. Tôi sẽ tố cáo với viện kiểm soát về hành vi công kích thân xác đối với tôi. Còn các ngươi, không biết phân biệt, chỉ nghe lời nói một phía. Tôi sẽ tố cáo các ngươi lên toà án.

Hai vị cảnh sát lấy khẩu cung, nhìn Tôn Hồng Binh như là hòn đá cứng đầu, vừa thối lại vừa cứng, trong ý nghĩ hai vị cảnh sát liền có ý cho gã ta nếm chút đau khổ. Tuy nhiên dù sao Tôn Hồng Binh cũng là thư ký của bí thư huyện uỷ Thông Thành, với thân phận này tạm thời để gã không bị chịu quá tủi nhục.

Vệ Văn Bá gọi điện thoại cho Viên Thành Công, anh ta không nói cái gì khác, chỉ nói kết quả xử lý chuyện này. Viên Thành Công cố ý giả bộ kinh ngạc, tỏ vẻ đối với việc này, bản thân nhất định sẽ theo công bằng xử lý. Viên Thành Công nói mình đang ở bên ngoài, đợi quay về Thông Thành, tìm hiểu được tình hình thực tế, rồi nói chuyện với Vệ Văn Bá.

Viên Thành Công dập điện thoại xuống, ngay lập tức làm báo cáo với chủ tịch thành phố Trương. Trương Nhất Phàm đang họp ở trên tỉnh, nghe nói có sự việc này. Hắn suy nghĩ và rất bình tĩnh nói:

- Ông báo cáo bí thư Phạm chưa?

Viên Thành Công nói:

- Vẫn chưa, tôi cũng vừa nhận được điện thoại của cục.

Viên Thành Công đoán được ý đồ của chủ tịch Trương là gì, nên nói ngay:

- Để tôi gọi điện cho bí thư Phạm.

- Ờ!

Trương Nhất Phàm ờ một tiếng, và cũng không ra chỉ thị đặc biệt gì.

Viên Thành Công liền cân nhắc trong lòng, nghe nói phóng viên mà tên là Dương Mễ này là em họ của Trưởng phòng giao thông huyện Sa – Lý Trị Quốc, mà Lý Trị Quốc là chỗ người thân của chủ tịch Trương, xảy ra chuyện như thế này, chủ tịch Trương tự nhiên không tiện ra quyết định, không thì bị người ta nói hắn bao che.

Hắn ngẫm nghĩ hay là gọi điện cho bí thư Phạm, thư ký Phạm cũng đang họp ở trên tỉnh, điện thoại của Viên Thành Công gọi cho thư ký của ông ta thông rồi. Đợi giờ giải lao, thư ký sẽ nói chuyện này với bí thư Phạm.

- Có chuyện như vậy à?

Bí thư Phạm ngay lập tức liền gõ gõ bàn, kêu thư ký gọi điện cho Viên Thành Công.

Viên Thành Công đang cân nhắc nên xử lý việc này thế nào, và cũng không để bản thân mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhìn thấy số điện thoại của bí thư Phạm gọi điện, liền nghe ngay, lễ phép gọi bí thư Phạm.

Bí thư Phạm nghe báo cáo của Viên Thành Công xong, liền nổi cáu ngay lúc đó:

- Việc này, nhất định phải xử lý nghiêm túc, để minh bạch cho người bị hại.

- Là, là ….

Trong lòng Viên Thành Công có tính rồi, mình là phụng chỉ làm việc, có chỉ thị của bí thư Phạm rồi, còn sợ gì?

Thư ký ở bên cạnh bí thư Phạm nói nhẹ nhàng vào tai một câu:

- Bí thư Phạm, cái người gọi là phóng viên Dương Mễ, có chút giao tình với chủ tịch Trương.

Bí thư Phạm nghe xong câu này, lại hỏi Viên Thành Công một câu:

- Chủ tịch Trương biết chuyện này chưa?

Viên Thành Công chỉ trả lời:

- Tôi vẫn chưa gọi điện cho hắn ta.

Nghe xong câu này, trong lòng bí thư Phạm cười mãn nguyện, ít nhất Viên Thành Công biết nặng nhẹ, đầu tiên gọi điện cho mình, nói rõ mức độ mình trong lòng bọn họ, mình vẫn là đứng thứ nhất.

Ai cũng đều có lòng tự trọng, bí thư Phạm cũng vậy. Ông ta liền gõ bàn luôn:

- Chuyện này, ông phải xử lý thoả đáng, không được để cho một người nào đó lợi dụng chức quyền đặt lên trên pháp luật.

Viên Thành Công liên tục nói: dạ, dạ, dạ…!

Thư ký Phạm lại dặn dò một câu:

- Ông cũng có thể gọi điện cho chủ tịch Trương.

- Vâng ah, tôi gọi ngay đây ạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.