Chương trước
Chương sau
Ở hội nghị buổi trưa, lúc gần kết thúc, Tô Sĩ Dân cười lạnh lùng đưa ra một tập tài liệu:

- Mọi người chờ một chút, tôi vẫn còn mấy lời muốn nói.

Đây là ý gì? Bí thư Lâm đều nói là tan họp rồi mà. Tô Sĩ Dân đột nhiên xuất chiêu này hiển nhiên là ngoài dự liệu của mọi người. Trương Nhất Phàm cũng không hiểu Tô Sĩ Dân trong quả hồ lô còn muốn bán thứ thuốc gì? Chỉ có điều trong cả buổi hội nghị chiều chỉ thấy điệu cười lạnh lùng khó hiểu của Tô Sĩ Dân.

Quả nhiên, Tô Sĩ Dân cầm bản thảo kia ra, ánh mắt lướt qua Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm và mọi người, thái độ không rõ ràng nói:

- Hiện tại quy hoạch vẫn chưa bắt đầu, phương hướng phát triển và mục tiêu của thành thị đều chưa được đặt ra, nhưng đã có người lợi dụng chức quyền kéo bè kết phái, thừa cơ để chiếm miếng ngon, miếng lớn, chiếm đoạt tiền từ Sở tài chính.

- Nơi này có phần liên quan tới khu công tác kế hoạch, chuyện gì cũng không làm, còn đòi cấp xe, cấp điện thoại làm cái khảo sát bên ngoài gì đó. Tôi thấy việc này chính là muốn mượn của công quỹ để đi du lịch, đúng là một tác phong quan liêu điển hình.

Tô Sĩ Dân này nói gì thế? Trương Nhất Phàm càng nghe càng cảm thấy như nhằm vào nói chính mình. Buổi sáng không phải mới chủ trương cấp xe, cấp điện thoại sao? Buổi chiều đã đưa cái này ra nói, Trương Nhất Phàm càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Lúc này, thư kí của Tô Sĩ Dân đem bản thảo phát cho mỗi người một tập.

Đúng vậy! Chính là bản kế hoạch công tác mà chính mình đã đưa cho Trần Trí Phú sửa chữa. Trên đó còn có chữ viết của Trương Nhất Phàm. Trần Trí Phú sao có thể để cho thứ này rơi vào tay gã nhỉ?

Một bộ máy cơ cấu mới thành lập, mua thêm một vài thứ đồ thì cũng là chuyện rất bình thường. Duy chỉ có điều bị Tô Sĩ Dân nói như vậy, cảm giác liền thay đổi. Một số người còn chưa có quyết định thì cảm thấy Tô Sĩ Dân nói rất có lý.

Bí thư Lâm sắc mặt liền biến đổi, nhìn Trương Nhất Phàm bằng một ánh mắt trách cứ. Trương Nhất Phàm đã từng làm thư kí của ông ta trước đây nên đương nhiên là ông ta nhận ra liền đây là nét chữ mà hắn viết.

Khách quan mà nói, theo kế hoạch công tác nói đều không sai. Bây giờ đô thị mở cửa, cần tiến cử những người khác có kiểu mẫu tiên tiến. Học tập những cái tốt của mọi người, nếu không làm ra được cái gì, vẽ đầu hổ lại thành đầu chó, thế thì làm trò cười cho người trong nghề mất rồi.

Chỉ có điều Trương Nhất Phàm đưa ra quan điểm này hơi quá sơm, bởi vì khu kinh tế mới hiện tại chế độ bên trong còn chưa được làm rõ ràng. Nói cách khác các thể chế còn chưa hoàn thành, nhiệm vụ chính là phải xây dựng toàn bộ chế độ, hoàn thiện chính mình.

Bí thư Lâm lại liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, nhấc chén trà lên không nói gì cả.

Trương Nhất Phàm kéo micro nói:

- Tôi nói hai câu, kế hoạch công tác này là khu kinh tế mới do chủ nhiệm Trần đệ trình. Một bộ máy cơ cấu mới được thành lập, chính cái gọi là có nồi thì phải cần có gạo kia nên cần phải có tiền xuất ra. Chẳng lẽ cấp cho khu kinh tế mới chiếc xe cũng là sai? Đây là thời điểm đi thu hút đầu tư, khiến cho mọi người đầu tư vào an toàn. Hay là để cho Phó chủ tịch huyện Tô đích thân đi tiếp đón?

- Anh già mồm để át lẽ phải! Tôi cũng chỉ mượn lời này để cảnh báo một số người không an phận, không để cho đặc quyền hóa, tài sản được tự do hóa.

Tô Sĩ Dân thấy Trương Nhất Phàm công khai chống đối chính mình thì không khỏi tức giận trở thành xấu hổ.

Lại thấy Bí thư Lâm vẫn bưng chén trà, khoan thai đưa lên uống, dường như cố ý dung túng cho Trương Nhất Phàm tỏ ra bất kính với mình. Tô Sĩ Dân tức giận, dù sao cũng sớm xé nát cái bộ mặt kia thì thì cần phải chịu đựng cái tính khí cổ quái này.

- Nếu như làm chủ nhiệm khu tinh tế mới, đến quy hoạch như thế nào, định hướng như thế nào cũng không biết. Tôi thấy cái chức chủ nhiệm khu kinh tế mới cũng làm làng nhàng. Không bằng để cho người có năng lực làm. Lần trước ở Hội nghị thường vụ, Bí thư Lâm không phải đã có chủ trương rồi đó sao? Người có khả năng đưa lên trên, không được hạ xuống dưới. Nếu Trần Trí Phú không thích hợp làm Chủ nhiệm khu kinh tế mới, vậy thì để người có thể làm được làm đi.

- Ồ, xem như Phó chủ tịch Tô đã nói như vậy, tôi thấy cái chức chủ nhiệm khu kinh tế mới hay là để đồng chí làm thì tốt đấy. Đồng chí đi lấy phương án ra đây, huyện Thông Thành chúng ta rốt cuộc nên quy hoạch thế nào, định hướng như thế nào?

- Anh ____ làm càn quá rồi! Dựa vào cái gì mà khua chân múa tay với tôi?

Tô Sĩ Dân tức giận đến cả người run rẩy, nhanh chóng nhận ra những người ủng hộ mình không nhiều lắm, sắc mặt đều chuyển sang màu gan lợn.

Trương Nhất Phàm giờ phút này không còn sợ ông ta nữa, khu kinh tế mới và thương nghiệp vốn là chuyện của mình. Ông ta dựa vào đâu mà ngang ngược chen một chân vào? Tuy rằng ông ta cũng có quyền này nhưng cũng không thể vô pháp như thế được. Thật không biết gì cả!

Chuyện khu kinh tế mới còn chưa bắt đầu, ông ta đã nghĩ khuấy đục dòng nước, rắp tâm bất lương.

Lúc này Uông Viễn Dương thấy hai người cãi cọ qua lại, không ra cái thể thống gì nữa. Dù sao cũng là Hội nghị của Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện. Mọi người đều là những người có chức trách, chuyện này truyền đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt chút nào.

Bí thư Lâm dường như không nghe thấy hai người cãi nhau, ông ta chỉ lặng im uống trà không để ý gì hết.

Trong phòng hội nghị ai cũng nhìn ra được, Bí thư Lâm không quan tâm tới Tô Sĩ Dân.

- Được rồi, tan họp!

Nhìn kha khá rồi, Bí thư Lâm rốt cuộc cũng lên lời, đặc chén trà xuống, sắc mặt nghiêm trọng bước ra khỏi phòng họp.

Tô Sĩ Dân lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không thể chà lên thể diện của Trương Nhất Phàm mà còn khiến cho mặt mũi mình biến thành xám tro, ông ta rất không cam lòng. Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình nhìn ông ta âm thầm lắc đầu, Tô Sĩ Dân cũng quá nóng vội.

Với thế lực giúp đỡ hiện nay ở phía mình, tuyệt đối không được xung đột trực diện với Lâm Phái. Nhiều nhất là ở những động tác ngầm rất nhỏ cũng đủ khiến bọn chúng đầu óc choáng váng. Dịch Thủy Bình tiến đến Tô Sĩ Dân, vỗ vào vai gã ba cái rồi bước đi.

Trương Nhất Phàm trở lại phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại cho Trần Trí Phú. Trong điện thoại giọng điệu của Trương Nhất Phàm không tốt chút nào:

- Chuyện này là như thế nào? Kế hoạch công tác sao lại rơi vào tay Tô Sĩ Dân thế?

Trước giờ không thấy Trương Nhất Phàm tức giận như thế, Trần Trí Phú hoảng sợ, cân nhắc không biết có phải có chuyện gì xảy ra? Vì thế hắn đem chuyện buổi sáng đụng phải Tô Sĩ Dân nói lại một lần. Trương Nhất Phàm tức giận mắng một câu, làm bừa bãi! Sau đó gác điện thoại.

Trần Trí Phú bị dọa cả thân lạnh toát, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Tô Sĩ Dân ở đằng sau chọc gậy bánh xe? Trần Trí Phú càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

Chuyện khu kinh tế mới hôm nay làm cho Trương Nhất Phàm rất buồn bực, cách làm của Tô Sĩ Dân thực sự rất ác tâm, không muốn mất quyền lực chính mình. Chỉ có điều anh ta lại không hiểu được rằng Tô Sĩ Dân đã biết rõ năng lực bản thân không đấu lại được Bí thư Lâm. Tại sao còn không bỏ đi vấn đề của chính mình, chẳng lẽ hắn còn có chỗ dựa sau lưng?

Không được, phải để cho gã thêm thắt màu mè xem sao, nếu không còn không biết là chữ của Trương Nhất Phàm là viết như thế nào. Tốt xấu thì ông cũng là người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam. Chính mình có mất thể diện thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như chuyện này khiến ông cụ biết còn không mắng mình là đồ cặn bã, rác rưởi sao. Nghĩ lại người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam đã bao giờ chịu cúi đầu trước người khác đâu kia chứ?

Trương Nhất Phàm âm thầm hạ quyết tâm, quyết định này khiến cho Phó chủ tịch thường trực huyện ủy chịu chút thiệt thòi, đòn đau nhớ đời. Không có việc gì thì cũng không dám nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.

Vào giờ sắp tan sở, Trương Nhất Phàm rời khỏi văn phòng, di động đổ chuông. Không ngờ là Đổng Tiểu Phàm gọi tới.

Gần đây mới ngồi trên cương vị Phó chủ tịch huyện, bình thường đều rất bận, lâu lắm không gọi điện thoại cho cô ấy. Hình như nha đầu này muốn đùa giỡn như tính tiểu thư vậy.

Không ngờ trong điện thoại Đổng Tiểu Phàm lại khá dịu dàng, hiền dịu khiến cho Trương Nhất Phàm cảm giác không căng thẳng:

- Em đến Thông Thành rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?

- Hả? Hôm nay sao tự nhiên lại đến Thông Thành? Cũng không nói trước một tiếng để anh đi đón em?

Vốn nhận lời Hà Tiêu Tiêu tối về ăn cơm, không ngờ Đổng Tiểu Phàm rảnh rỗi tới đây. Nhưng trước nay Đổng Tiểu Phàm đều làm theo ý của mình, đi đi về về như gió, Trương Nhất Phàm sớm đã quen rồi.

Đổng Tiểu Phàm rít lên một tiếng trong điện thoại.

- Còn mong anh tới tiếp đón em sao, thôi để kiếp sau vậy. Nhanh lên, hôm nay bổn tiểu thư trong lòng không thoải mái, anh đến khách sạn Thông Thành ngay đi!

Lại là khách sạn Thông Thành? Không biết vì sao Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên này trong lòng lại nhảy dựng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.