Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người trung niên mặc trường sam xuất hiện ở cửa. Người này có khuôn mặt phổ thông, da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, mày cau lại, trông hết sức nghiêm túc.
Mặc dù ông ta không nhận ra Mã điển sử, nhưng Mã điển sử nhận ra ông ta. Người này chính là Nhị lão gia của Thẩm gia, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ mười bảy, Thẩm Luyện Thẩm Thuần Phủ. Cho dù là Lý huyện lệnh có gặp cũng phải hành lễ gọi một tiếng "học trưởng".
Mã điển sử vội vàng dập đầu hành lễ:
- Bái kiến Thanh Hà tiên sinh.
Thẩm Luyện hiệu là Thanh Hà, người ngoài đều tôn xưng là Thanh Hà tiên sinh.
Thẩm Luyện cau mày phất tay:
- Đứng lên cả đi, hiện giờ ta không phải là quan, quỳ cái gì.
Biết tính khí Thanh Hà tiên sinh không tốt, Mã điền sử vẫn cười giả lả nói:
- Ngài thủ hết tang kỳ, không lâu sau nhất định có thiên sứ triệu hồi, tới khi đó ngài đức cao vọng trọng, ít nhất cũng phải làm tri phủ, tới khi đó...
Thẩm Luyện bực mình quay đầu đi, hỏi trông cửa:
- Vì sao bọn chúng ở đây?
Trông cửa vội đem chuyện kể từ đầu tới cuối, không dám nói thừa một chữ, hiển nhiên là hết sức sợ hãi vị nhị lão gia này.
- Các ngươi có chứng cứ không?
Thẩm Luyện trừng mắt nhìn Mã điển sử:
- Hay là muốn thờ cơ bóp nặn của dân?
Ông ta làm tri huyện mấy nơi liền, tất nhiên hiểu thấu chuyện tồi tệ của đám người này.
- Chúng tiểu nhân sao dám bắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34348/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.