Ba người đẩy Thẩm Hạ trở về, cả đường đi sắc mặt của Thẩm Mặc đều không tốt. 
Trên đời này cái gì khó trả nhất? Ân tình. Cái đó chẳng thể mang lên cân, nhưng cứ như một tảng đá lớn để lên lòng người, nặng trĩu, làm ngươi khó chịu. 
Nhưng nhìn phụ thân nằm ở trên xe, Thẩm Mặc sao có thể nói ra hai chữ từ chối? Trầm ngâm hồi lâu, y cười khổ: 
- Người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài. Cứ đi bước nào hay bước nấy vậy. 
Thẩm Tứ cẩm gói thuốc đi bên trái, nghe vậy thì cười trêu: 
- Nghe mỗi lời này thì ngươi phải hơn ba mươi rồi. 
- Điều này có gì mà lạ, ngươi là đại thiếu gia không hiểu nổi vì sao nói trẻ nhà nghèo sớm biết lo việc nhà. 
Thẩm Mặc cười: 
- Không tin ngươi hỏi Trường Tử, vì sao y trầm mặc ít nói? Chính là vì trong lòng chất chứa tâm sự mà ra. 
- Thật sao? 
Thẩm Tử ngẩng đầu lên hỏi Trường Tử: 
- Ngươi phải nói thật đấy. 
Nào ngờ Trường Tử chân thật lắc đầu, nói : 
- Không phải vậy đâu, chủ yếu là đầu óc ta nó chậm, không theo kịp các ngươi nói chuyện. 
Thẩm Tứ nghe thế cực kỳ vui vẻ, cười khằng khặc, nói với Thẩm Mặc: 
- Xem người còn làm ra vẻ được nữa không, lần này lộ tẩy rồi nhé. 
Thẩm Mặc cười khổ: 
- Trường Tử, ta bảo ngươi này, rốt cuộc ngươi là người thế nào đây? 
Trường Tử nghĩ một lúc mới nói: 
- Đúng là ta chẳng có chuyện gì phiền lòng cả. 
Câu này làm Thẩm Tứ cười phá lên: 
- Trường Tử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34342/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.