Bốn tên lưu manh chạy hai tên, một tên bị Thẩm Mặc cắn, tên cuối bị Trường Tử đè.
Thẩm Kinh cũng không truy cản, quay lại kề con dao phay lên cổ đối thủ của Thầm Mặc, lạnh giọng quát:
- Buông y ra.
Tên lưu manh giơ cao hai tay, hô lớn:
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng. Ngươi bảo y buông tha cho ta.
Lúc này Thẩm Mặc mới nhả hắn ra, nhổ phì phì ra mấy bụm máu. Y xoa xoa cái đầu kêu ù ù, không để ý tới cơn đau trên người, gượng đứng dậy, lảo đảo chạy tới bên Thẩm Hạ. Đưa tay dò hơi thở của ông, còn may chỉ là bị ngất. Lúc này mới thở phào, ho mấy tiếng, mắt đỏ kè nói với người vây quanh:
- Ai giúp gọi hộ quan sai và đại phu tới, tại hạ sẽ hậu tạ.
Chữ hậu tạ được nhấn mạnh.
Bên cạnh có người nghĩa khí, đáp lời:
- Ta đi.
Nhưng bị một ông già gọi lại:
- Chỉ gọi đại phu là được, đừng gọi quan sai tới sinh sự.
Người kia hiển nhiên hiểu ý ông già, gật đầu:
- Hiểu rồi.
Liền đi tới y quán gần nhất.
Thẩm Mặc giúp cha thông khí, hỏi ông già kia:
- Vì sao không báo quan.
- Tiểu ca, làm thế là tốt cho cậu đấy.
Ông già vội giải thích:
- Chưa nói một khi liên quan tới quan phủ là phải tốn rất nhiều tiền; riêng nói những người này, đều tham gia bang phái đấy, không biết đằng sau có bao nhiêu huynh đệ đâu.
- Hừ, tiểu tử kia.
Khi ấy tên đại hán mặt đen bị Trường Tử đè lên mặt đất nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34339/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.