Thẩm Mặc cười: 
- Nói như phụ thân thì, tất cả đều là hạ cấp, chỉ có đọc sách là cao? 
- Đúng là như thế. 
Thẩm Hạ dùng tương lai tươi đẹp khích lệ con: 
- Chỉ cần con bỏ công đọc sách, thi trúng tư cách sinh viên, là có thể miễn thuế, gặp quan không phải quỳ, lại còn được quốc gia nuôi dưỡng. 
Nói rồi cười ha hả: 
- Hơn nữa ở quê đó còn là vinh dự hàng đầu. 
- Hả? 
Thẩm Mặc không tin: 
- Chẳng phải còn có cử nhân tiến sĩ sao? Thế nào tú tài lại là số một. 
- Con ngốc ơi, tiến sĩ đều đi làm quan, cử nhân sống ở hương cũng chẳng phải to, người có công danh thường thấy lắm. Chỉ có loại tú tài như cha, người ta không xưng hô với chúng ta là tiên sinh thì cũng là tướng công, tôn kính hết sức. 
Thẩm Hạ tưởng nhở nói: 
- Có rất nhiều chuyện cần phải nhờ tù tài chúng ta giúp, ví du như đón tiếp khi kết hôn, nhà có chút tiền bạc thì phải mời hai tú tài làm bạn tân lang. Còn như chuyện tang lễ cúng bái, nhất là Tri huyện có công sự xuống hương, tuy có thân sĩ nhưng người ngồi tiếp tri huyện, cũng phải dùng tới tú tài. 
Cuối cùng Thẩm Hạ thở dài: 
- Còn có một một điều nữa, tất cả những trường hợp trên đầu có chỗ ngồi ăn tiệc tốt nhất, đó là chuyện hàng đầu bách tích hâm mộ, cho nên mới có câu ngạn ngữ: Tú tài ăn thật là sướng, cơm ngon gạo trắng đều đưa tận miệng. 
- Ha ha ha.. 
Thẩm Mặc cười mấy tiếng: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.