Đại Minh cương vực rộng lớn, nam và bắc, đông và tây, đều cách nhau vạn dặm, tây bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, mỗi vùng có điều kiện tự nhiên, kinh tế phát triển, kết cấu dân tộc khác biệt rất lớn, mang lại khó khăn cho kẻ thống trị.
Bị giới hạn bởi thông tin và năng lực hành chính của thời đại này, quốc gia có mạnh đến đâu cũng không thể chu toàn mọi mặt, phải dựa vào mức độ hệ trọng phân ra nặng nhẹ nhanh chậm.
Trong mắt triều đình, tây bắc đối diện với uy hiếp Mông Cổ, tất nhiên phải đảm bảo trước tiên về nhân lực vật lực; đông nam là nguồn phú thế, phải phái quan lại giỏi nhất tới quàn lý; trung nguyên quan hệ tới ổn định xã tắc, cần được ưu tiên tài chính. Nhưng năm gần đây vì Thổ Man và Đóa Nhan nổi lên ở Liêu Đông, đông bắc thành điểm nóng mới.
Vì thế tính đi tính lại, tây nam cách trung tâm đế quốc xa nhất, lại là khu sơn cùng thủy tận, thành địa khu ít được chú ý nhất và bị hi sinh.
Có thể nói lịch sử tây nam là lịch sử tạo phản và dẹp loạn... Khi tạo phản dao động căn cơ tây nam, triều đình không thể chấp nhận sẽ phái đại quân đi dẹp loạn, chặt một đống đầu lâu, sau đó ổn định mười mấy năm, rồi lại tạo phản, cứ mãi như vậy không dứt.
Câu chuyện về gia tộc Vi thị là một ví dụ sống động ...
Năm Hoằng Trị thứ năm, vùng Quảng Tây xảy ra nạn đói lớn, quan phủ vẫn cưỡng ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063402/chuong-862-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.