Phủ Từ Giai.
Nhìn thấy trát gọi của Hải Thụy, Từ các lão mấy ngày qua tâm tình luôn sa sút, sắc mặt càng trở nên âm trầm, hỏi Từ Phan bên cạnh:
- Bọn chúng muốn bắt người?
- Không phải...
Từ Phan nhỏ giọng đáp:
- Chỉ thông báo cho chúng ta đưa hai đứa bọn chúng tới đúng giờ. Xem ra Hải tuần phủ không phải hoàn toàn không hiểu chừng mực.
- Hiểu chừng mực?
Từ Giai nghe vậy cười khổ:
- Hắn đúng là hiểu chừng mực, ép dần từng bước một, muốn kéo cả nhà chúng ta xuống bùn. Gọi hai tên súc sinh kia lại đây, ta muốn hỏi cho rõ.
Từ Giai biết "súc sinh" là hai tên đệ đệ của mình, trong lòng không khỏi nảy ra suy nghĩ quái dị, vậy chẳng phải ta cũng thành súc sinh? Vậy thì lão gia ngài là cái gì?
Một lúc sau hắn dẫn hai tên "súc sinh" thấp thỏm đi tới.
- Cha cho gọi hài nhi tới có chuyện gì sai bảo ạ?
Trên đường đi, Từ Anh và Từ Kha đã biết nguồn cơn, cho nên tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn.
Từ Giai mở mắt ra, nhìn hai đứa nhi tử có chút xa lạ, bao năm qua ông ta làm quan bên ngoài, ít gặp hai đứa con sinh muộn này, nhất là sau khi chúng trưởng thành gần như chưa từng gặp qua, càng chẳng nói tới dạy dỗ.
Năm xưa Từ Giai nhìn hành vi của Nghiêm Thế Phiên, liệu định hắn cuối cùng sẽ kéo cả Nghiêm Tung chết trùm, tránh con mình cũng đi vào con đường nó, trừ trưởng tử bên cạnh, ông ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063393/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.