Sau khi cùng triều đình đạt thành nhận thức chung, Sách Nam Gia Thố liền đi cùng với 1000 lạt ma chuẩn bị xuất phát. Nặc Nhan Đạt Lạp lo lắng cho tộc nhân của mình, nhưng chung quy cảm thấy Đại Minh không có khả năng thả mình trở về, cho nên khi Thẩm Mặc gọi hắn đến phòng Thiêm áp, hỏi hắn là có muốn tiếp tục đợi ở Du Lâm hay là đi về cùng các lạt ma, hắn có chút khó tin nói:
- Không phải là đốc sư đại nhân đang đùa ta đấy chứ?
- Ta đùa ngươi làm gì? - Thẩm Mặc khép sách lại, cười nói: - Đám lạt ma này mặc dù lòng đầy nhiệt tình, nhưng chung quy là nhân sinh địa không quen, không có người chủ nhà là ngài chiếu ứng, khẳng định từng bước khó khăn...
Nói đoạn Thẩm Mặc đứng dậy đi tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:
- Ngài là Tế Nông của Mông Cổ, tại Hán địa giống như con hùng ưng bị buộc cánh, có thể làm được gì chứ? Cứ trở về đi, dẫn dắt tộc nhân của mình thoát khỏi khốn cảnh, bước trên con đường hòa bình hạnh phúc.
Lúc này Nặc Nhan Đạt Lạp mới xác định Thẩm Mặc thực sự không phải là nói đùa, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm động, khàn giọng nói:
- Đa tạ đại nhân tín nhiệm, ta định không phụ nhờ vã.
- Sự tồn vong của tộc nhân, trọng trách hòa bình, tất cả đều đặt lên vai ngươi. Trọng trách của Tế Nông rất nặng, áp lực cũng tự nhiên rất lớn. - Thẩm Mặc nắm tay hắn: - Cần phải đứng vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063389/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.