- Sư tướng yên tâm.
Trương Cư Chính hiểu ý, vỗ ngực nói:
- Chuyện mấy vị thế huynh cứ đặt lên người học sinh, đảm bảo không để ai lợi dụng họ, gây phiền phức cho sư phụ.
- Vậy ta đa tạ ngươi.
Từ Giai khách khí nói, tới đó tâm tình sa sút, lộ ra ý tiễn khách:
- Còn muốn hỏi gì nữa không?
- Học sinh có một câu hỏi giấu trong lòng lâu rồi, hôm nay không hỏi, sợ sau này không còn cơ hội nữa.
- Hỏi đi.
- Học sinh mặc dù trước nay không phục ai...
Trương Cư Chính sắc mặt phức tạp, hỏi:
- Nhưng không thể không thừa nhận, mọi mặt Thẩm Chuyết Ngôn đều hơn học sinh một bậc, vì sao sư phụ luôn ủng hộ học sinh, mà tuyển chọn đàn áp y?
Năm xưa hắn từng giải thích với bản thân, cũng có vài đáp án hợp lý.. Ví như Thẩm Mặc vây cánh đã dầy, còn mình là học sinh không chỗ dựa, tất nhiên là ngày sau Từ Giai dễ khống chế hơn, dù có nghỉ hưu về Tùng Giang, vẫn có thể chỉ huy mình từ xa, làm thái thượng hoàng.
Ví như Thẩm Mặc đã thành một phái, nếu nắm quyền sẽ dùng người của mình, tâm phúc của Từ Giai sẽ bị gạt sang bên lề, thậm chí bị bài xích, sức ảnh hưởng sau này của Từ Giai sẽ giảm mạnh, thậm chí biến mất. Còn đưa mình lên, dùng ai sẽ do ông ta định đoạt, không phải băn khoăn gì.
Giả thiết còn có rất nhiều, nhưng Trương Cư Chính vẫn không thể thuyết phục mình, vì hắn không tin đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063365/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.