Bên trong trị phòng Ti Lễ giám, chỉ có bốn vị đại thái giám chấp bút, nhưng lại không thấy người cai quản Trần Hoành ở đâu. Đối với lão tổ tông tính tình khó chịu này bốn đại thái giám rất bài xích, không kể bằng mà mặt không bằng lòng, mà trong lời nói cũng không có chút nào kính trọng. Lão tổ tông cũng không thèm tính toán với bọn họ, bình thường không có việc gì thì không tới trị phòng, đều ở trong tiểu hoa viên của mình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. (chấp bút: thái giám ghi chép)
Lúc này, Mạnh Xung cùng Đằng Tường như hai người mất hồn đứng ngồi không yên, hai tên thái giám chấp bút còn lại mặc dù thỉnh thoảng vờ an ui vài câu, nhưng sự hả hê vẫn hiện rõ trên nét mặt.
Phùng Bảo vừa đến, hai người vội vàng đứng lên, hấp tấp hỏi: - Chủ nhân đã nghỉ ngơi chưa?
Một năm đảm nhiệm chức quản sự của Càn Thanh cung, Phùng Bảo đã trầm tĩnh hơn trước, tâm tính đã biến hóa rất lớn, nhìn hai người thở dài nói: - Các ngươi làm chuyện gì vậy hả? Nói rồi bước vào phòng khách.
Hai người vội vàng theo vào, một người mang ghế đến, một người bưng trà, ân cần hỏi: - Họ Thẩm đã nói điều xằng bậy gì với chủ nhân rồi?
- Không thể nói Thẩm lão như vậy. Phùng Bảo nhíu mày nói: - Nếu không phải lão nhân gia ngài hiền hậu, thì hai vị đã phải đi nơi khác rồi. Mặt Phùng Bảo lộ rõ vẻ khinh thường: - Chúng ta đều đã từng ở Dụ Để, có ai không biết Thẩm lão với hoàng thượng vừa là thầy vừa là bạn? Từ khi Cao lão đi, thì Thẩm lão chính là người thân cận nhất với hoàng thượng, các ngươi không biết điều lại đi trêu chọc lão.
- Thế nhưng... chuyện giám quân, hoàng thượng cũng đã đồng ý. Đằng Tường ánh mắt lóe lên: - Chủ nhân dù có nhân hậu, cũng không thể buông bỏ binh quyền, dù cho là Thẩm lão thì cũng không thay đổi được điểm ấy. Hắn dựa vào chuyện này nên nghĩ rằng dù có chuyện gì thì hoàng đế cũng sẽ che chở cho hắn.
- Ai nói Thẩm lão không đồng ý giám quân? Phùng Bảo ngẩng đầu nhìn trời nói: - Lão có thất khiếu Linh Lung tâm, sao lại không biết đó là giới hạn của đạo vi thần, đương nhiên là sẽ không cản trở... Thoáng dừng lại, thấy hai người vẻ mặt vui mừng thì lại chế nhạo: - Nhưng lão có điều kiện kèm theo. (thất khiếu Linh Lung tâm: quả tim trong truyền thuyết có bảy lỗ)
- Điều kiện? Hai người trố mắt hỏi.
Phùng Bảo liền kể lại ba đề xuất của Thẩm Mặc với Long Khánh, nói cho hai người biết... Đối với thái giám mà nói, thì hoàng đế chẳng có bí mật gì có thể giấu nổi.
- A... Đằng Tường cùng Mạnh Xung nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương ba phần may mắn, bảy phần thất vọng, Đằng Tường thất thanh: - Nếu là như vậy, thì còn làm được gì? Quả vậy, nhân số bị hạn chế, quyền lực bị giới hạn, còn có Ngự sử một bên luôn luôn nhòm ngó, không dám dựa vào quen biết mà báo cáo xằng bậy vì sợ bị người ta vạch trần. Trừ phi hoàng đế ngu ngốc, không thèm động tay vào quân chính, bằng không muốn nhúng tay vào việc quân, đục nước béo cò thì thực sự là nằm mơ.
- Ta có câu này hai vị đừng để bụng, nếu như lúc trước hai vị thương lượng với ta một chút, thì ta nhất định có thể để hai vị nói chuyện với Thẩm lão. Phùng Bảo lấy ngón tay vừa thon vừa trắng vuốt lại mép áo, nói: - Hai vị có thể thắng Cát Thủ Lễ và Lôi Lễ, không phải vì hai vị có bản lĩnh, mà là dựa vào sự sủng ái hoàng thượng. Nhưng với Thẩm lão thì chiêu này không thể sử dụng, vì so với hai vị, sự sủng ái của hoàng thượng với Thẩm lão chỉ có hơn chứ không kém. Dừng lại một chút rồi cười thần bí nói: - Buổi sáng Thẩm lão vừa ngăn đình trượng, buổi tối hoàng thượng đã mời toàn gia lão tiến cung cùng đón Trung thu, việc này có nghĩa là gì?
Nghĩa là gì? Bọn thái giám nhất thời không nghĩ ra, nhưng ít ra có thể biết được hoàng thượng không vì chuyện hôm nay mà sinh tức giận với lão, mà có vẻ càng thêm thân mật... Nói không chừng đây chính là sự cảnh báo tới thái giám bọn chúng, không nên chuyện gì cũng làm theo ý mình.
Sau khi nghe Phùng Bảo giảng giải, Đằng Tường cùng Mạnh Xung cuối cùng cũng biết được, nếu cứ tiếp tục đấu với Thẩm Mặc thì chỉ có thua thiệt. Đành phải chấp nhận cục diện hiện nay, bỏ đi ý nghĩ ở trong quân kiếm chác. Đám thân tín định phái đi làm giám quân trước kia, giờ trong mắt chúng cũng biến thành những tên không vừa mắt, để mặc cho tự sinh tự diệt.
Thực sự nếu theo ý muốn của bản thân, Phùng Bảo nhất định sẽ xúi giục hai người họ đối nghịch với Thẩm Mặc, sau đó chính mình sẽ giúp Thẩm Mặc để diệt hai người này, thuận lợi ngồi lên bảo tọa của ti Lễ giám. Thế nhưng hắn rất kiêng kỵ lão chưởng ấn thái giám đang không ở trong trị phòng này, lão già thành tinh đó chắc chắn là có tai mắt giám thị nhất cử nhất động trong cung, chuyện đang nói ở ti Lễ giám này cũng chắc chắn không thoát được.
Lão già kia chính là tâm phúc tin tưởng của Long Khánh, bản thân mà làm lão chán ghét thì chỉ cần vài câu nói với hoàng thượng, lão cũng có thể khiến bản thân không những không cách nào ở lại ti Lễ giám, mà chủ sự ở Càn Thanh cung cũng đừng có mơ mà làm.
Nhưng Phùng Bảo có cao nhân chỉ điểm, sau khi học được cách "Tá lực đả lực" thì hắn tin tưởng không phải là không có khả năng đáp lại sự khinh thường của Trần Hoành với hắn, có điều hiện tại hắn vẫn chưa làm, bởi vì hắn muốn dành lại một đòn trí mạng. Hắn chỉ cần tỏ ra là người biết lo cho đại cục, tỏ thái độ vì đại cục, quan hệ tốt với lão thái giám kia, để trong tương lai hắn thanh lý môn hộ thì chiếc ghế của ti Lễ giám chắc chắn có phần của hắn. Hơn nữa lão già kia cũng không còn được mấy năm, đến lúc đó còn không phải là thiên hạ của hắn sao?
Mượn tay người khác để loại bỏ đối thủ thì có thể bảo toàn danh tiếng của mình, đây chính là đạo lý mà cao nhân kia nói với hắn.
-o0o-
Phong Đài đại doanh.
Lần này Thẩm Mặc tới Phong Đài ngoài việc thị sát việc luyện binh, còn là vì trấn an Thích Kế Quang mà đến.
Việc thứ nhất Thẩm Mặc không có gì phải lo lắng, vừa vào trong doanh trại liền phân cho quan văn võ đi theo chia ra thị sát, còn y thì đi cùng Thích Kế Quang, vào trong phủ viện của hắn.
- Thời gian không có nhiều nên chuẩn bị không được tốt, ngươi hãy nhận tạm đi. Thẩm Mặc nhìn phong cách đơn giản trong tướng phủ, mỉm cười nói với Thích Kế Quang. (nguyên văn như vậy, có lẽ Thẩm Mặc đưa cho Thích Kế Quang đồ gì đó)
- Như vậy đã là quá tốt rồi, cảm tạ đại nhân chiếu cố. Thích Kế Quang cung kính.
- Ai, cảm tạ cái gì, vào trong rồi xem. Thẩm Mặc hơi chột dạ cười cười, cùng Thích Kế Quang đi vào đại sảnh.
Đại sảnh rất rộng, ở giữa có đặt một chiếc bàn, sau bàn có để thái sư ỷ. Bốn phía phòng đều có ghế ngồi, bàn trà và vài vật dụng, bày trí vô cùng đơn giản, thậm chí còn có cảm giác thiếu thốn. (thái sư ỷ: ghế trong nhà quan có từ đời Tống)
- Vừa mới dọn tới đây nên còn chưa kịp bố trí. Thích Kế Quang áy náy nói: - Mong đại nhân thứ lỗi.
- Được rồi, chúng ta đừng khách sáo nữa. Thẩm Mặc nhìn hắn, đường đường ngồi trên thái sư ỷ, giọng nói có vài phần hào khí nói: - Quân doanh tới đây, quân nhân khí phách tới đây, có ý kiến gì thì nói ta nghe đi.
Thấy Thẩm lão so với mình còn vội hơn, Thích Kế Quang lấy làm kinh ngạc, nhưng hắn không biết y vội vàng là vì còn phải về dự tiệc.
Nhưng việc này dù sao cũng là chuyện tốt, Thích Kế Quang bèn ngồi xuống ghế, nghiêm chỉnh nói: - Mạt tướng có chuyện, không biết có nên nói không.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng. Thẩm Mặc gật đầu nói: - Ta tới đây chính là để giải đáp cho nghi vấn của ngươi.
Thích Kế Quang liền mạnh dạn nói: - Trong tấu chương của mạt tướng có đề xuất với triều đình luyện binh mười vạn, nhưng Binh bộ lại chỉ chấp nhận có năm vạn; mạt tướng muốn chiêu binh mới để huấn luyện, nhưng Binh bộ lại bảo rút bốn vạn từ trong quân ra; mạt tướng muốn điều binh mã Chiết Giang hai vạn, nhưng triều đình chỉ cho một vạn. Mạt tướng xin hỏi đại nhân, ngài giảm bớt yêu cầu như vậy, chẳng phải là tự làm suy yếu chiến lực của chính mình sao?
- Thì ra là việc này. Thẩm Mặc nâng chung trà lên, hớp một ngụm rồi mỉm cười nói: - Nguyên Kính, hai ta tương giao tâm đầu ý hợp nên cũng nói thật với ngươi, thực ra bên trên chỉ đồng ý ba vạn, là ta cương quyết xin thêm mới có được năm vạn này đó.
- Không phải lúc đầu nói là được mười vạn sao? Thích Kế Quang không cam lòng nói.
- Ta cứ cò kè mặc cả, là người ta có thể cho thêm sao? Thẩm Mặc cười an ủi hắn: - Mọi người đều biết, có thể luyện được mười vạn tinh binh, tăng cường lực lượng biên phòng thì quá tốt rồi, ai mà không hy vọng như thế. Dừng lại nhìn Thích Kế Quang một chút, y nói tiếp: - Thế nhưng Nguyên Kính à, triều đình lại không có tiền. Quân lương cho một binh lính mới bằng với ba thế binh, nếu như theo lời ngươi mà tính, để chiêu mộ năm vạn binh, cho dù tính theo mức thấp nhất mỗi người mười hai tiền một tháng, thì một năm cũng đã hơn trăm vạn lượng, số tiền tiền này không nhỏ đâu! Bây giờ triều đình không vượng, quốc khố trống rỗng, không thể chi trả nổi. Cho nên bên trên cho rằng yêu cầu này là một yêu cầu quá xa xỉ. (thế binh: binh lính truyền đời, cha chết đến con, anh chết đến em)
- Vậy đã thương lượng được tăng ba vạn quan binh vào doanh trại, vì sao lại chỉ tăng có một vạn? Khuôn mặt Thích Kế Quang nhăn nhó nói: - Lẽ nào cũng là vì tiền?
- Cũng không còn cách nào khác. Thẩm Mặc cười khổ nói: - Ta cũng đã thương lượng với đồn điền và quân xưởng, mở rộng thêm bảy vạn doanh binh, thế nhưng... Kết quả không như ý muốn, đồn điền thì đất đai quá ít, quân xưởng thì không thể xây dựng ngay. Huống chi nhiều người không muốn gia nhập doanh binh, cả ngày tới nhà huân quý thế gia cầu giúp đỡ, huân quý liền tới Binh bộ, thậm chí còn kinh động lên trên, muốn ngươi chỉ được chọn nhiều nhất là một vạn người.
- Thế còn hai vạn binh Chiết Giang, sao lại biến thành một vạn chứ? Thích Kế Quang lại hỏi. Mặc dù hắn có rất nhiều điều để trình bày, nhưng sau khi nghe Thẩm Mặc nói, thì vẫn phải cất giữ trong lòng.
- Việc này thì nguyên nhân phức tạp, nam binh điều lên phương bắc khiến triều đình lo lắng nhiều mặt. Thẩm Mặc từ tốn nói: - Bởi vì để biết những binh lính từ xa tới này có thể chung sống hòa bình cùng các binh lính bản địa không, có thể hoàn toàn nghe lệnh của triều đình không, hay chỉ nghe lệnh của tướng lĩnh bọn họ, vẫn phải chờ thời gian kiểm nghiệm, nếu không sẽ không yên tâm. Nói rồi lại than: - Thật ra theo ý của bề trên thì ngay cả một vạn này cũng không cho, chỉ vì ta dây dưa không dứt, mới cho lên được một vạn doanh binh.
- Thì ra là thế... Thích Kế Quang thất vọng nói.
- Nguyên Kính, chuyện này thật ra cũng thường tình. Thẩm Mặc bình tĩnh nói: - Ở kinh đô và các vùng phụ cận, triều đình sao có thể đồng ý cho một võ tướng toàn quyền nắm trong tay mười vạn tinh binh chứ? Sợ rằng trong mắt nhiều người, thì sự uy hiếp không khác gì so với bọn Thát tử. Vì vậy dẫu chỉ là năm vạn binh sĩ cũng không được phép chiêu mộ, mà phải từ trong quân tuyển chọn ra.
- Đại nhân. Thích Kế Quang vội nói: - Mạt tướng một lòng trung thành...
- Đừng vội. Thẩm Mặc cười an ủi: - Trong triều ai cũng biết, Thích Kế Quang ngươi đối với triều đình trung trinh trước sau như một, một lòng bảo quốc an dân. Thế nhưng việc triều đình phòng bị, ai cũng thể phản đối. Chúng ta không thể thay đổi hiện thực, chỉ có thể đối mặt với hiện thực. Huống hồ cũng không phải là không thực hiện được, mà chỉ là chậm lại một thời gian, chia ra từng bước như vậy, dù chậm nhưng còn hơn so với hiện tại không thể làm được...
Đang nói chuyện nghiêm túc, chợt Thẩm Mặc pha trò cười khúc khích, Thích Kế Quang cũng không nhịn được mà cười theo, xua tan đi bầu không khí căng thẳng, Hắn cuối cùng cũng hiểu ra: - Không thể ngờ triều đình lại phức tạp vậy, Thích Kế Quang ta không phải là một kẻ bảo thủ không quan tâm đến đại cục, việc này sẽ nghe theo an bài của đại nhân. Nhưng chân mày vẫn chưa hết nét phiền muộn nói: - Chỉ là nếu vậy, thì chẳng phải kế hoạch trước kia của chúng ta rất khó thực hiện sao?
- Nóng vội không giải quyết được gì, chúng ta cứ dần dần thực hiện là được. Thẩm Mặc khẽ than một tiếng: - Bao nhiêu người tranh nhau chút lợi ích, ta không có chỗ nương tựa, không có thực quyền, làm đến bước này đã là quá sức, sợ rằng sẽ chuốc lấy tai họa...
- A... Thích Kế Quang xiết chặt tay nói: - Đại nhân không được để xảy ra việc gì. Nếu như Thẩm Mặc không trụ được, thì một thân hắn nào có đáng kể gì.
- Động đến ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Thẩm Mặc không đành lòng nhìn hắn lo lắng, bèn thổ lộ ẩn tình: - Chỉ cần kiên trì một năm nửa năm, ta sẽ đón một người tới để tiến hành kế hoạch của mình, đến lúc đó nhất định sẽ bổ sung cho ngươi thêm năm vạn.
- Mạt tướng tin tưởng đại nhân. Thích Kế Quang trầm giọng nói.
- Chuyện này không được nói với ai. Thẩm Mặc liếc hắn một cái, thản nhiên nói.
- Mạt tướng biết. Thích Kế Quang gật đầu.
- Năm vạn người có thể làm được rất nhiều chuyện đấy. Cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc của Thích Kế Quang, vẻ mặt Thẩm Mặc giãn ra nói: - Đem bọn chúng ra giáo huấn, đánh cho tốt, ta đã có lý do cho các ngươi. (nguyên văn như vậy)
- Nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân. Thích Kế Quang nghiêm mặt nói.
-o0o-
Nói chuyện với Thích Kế Quang xong thì trời cũng đã ngả về tây, Thẩm Mặc liền vội vàng trở về, rốt cuộc đến cuối giờ thân cũng về tới nhà... Trong nhà đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ chờ y về là đi. (cuối giờ thân là khoảng gần 5h chiều)
Nhược Hạm từ ngày sinh cho Thẩm Mặc thêm một đứa nhóc, đến giờ cũng đã ăn uống lại bình thường, cho nên mặc dù mới qua hết cữ chưa lâu nàng đã hồi phục như cũ, không nhận ra bộ dạng yếu ớt lúc mới sinh nữa.
Thẩm Mặc có chút không nỡ nói: - Nếu không phải hoàng thượng tự mình nhắc tới, thì ta sẽ không để nàng ra ngoài thế này.
- Hoàng thượng mời còn không muốn đi. Nhược Hạm che miệng cười nói: - Lời này mà truyền ra thì Ngự sử phải tra khảo lão gia ngài. Rồi hiếu kỳ nói: - Thần thiếp ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, vẫn chưa biết mặt mũi của hoàng thượng thế nào.
- Còn thế nào nữa? Hai mắt một miệng... Người trả lời lại là A Cát, chỉ thấy cu cậu đứng gần mấy con ngựa, vẻ mặt không nhịn được cười nói.
- Tiểu tử thối. Nhược Hạm không nhịn được quát: - Vào cung đừng có nói linh tinh, coi chừng bị hoàng thượng đánh.
- Tính tình của hoàng thượng tốt mà. Thập Phân lại không đứng gần đấy, mà đứng tại nơi nó với Bình Thường hay chơi cờ, nghe vậy thì chen vào nói: - Bình Thường nói, hoàng thượng vẫn hay chơi cùng bọn nó, khi bọn nó có lỗi thì đều giấu quý phi nương nương cho bọn nó, đúng không Bình Thường? Bình Thường nghe vậy thì vừa lắc đầu vừa cười.
- Xem xem, ba hài nhi còn thoải mái hơn nàng. Thẩm Mặc vừa để nha hoàn hầu hạ thay yến phục, vừa nhìn Nhược Hạm hỏi: - Còn có chuyện gì sao? Vài chục năm làm phu thê, tâm ý hai người đã tương thông từ lâu.
- Buổi chiều có người trong cung tới, nói mời từng nhũ nhân dự tiệc. Nhược Hạm nhìn mấy người rồi cúi đầu nói nhỏ: - Nhưng Nhu Nương còn đang trong cữ...
- Nàng trả lời thế nào? Thẩm Mặc bình thản hỏi.
- Thiếp là phận đàn bà, nào dám nói lung tung... Nhược Hạm lắc đầu nói: - Thiếp đã nói cho nàng biết, nàng nói nàng không đi được. Nhưng thiếp vẫn bảo nàng cứ chuẩn bị trước, chờ lão gia về rồi quyết định.
- Nàng ấy thân thể yếu nhược, yến tiệc một tối như vậy trúng gió thì làm sao. Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Nếu lúc đó hỏi tới, ta sẽ lựa lựa để trả lời.
- Mọi việc theo ý của lão gia. Nhược Hạm ánh mắt phức tạp nhìn y, nhỏ nhẹ nói: - Lão gia hãy nói qua với nàng.
Thẩm Mặc ngẩng đầu cho thị nữ chỉnh lại cổ áo, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: - Ừ...
Thẩm Mặc tới tây sương phòng thăm Nhu Nương, bên cạnh một tiểu cô nương còn đang say ngủ, y nói: - Yến tiệc tối nay chắc cũng không muộn. Nàng đừng ngủ vội, chờ chúng ta về cả nhà cùng ăn tết.
Nhu Nương ôn nhu cười: - Nô tỳ sẽ đợi lão gia và phu nhân về.
Sau đó phu thê hai người dẫn theo hai con đi... A Cát bị bắt ở nhà bồi tiếp di nương, cho nên mới nói chớ nên đắc tội với nữ nhân, cho dù là mẹ của ngươi cũng không được... Bốn người cũng lên xe ngựa xuất phát đi.
Xe lọc cọc đến Đông An môn thì dừng lại, sớm đã có kiệu từ trong cung đợi ở đấy, đúng là quản sự Càn Thanh cung Phùng Bảo tự mình tới đón, Thẩm Mặc cùng hắn khách sáo vài câu, sau khi đưa thê tử lên kiệu nhỏ thì bản thân đi cạnh Phùng Bảo, được một tốp thị vệ dẫn đường đi mãi tới Càn Thanh cung mới dừng lại.
Lần đầu tiên vào cung, Nhược Hạm vô cùng căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn linh tinh, chỉ dám cúi đầu chầm chậm theo sau Thẩm Mặc, mơ hồ cảm thấy trong cung đình bố cục rộng rãi tráng lệ, dùng đá cẩm thạch làm bậc thang, trụ trên hành lang được dát vàng, nơi nơi rộng rãi, khí thế vĩ đại.
Tới chính điện tráng lệ, sau khi bái lạy hoàng đế, hoàng hậu, sau đó lại thỉnh an quý phi, thỉnh an thái tử... Nhược Hạm liền thấy không vui, đây không phải mời khách à, sao phải lạy mấy bà cô đồng lứa nhiều như vậy chứ. Nghĩ vậy sự kính nể với hoàng gia đã tan biến sạch, lấy lại vẻ bình tĩnh như lúc trước.
-o0o-
Yến tiệc trong cung chia nam nữ ra ngồi riêng, Thẩm Mặc cùng hai con ngồi cạnh hoàng đế, tại bàn chủ nhân mà dùng bữa, thái tử cùng Bình Thường, Thập Phân cứ líu ríu, nói chuyện thân mật hăng say, Thẩm Mặc cũng nói chuyện vui vẻ với hoàng đế, bầu không khí rất hòa hợp.
Chỉ khổ cho Nhược Hàm ở bàn này, lẻ loi một mình ngồi cùng hoàng hậu và quý phi, làm gì cũng phải cẩn thận.
Hoàng hậu thì lạnh nhạt, quý phi nói đầy ẩn ý, làm cho Nhược Hạm như ngồi trên đống lửa.
Không khí căng thẳng đến nỗi Thẩm Mặc ngồi ở bàn bên cũng cảm nhận được, y nhân lúc thức ăn được mang lên thì nhìn sang phu nhân với ý cổ vũ: nàng cố chịu đựng đi chút nữa đi, ta cũng đâu có thoải mái gì.
Cũng may Nhược Hạm cũng không phải là nữ tử tầm thường, kiên trì giữ thái độ ung dung suốt bữa tiệc... Cuối cùng đúng như Thẩm Mặc nói, thấy hoàng đế dùng xong bữa, hoàng hậu liền đứng dậy xin cáo lui, quý phi nương nương cũng dẫn theo thái tử rời khỏi.
Nếu chỉ có mình Thẩm Mặc thì nhất định sẽ bị hoàng đế giữ lại, nhưng vì cả nhà có bốn người nên y mới có thể cáo từ được. Lúc này hoàng đế vẫn chưa hết chuyện, nhưng các phi tần mỹ lệ còn đang chờ hắn, nên mọi người bèn ai về nhà nấy, vui với gia đình mình...
Trên đường về nhà, Nhược Hạm cũng không phải giữ bộ mặt ung dung nữa, khổ sở nói: - Đây là yến hội ư, quả thật là khổ thân.
Thẩm Mặc ôm Bình Thường đang ngủ, mỉm cười an ủi thê tử: - Còn nhớ ngự sử, thượng thư Chiêm Ngưỡng Tí nói hoàng thượng và hoàng hậu không ở chung chứ? Thật ra vì hoàng hậu nương nương ăn chay niệm phật nhiều năm, nếu không phải lễ tết cũng không gặp hoàng thượng... Tính tình lạnh nhạt cũng có thể hiểu được.
Tâm tình Nhược Hạm tốt hơn được một chút, hỏi: - Vậy còn Lý nương nương, thiếp cảm thấy hình như bà ta có thành kiến với thiếp?
- Đừng nghĩ quá lên thế. Thẩm Mặc cười nói: - Lần đầu tiên gặp mặt, nói gì đến thành kiến.
- Không phải. Nhược Hạm lắc đầu nói: - Thiếp tin vào trực giác của mình.
- Vậy có lẽ bát tự của các nàng không hợp. Thẩm Mặc thấy không có gì nghiêm trọng thì cười nói: - Suy nghĩ làm gì cho khổ, đời này hai người gặp nhau được mấy lần chứ? (bát tự: còn gọi là tứ trụ, dùng thiên can địa chi biểu thị năm, tháng, ngày, giờ sinh của người đó, dùng để xem mệnh)
- Cũng phải... Nhược Hạm gật đầu ra hiệu không còn suy nghĩ việc này nữa. Nhưng không khí trong xe càng thêm kỳ lạ, phụ thân và mãu thân đều không nói gì, làm cho Thập Phân bên cạnh lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Sao không nghĩ gì nói đấy cho đỡ phải suy nghĩ? Về nhà phải thảo luận với A Cát mới được.
-o0o-
Cứ như vậy một đêm không nói chuyện. Đến sáng ngày hôm sau trời mưa mưa nhỏ, Thẩm Mặc đến giờ dậy tới nội các họp. Không biết có phải y quá mẫn cảm không, mà cảm thấy mấy vị trong nội các đang nhìn y với vẻ kỳ lạ. Thẩm Mặc cũng biết, nếu như không phải y biết giữ mồm miệng, thì rất có thể tại yến tiệc tối qua đã chuốc họa rồi...
Ngươi may mắn bị người khác đố kỵ, cũng chẳng có cách nào mà tránh, Thẩm Mặc chỉ có thể làm bộ không biết, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Xem ra lại phải giả cừu một thời gian rồi. Quả nhiên cả buổi họp, Từ Giai không hỏi hắn lấy một câu, nếu đổi lại là ngày thường, chỉ cần là vấn đề quan trọng thì Từ Giai chắc chắn sẽ hỏi ý kiến y.
Thẩm Mặc trong lòng cười khổ, đành phải vểnh tai yên lặng mà nghe, nhưng có việc khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là trong buổi họp lại đưa ra một loạt việc sắp xếp nhân sự quan trọng... Đầu tiên là việc Cát Thủ Lễ lần thứ bảy dâng đơn xin từ chức, lần này thì nội các cũng phê chuẩn; mà người kế nhiệm lại là tên đánh chết không về Binh bộ Vương Quốc Quang; còn Binh bộ thượng thư tiếp tục do Dương Bác kiêm nhiệm. Ngoài ra, đơn từ chức của Lôi Lễ cũng được chấp thuận, chức Công bộ thượng thư của ông giờ giao cho Đô ngự sử Chu Hành, còn vị trí của Chu Hành thì do Đô ngự sử Vương Đình Tương tiếp lấy. Vì đều điều chuyển quan viên cùng cấp nên không cần đình thôi, chỉ cần mượn danh nghĩa của hoàng đế để hạ chỉ. (đình thôi: xin sự đồng ý của cấp trên)
Việc nhân sự của triều đình đều nằm trong tay Từ Giai, lão lợi dụng đủ loại bố trí sắp xếp, với thế lực các nơi hoặc kéo hoặc đè nhằm bảo vệ quyền uy của bản thân. Lần điều chuyển này đắc ý nhất là Trương Cư Chính, Cát Thủ Lễ cuối cùng cũng bị đẩy đi, Hộ bộ thượng thư Vương Quốc Quang thì là người thân cận của lão, mây tan trăng sáng, cuối cùng lão đã có thể rảnh tay rảnh chân để làm một số chuyện.Còn người không vui nhất là Chu Hành, từ một tả Đô ngự sử uy nghiêm, lại phải chuyển sang làm chức vị kém nhất Công bộ, mặc dù phẩm cấp không đổi, nhưng có khác nào bị giáng chức. Nguyên nhân mọi người đều rõ, chính là vì thái độ trung lập của hắn trong phong trào Đảo Củng nên mới vậy. Nhưng tính ra hắn cũng được làm đúng sở trường, cũng không hẳn là quá tồi tệ... Vì thế lực của mình đạt được lợi ích to lớn, cho nên Từ Giai cũng không thèm tính toán với Chu Hành, mà để cho hắn chút mặt mũi.
Về phần Vương Đình Tương được lên chức, là vì trong Đảo Củng đã không để ý tới thể diện, mà xin thưởng cho binh sĩ.
Thật ra mọi người thấy Thẩm Mặc mới là người phải chịu thiệt thòi lớn nhất, khó khăn lắm mới làm cho Binh bộ bền vững như vậy, lại bị lão Dương Bác chặn ngang. Nhưng Thẩm Mặc không thấy như vậy, nếu lúc trước y xử lý tốt quan hệ với Tấn đảng... như việc Vương Sùng Cổ đè nén Hoắc Ký, hoặc là thế lực Sơn Tây bang ở trong quân, thì đương nhiên sẽ không bị phản lại. Nhưng từ trước đến nay y luôn giữ thái độ ôn hòa trong hành xử, luôn cố gắng tránh xung đột đến mức thấp nhất, trước sau đều cố gắng duy trì mối quan hệ với Tấn đảng, cho nên mặc dù đối phương có được Binh bộ, nhưng y cũng có được ba tổng đốc vùng cửu biên, có được có mất như vậy vẫn có thể chấp nhận được.
Vả lại y cũng không phải thánh nhân chuyển thế, mặc dù đã thả hai lang trung ra, nhưng y vẫn còn nắm trong tay rất nhiều bằng chứng, nếu đối phương thật muốn chơi đùa, thì y cũng không ngại mà theo tới cùng. Dạ yến tối qua dường như đã dẫn tới phiền phức hôm nay, nhưng với lão Dương Bác dối trá, Thẩm Mặc cũng không muốn xung đột với hắn.
Còn nếu có việc ngoài ý muốn cũng không sao, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, bây giờ cứ thảnh thơi cần gì phải nghĩ.
-o0o-
Họp xong Thẩm Mặc cũng không lưu lại mà đi thẳng tới Binh bộ, việc cải cách quân sự đang ở vào giai đoạn bắt đầu, mặc dù hai thị lang có thể đảm nhiệm gần hết các nhiệm vụ, nhưng những việc quan trọng vẫn cần y tới quyết định... Về phần Từ Giai thì cứ đợi qua vài ngày cho lão bình tĩnh lại rồi nói.
Rời khỏi cực môn, chợt Thẩm Mặc thấy xa xa phía sau quy cực môn hình như có bóng người nhấp nhoáng, cờ trắng các loại. Y không khỏi nhướng mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì, hình như có người lại muốn gây chuyện thị phi thì phải. Để tránh bị liên quan, gặp phiền phức, y liền tỏ vẻ không biết gì mà đi ra ngọ môn, thẳng tới Binh bộ.
Vừa tới Binh bộ, y đã thấy các quan viên châu đầu ghé tai, nhưng y vừa vào là lập tức lặng ngắt như tờ, ai lại làm việc người nấy. Từ khi phổ biến biện pháp tỉ thí tới nay, Thẩm Mặc không cần ngày nào cũng phải nghiêm khắc, mà kỷ luật cứ dần dần được hình thành.
Thẩm Mặc gọi Võ tuyển ti lang trung Vương Khải Minh, sau đó trở về trị phòng của mình. Thư lại vừa mới pha trà thì Vương Khải Minh cũng vừa tới, hắn nhìn thư lại kia nói: - Đi đi, ở đây đã có ta. Thư lại liền khom người lui ra.
- Đại nhân, ngài tìm thuộc hạ? Đợi thư lại ra ngoài, Vương Khải Minh liền khom người nói.
- Đang bàn luận chuyện gì vậy. Thẩm Mặc không nhìn hắn mà mở công văn báo cáo hôm nay ra xem.
- Phu nhân của Binh khoa Cấp sự trung Thạch Tinh đã chết. Vương Khải Minh nói nhỏ.
- Vì chuyện đình trượng ngày hôm qua? Thẩm Mặc khựng lại hỏi.
- Vâng. Vương Khải Minh gật đầu: - Phu nhân của hắn nghĩ rằng hắn phải chết, cho nên đã ở nhà treo cổ tự tử, đến khi người lục khoa mang hắn về nhà thì người đã chết rồi... Nói rồi thở dài một tiếng: - Phu nhân này tuy hành động khờ dại, nhưng cũng là một liệt nữ.
- Thảo nào... Thẩm Mặc nhớ lại sự việc đằng xa quy cực môn, trầm giọng hỏi: - Chuyện này đã truyền ra rồi sao?
- Vâng. Vương Khải Minh nói: - Người của lục khoa viết báo tang suốt đêm, sáng sớm đã đưa tới mười tám nha môn, có người nói còn đưa vào cả trong cung rồi
- Xem ra chuyện này... Thẩm Mặc đặt báo cáo xuống nói: - Lục khoa lang chắc chắn sẽ không chịu để yên.
- Đúng vậy. Vương Khải Minh nói: - Bọn họ nói là sẽ bày linh đường ở lục khoa lang, mời mười tám nha môn lần lượt vào phúng viếng.
- Hồ đồ. Thẩm Mặc nhíu mày: - Chỉ là một phu nhân, sao phải đến nỗi như thế.
- Quan trọng là họ sẽ ghi tội này vào sổ sách cho lũ thái giám. Vương Khải Minh nói: - Vì vậy bọn họ bày một nơi cúng tế ở trong cung, mời các trưởng quan liên danh, hướng tới triều đình đòi một công đạo.
- Công đạo? Thẩm Mặc mỉm cười: - Lúc trước Dương Tiêu Sơn chết, sao không thấy bọn họ đòi công đạo?
- Cái này... trước khác giờ khác. Vương Khải Minh nhe răng: - Đại nhân ngài đừng hỏi thuộc hạ, không phải là thuộc hạ muốn đòi công đạo.
- Chuyện này làm quá rồi. Thẩm Mặc than thở: - Hôm qua ta mới cầu tình cho bọn họ, hôm nay họ đã làm ra chuyện này rồi, khác nào bảo ta xúi giục bọn họ. Nói rồi lạnh lùng hỏi: - Đây là ý của ai?
- ... Vương Khải Minh nào có biết, đành đứng đó cười trừ.
- Người khác ta không quan tâm. Thẩm Mặc trầm giọng: - Ngươi truyền lời ta, không cho bất cứ ai của Binh bộ vào quy cực môn một bước.
- Việc này... Vương Khải Minh theo Thẩm Mặc đã lâu, là cánh tay đắc lực, cho nên không kiêng kỵ nói: - Vậy phải ăn nói sao với Thạch Tinh, hắn cũng vì ra mặt cho Binh bộ mới gặp bất hạnh này, chúng ta giấu mặt quả thật không tốt.
- Bản quan sẽ đích thân tới nhà hắn an ủi. Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Bảo trong bộ góp vào, mang tới cho Thạch Tinh một phong bao lớn... Lẽ nào phải diễn trò như vậy mới là tri ân báo đáp?
- Xin nghe đại nhân định đoạt. Vương Khải Minh cười trừ.
Tuy Thẩm Mặc ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, nhưng Vương Khải Minh biết càng là như thế, lại càng cho thấy đại nhân đang lo lắng. Vì vậy không cần hỏi han gì, hắn đã mang hết chuyện đã xảy ra ở lục khoa lang, tất tần tật nói cho Thẩm Mặc biết.
Chẳng qua Thạch Tinh chỉ là một tiểu quan thất phẩm, phu nhân của hắn lại càng không ai biết tới, vì sao vừa chết đi lại đột nhiên nổi tiếng, khiến cho người trong lục khoa muốn lập linh đường trong hoàng thành chứ? Đầu tiên là bởi vì tục lệ cho phép, từ thời Tống, thái độ đối với phụ nữ trinh tiết đã tăng thêm phần kính trọng, thủ tiết sau khi chồng chết đã trở thành nghĩa vụ và đạo đức cao cả của người phụ nữ, nếu phát huy đến cực điểm, chồng chết vợ chôn theo thì xưng là "Tuẫn phu" hoặc "Tiết liệt", còn tự sát mà chết thì xưng là "Mãnh liệt phụ".
Trong bộ sách [Liệt nữ chuyển] mà tất cả nữ nhân đều phải biết có nói: Cái đức của nữ nhân mặc dù ôn nhu, nhưng tất cả đều gắn liền với trinh liệt. Phụ nữ có địa vị rất thấp, nhưng nếu như có hành động "Liệt nữ tuẫn phu" thì địa vị trong xã hội của họ sẽ cực cao, làm gương cho sự hoàn mỹ của cương thường. Lập tức sẽ được thế nhân ngưỡng vọng, quan phủ ca ngợi, văn nhân mặc khách cũng ca tụng, thậm chí được coi như sự việc trọng đại mà viết vào huyện chí, phủ chí, thậm chí là quốc sử. Như Thạch phu nhân lần này, lão công còn chưa chết mà đã chết theo, quá đủ để lưu trong sử sách. (huyện chí, phủ chí: ghi chép những việc quan trọng xảy ra trong huyện, phủ)
Đương nhiên còn có nguyên nhân chính trị bên trong, địa vị Ngôn quan đang như mặt trời giữa trưa, rất có khí thế của kẻ vô địch. Lần lượt trục xuất Cao Củng, Quách Phác, mặc cho hoàng đế muốn giữ lại thế nào, cuối cùng cũng phải chấp nhận. Ngôn quan cho rằng hoàng đế cùng tiên đế không giống nhau, mềm yếu dễ bắt nạt hơn rất nhiều. Cho nên tất cả mọi việc đều không kiêng kỵ, đều phải tranh đấu với hoàng thượng đến cùng.
Nhưng lần này hoàng đế lại dám đình trượng Ngôn quan, dẫn đến hồi ức của bọn họ lúc tiền triều, từ lúc khai quốc tới giờ Ngôn quan đã trải qua một thời kỳ vô cùng đen tối, ai cũng không muốn trải qua một lần nữa. Vì thế họ muốn ngăn chặn ngay nguy cơ lúc mới hình thành, cho dù không xảy ra chuyện này, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua. Huống hồ ông trời lại phù hộ, làm xuất hiện sự việc như vậy, sự oán hận của Ngôn quan cuối cùng cũng tìm được lý do để phát tác.
Âu Dương Nhất Kính, Chiêm Ngưỡng Tí, Lăng Nho cùng các Ngôn quan khác, đều từ sau màn bước ra sân khấu, xúi giục các nha môn. Mà các quan viên hiện nay phần lớn đều đã trải qua thời kỳ Gia Tĩnh đen tối, gần đây nhất là Tết Nguyên Đán năm ngoái, Gia Tĩnh đã cho đánh hơn trăm Ngôn quan bên ngoài Tây Uyển. Sự tàn bạo hiển hiện trước mắt làm bọn họ không dám nghĩ lại, càng không muốn tình cảnh lúc trước lại xảy ra một lần nữa, cho nên gần như tất cả nha môn đều phái người đại diện đi, tới lục khoa lang tế điện.
Người tới phúng viếng nối dài không dứt. Dựa theo điếu nghi, mỗi vị quan viên tới viếng đều mang tới một vòng hoa, câu đối. Trong linh đường không để được thì để ngoài sân, trong viện bày không đủ thì bày tới đại môn, đến cuối cùng bên trong cực môn đều bày đầy vòng hoa, câu đối, liếc mắt nhìn thì chỉ thấy trắng toát một vùng, không lẫn một màu nào khác... Trong hoàng cung trọng địa không cho phép ồn ào náo động, cho nên tất cả đều tiến hành trong im lặng, nhưng sự im lặng này so với việc khóc lóc thì còn khiến người ta áp lực hơn, ép tới tận hoàng đế trong cung, tất cả đều không thở nổi.
Thái giám trong cung đã giận tới mức bốc hỏa lên đầu. Thuộc hạ Ngự Mã giám có một doanh trại nội thao trung quân, chi quân đội này tạm gọi là đội ngũ, bắt đầu từ thời Võ Tông, vì hoàng đế tính cách đặc biệt, ý nghĩ kỳ quái, tự mình chọn trong đám hoạn quan những tên giỏi bắn tên cưỡi ngựa, sớm tối thao luyện, gọi là "Thiên tử thân quân". Đương nhiên đội ngũ này do hoạn quan tạo thành thì cũng do hoạn quan chỉ huy, lại Võ Tông trực tiếp sai khiến, ăn chơi vui đùa, ngoài việc lãng phí lương thực, gây họa cho bách tính ra, lại còn không có sức chiến đấu. Cho nên sau khi Võ Tông băng hà, Dương Đình Hòa liền theo di chiếu mà giải tán đi, cho tới thời Gia Tĩnh cũng không khôi phục lại. (nội thao trung quân: thái giám được lựa chọn để tập luyện)
Nhưng hiện nay lại là một hoàng đế dễ dãi, không chỉ riêng ngoại thần cảm thấy dễ dàng mà các nội giám cũng thấy thoải mái tay chân, cho nên bọn chúng xúi giục hoàng khôi phục lại nội thao trung quân năm nào... Nhưng đội quân này vừa mới thành lập đã bị Từ Giai phản đối kịch liệt, mặc dù mọi lần lão đều tỏ ra ba phải, chỉ có chuyện này thì thái độ vô cùng cứng rắn, cho rằng đó là dấu hiệu của hoạn quan chuyên quyền, vì thế kiên quyết chống lại. Thủ phụ (thừa tướng) có thái độ như vậy, các Ngôn quan đương nhiên hưởng ứng theo, tấu chương dâng lên như mưa mùa hạ, đến nỗi suýt nữa thì đè sập ti Lễ giám.
Mặc dù sau đó bọn thái giám vẫn thuyết phục được hoàng đế, nhưng kế hoạch lập ra đội quân ba nghìn người trước kia giờ rút lại chỉ còn năm trăm. Hơn nữa ngoại đình còn không cho một tí quân phí nào, mặc kệ nội đình tự lo liệu. Chính vì sự kiện này mà bọn thái giám cực kỳ căm hận Từ Giai và Ngôn quan. Về sau luôn tìm mọi cách triệt hạ ngoại đình. (nội đình, ngoại đình: chỉ trong cung và ngoài cung)
Ngoại đình đương nhiên không chịu nằm chờ chết, Vì Ngôn quan là người dẫn đầu phản đối lũ hoạn quan, cho nên giữa Ngôn quan và hoạn quan xảy ra xung đột cực kỳ gay gắt. Vì thế mới có việc Thạch Tinh mượn chuyện của Binh bộ để buộc tội hoạn quan, hoạn quan lại vặn vẹo thánh ý, suýt nữa đánh chết Thạch Tinh... Trên thực tế, ngày Phùng Bảo tuyên chỉ trục xuất Thạch Tinh ra khỏi cung, bọn tiểu thái giám còn đuổi theo đánh hắn, các Ngôn quan vì bảo vệ Thạch Tinh cũng đã đánh với chúng một trận.
Vì vậy lần này Ngôn quan không chỉ đơn giản là bày linh đường trong Tử Cấm thành, mà chính là một lời tuyên chiến với bọn đầu sỏ trong nội đình, Thẩm Mặc biết tiếp theo chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến, cho nên mới kiên quyết không dính vào.
-o0o-
Thế cục kinh thành vốn đã không yên bình, nay vì việc này mà càng thêm căng thẳng, quan viên vào lục khoa lang bái tế mỗi ngày một nhiều thêm.
Bọn thái giám sao lại chịu để người khác đè đầu cưỡi cổ. Vì thế nổi trận lôi đình muốn xông ra ngoài phá đàn tế của bọn họ. Nhưng Long Khánh lại chẳng có hành động gì, mỗi khi thái giám muốn nói đều gạt đi: - Cứ để cho bọn họ bái tế, vài ngày nữa rồi cũng xong... Quân vương dễ tính như vậy quả là trước nay chưa từng thấy, thật đúng với lời người xưa nói: người hiền lành thì bị bắt nạt, ngựa hiền lành thì bị người cưỡi.
Lẽ nào từ nay về sau phải chịu ngoại thần cưỡi đầu cưỡi cổ? Bọn thái giám không cam lòng, tất cả chạy tới ti Lễ giám, quấn lấy Mạnh Xung cùng Đằng Tường, cầu hai người họ đứng lên, đừng để cho ngoại đình đắc ý nữa.
- Lục khoa lang thật khinh người quá đáng. Đằng Tường cắn răng, đằng đằng sát khí nói: - Không cho bọn chúng nếm mùi, chúng ta sau này cũng không cần sống nữa.
- Ngươi thấy hoàng thượng có thật là không tức giận hay không? Mạnh Xung ánh mắt lóe lên: - Ta nghĩ không phải thế, chủ nhân của chúng ta cũng có nộ khí, chỉ là không muốn lộ ra mà thôi.
- Phải. Đằng Tường gật đầu nói: - Ta cũng đã nhìn ra.
- Làm nô tài như chúng ta không phải hữu dụng những lúc thế này sao? Mạnh Xung nói: - Chủ nhân muốn mà không tiện làm, chúng ta sẽ làm.
- Đúng. Đằng Tường gật mạnh đầu nói: - Nếu không làm sao nuốt trôi cục tức này.
- Nhưng làm thế nào? Mạnh Xung lại hỏi: - Trấn phủ ti hay là Đề hình ti? (Trấn phủ ti: chuyên bắt bớ, dò xét. Đề hình ti: chuyên tra khảo, hành hình)
- Không cần. Đằng Tường trầm giọng nói: - Dùng nội thao trung quân.
- Hay. Mạnh Xung gật đầu tán thành, dùng Trấn phủ ti, Đề hình ti đều phải có lệnh của ti Lễ giám, không như nội thao trung quân chỉ cần đại thái giám của Ngự Mã giám hạ lệnh là được. Nếu có truy cứu trách nhiệm thì cứ đẩy cho người khác là được.
Hai người sau khi bàn bạc xong, liền chia nhau ra hành động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]