"Nghe nói tên gia hỏa này là tú tài? Không ngờ làm quản gia cho người ta." Thẩm Mặc nhớ tới một số tin đồn, đương nhiên không tiện xác minh, gật đầu hỏi:
- Lão gia các ngươi tới sớm rồi hả?
- Vừa tới, vừa tới ạ.
Du Thất mời Thẩm Mặc xuyên qua lầu chính tới hậu viện.
Theo Du Thất tới một tiểu viện trong cùng, gõ cửa, Trương Cư Chính mở cửa nghiêng người mời y vào:
- Không ngờ Giang Nam có thể tới sớm thế.
- Ăn cơm mà không tích cực khẳng định là có vấn đề.
Thẩm Mặc cười ha hả, đi vào tĩnh thất trang hoàng cao quý.
Trong tĩnh thất ấm áp như xuân, hai người chia chủ khách ngồi xuống, hai người phá ấm trà, ngồi tán gẫu, đợi thức ăn bày lên.
Nhìn đầy một bàn sơn hào hải vị, lại nhìn căn phòng thênh thang, Thẩm Mặc hỏi:
- Không mời ai khác nữa à?
- Còn có thể mời ai?
Trương Cư Chính nhướng mày lên, ngạo nghễ nói:
- Đương kim thiên hạ có mấy người đủ tư cách?
- Ha ha, thế nào cũng phải có vài người chứ?
Cả hai nhìn nhau cười, nụ cười rất đáng ăn đòn.
Trương Cư Chính trêu:
- Hay là tìm vài ca cơ đất bắc hát mấy khúc trợ tửu hứng?
- Thôi.
Thẩm Mặc xin miễn:
- Huynh muốn mời ta uống rượu đã chẳng tới đây.
- Cũng phải, thanh lâu tốt hơn ở đây nhiều.
Rồi lấy thân phận chủ nhân mời rượu, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ, nhưng phát hiện ra khó mở miệng, cứ cúi đầu uống hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063327/chuong-793-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.