Chương trước
Chương sau
Hồ Ứng Gia nheo con mắt cá vàng lại, lòng không bình tĩnh. Sau khi đàn hặc Cao Củng không sao, hắn để lại cho người ta ấn tượng chỗ dựa mạnh, bản lĩnh lớn, bị thổi phồng lên tới tận trời, cứ như không ai là hắn không dám đàn hặc.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, lâu dần tưởng rằng mình có bản lĩnh thật, ghê gớm thật, quên mất phân lượng của bản thân.

Cho nên mọi người yêu cầu, hắn cân nhắc thiệt hơn hồi lâu, nghĩ :" Sờ đít một con hổ cũng là sờ, sờ đít hai con hổ cũng là sờ, dù sao cũng đắc tội với Cao Củng rồi thì liều luôn, họ Dương cũng chưa chắc đã dám cắn ta."

Hắn là ngôn quan, chỉ cần chiếm được đạo lý , Từ Giai khẳng định sẽ chống lưng cho.

Nghĩ như thế, Hồ Ứng Gia liếc mắt qua mọi người, lên giọng nói:
- Thường ngày dạy các ngươi ra sao? Ngôn quan chỉ phục chữ "lý", nếu ông ta chiếm lý, chúng ta chỉ đứng xa xa tôn kính. Nếu không có lý, hừ, dù có là công khanh quyền thần chúng ta cũng lên tiếng. Đó gọi là, vì đạo nghĩa sợ gì sinh tử.

- Hay, nói hay lắm.
Cả đám reo hò:
- Huynh bảo đâu chúng tôi đánh đó.

- Không cần.
Hồ Ưng Gia oai hùng nói:
- Lần này không rõ họa phúc, để một mình ta làm.

- Cũng được.
Cả đám đều gật đầu:
- Khoa trưởng ra tay, chúng tôi đứng sau hò hét cổ vũ.

" ..." Hồ Ứng Gia uất nghẹn :" Đám chó má thiếu nghĩa khí."

Uất thì uất, nhưng hắn đã vào thế cưỡi hổ, đành về nhà nghĩ nội dung đàn hặc.

Tới nhà, hắn đóng cửa thư phòng, lấy danh sách xử phạt lại bộ gửi xuống, xem đi xem lại. Kết quả nhìn ra manh mối, chuyến kinh sát này, ngay cả ngự sử cũng bị thương, các phái đều tổn hại ít nhiều. Nhưng có một loại người không rụng một cọng lông, đó là quan viên Sơn Tây.

Khi Hồ Ứng Gia phát hiện ra bí mật kinh người này, tức thì vỗ bàn đứng dậy, mắt tỏa sáng:
- Giỏi cho Dương Bác, giả vờ chính nhân quân tử, hạ người của ta, nhưng lại bao che đám đồng hương. Cho rằng bọn ta dễ bắt nạt thật à?

Rồi bảo vợ bày rượu thịt, khoan khoái ngồi nhâm nhi, thầm nghĩ :" Mai tới nha môn ném phát hiện này ra, bọn chúng lại chẳng ngoan ngoãn dâng thư cùng ta?"

Nhưng nghĩ lại, mình khó khăn lắm mới phát hiện ra bí mật này, tội gì làm lợi cho chúng? Cứ tự dâng tấu, như thế danh tiếng sẽ do ta hưởng thụ hết.

Cho nên trưa ngày hôm sau, lại bộ thu được bản sao tấu sớ "Hồ Ứng Gia đàn hặc Dương Bác" do thông chính ti chuyển cho, bên trong nói Dương Bác lấy công báo thù riêng, bao che đồng hương, lại còn tiết hận riêng mà cách chức ngôn quan, yêu cầu triều đình nghiêm trừng hành vi dùng công cụ quốc gia phục vụ lợi ích riêng, bài trừ kẻ khác phải, thủ tiêu kết quả kinh sát, giữ lại quan viên bị sử phạt.

Khi biết được tình hình, Dương Bác đang họp thảo luận chuyền bù đắp chỗ trống sau kinh sát. Đọc tấu đàn hặc của Hồ Ứng Gia xong, lão Dương im lặng không nói, tựa hồ đang trách mình, không ngờ phạm phải sai lầm cấp thấp này, kết quả bị người ta nắm thóp.

Lục Quang Tổ có chút thiếu tự nhiên, thực ra hắn sớm ý thức được vấn đề này, nhưng xuất phát từ mục đích nào đó không nhắc Dương Bác, giờ quả nhiên gây ra họa, không biết có trách tội mình không?

May mà Dương Bác không ngờ tới, chỉ ảo não trách bản thân sao sơ xuất như thế? Cứ nghĩ người này có ân tình, người kia có quen biết, nên nương tay, không xử lý một ai...

Con người ai chẳng có lúc mắc sai lầm, chỉ là Dương Bác phạm sai lầm không đúng lúc.

Lại bộ tả thị lang Ngô Nhạc nhờ phúc Dương Bác mới được điều từ Nam Kinh về đây, cho nên người khác có thể ngồi xem chuyện hay, ông ta thì không thể:
- Lý đâu ra thế này, khoa đạo ngôn quan lại dám yêu cầu giữ người? Có tiền lệ này chẳng phải là kỷ cương loạn hết sao. Đám quan viên kia kẻ nào cũng có chứng cứ sai phạm xác thực, không tự kiểm điểm lại còn chất vấn công tác của lại bộ chúng ta."
Đem chuyện Hồ Ứng Gia đàn hặc Dương Bác nói thành ngôn quan khiêu chiến lại bộ, tính chất lập tức khác hẳn.

Mọi người tức thì đua nhau lên tiếng, khiển trách sự phỉ báng vô cớ này, cuối cùng qua một phen thương lượng, quyết định do Ngô Nhạc địa biểu lại bộ, tới biểu thị kháng nghị mạnh mẽ với nội các, đòi lại công bằng cho thượng thư đại nhân.

Chiều hôm đó, Ngô Nhạc tới nội các, ông là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 11, tuổi cả đống, nhưng vẫn giữ được giọng trầm hùng của người Sơn Đông, vừa gặp Từ Giai đã nói lớn:
- Từ các lão, chuyện này ngài không bỏ qua được.

Từ Giai tai ù ù, vẫn tươi cười nói:
- Chuyện gì làm lão ca giận thành thế này.
Ngô Nhạc hơn Từ Giai hai tuổi.

- Họ Hồ kia muốn lật nhào kết quả kinh sát, các lão có biết không? Các lão, không thể vì hắn họ Hồ mà cho hắn nói năng lung tung (hồ thuyết bát đạo).

Nghe xong Ngô Nhạc kêu ca, Từ Giai mỉm cười mời ông ta uống trà nguôi giận, quay sang nhìn Quách Phác, theo lệ phải để Quách Phách châm chước xử lý việc này, đương nhiên muốn hình thành quyết định phải cần thủ phụ gật đầu.

Quách Phác căm ghét tên Hồ Ứng Gia luôn làm mọi chuyện thối hoắc lên này, trầm giọng nói:
- Tên Hồ Ứng Gia này là cấp sự trung, khi kinh sát hắn có tham dự từ đầu tới cuối, vì sao khi đó không đề xuất, giờ mới bới móc? Lá mặt lá trái, ta thấy hạng ngôn quan như thế làm sao đảm đương phong hiến triều đình? Phải tước tịch làm dân.

Từ Giai lãnh đạm nói:
- E không ổn, ngôn quan là tai mắt triều đình, dù tham tấu không đúng cũng trách phạt một phen là được, nếu nghiêm trừng, e có hiềm nghi trấn áp ngôn luận.

- Thủ phụ minh xét, chuyện này khác.
Quách Phác kiên nhẫn nói:
- Đây không phải là tấu sai, mà đợi kinh sát xong hắn mới nhảy ra, rõ ràng bất mãn kết quả kinh sát, muốn cứu giúp mấy tên ngôn quan bị cách chức kia, hành động này ngang với đồng phạm, nếu không nghiêm trừng, e làm hỏng ngôn luận.

Từ Giai cau mày :" Kinh sát nhảy ra thì lý do đâu đàn hặc Dương Bác bao che báo thù?" Nhưng lời này không thể nói ra, nếu không thành cố ý tính kế rồi, đành thở dài:
- Dâng sớ bị phạt, sau này ai còn dám lên tiếng?

Quách Phác nhìn Cao Củng, thấy mặt ông ta tối đen, biết vị lão huynh này tới bờ vực mất kiểm soát, vội đưa mắt bảo ông ta chớ kích động.
Hồ Ứng Gia và Cao Củng có hiềm khích, lúc này ông ta nhảy ra tức thì thành thừa cơ báo thù, đúng cũng thành sai.

- Ngôn luận, ngôn luận, trong mắt thủ phụ chỉ có ngôn luận.
Ngô Nhạc khó khăn lắm mới nguôi một chút tức thì đùng đùng nổi giận:
- Đừng quên làm việc này là cả lục bộ, ngài chỉ lo cho bọn họ, có nghĩ tới cảm thụ của chúng tôi không?

Từ Giai mặt âm trầm, một phần thân là thủ phụ bị người ta quát thảo, một phần Quách Phác và Ngô Nhạc là lão thần có thanh danh, lời nói ra phân lượng lớn, hiện giờ cả hai đều phản đối, cục diện hết sức bị động.

Nguy hiểm hơn còn có thùng thuốc súng sắp nổ, Từ Giai liếc nhìn Cao Củng, thấy ông ta vểnh râu trợn mắt, như sẵn sàng sắn tay áo lao vào đánh nhau vậy.

May mà lúc này Lý Xuân Phương kéo tay Ngô Nhạc, làm ra vẻ thân mật:
- Vọng Hồ công đừng nóng, thủ phủ khẳng định sẽ xử lý chu toàn.

Trần Dĩ Cần cũng vờ hòa giải:
- Đúng thế, thủ phụ sẽ không để lại bộ chịu thiệt, hơn nữa Bồ Châu công là nguyên lão đức lớn, chuyện nho nhỏ này làm sao bị tổn hại chút nào được.
Dù cùng giảng hòa, nhưng mỗi người ngả về một phía rõ ràng.

Hai người họ xen ngang, không khí căng thẳng vừa rồi xẹp đi không ít, Từ Giai biết hôm nay không áp được xuống được rồi, đành nói:
- Được, lão phu đồng ý.

"Lại khoa đô cấp sự trung Hồ Ứng Gia, bao che đồng liêu, vì tư tấu bừa, vi phạm cấm kỵ, cách chức làm dân. " Quách Phác chấp bút soạn công văn, mau chóng thành chỉ dụ triều đình gửi cho các nha môn, tức thì gây lên sóng gió lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.