Chương trước
Chương sau
Năm trước Thẩm Mặc mời hắn tới phủ một chuyến, đem lợi hại lần kinh sát này nói ra, cho hắn biết Thẩm đảng rất có thể đang đối diện với một nguy cơ ngặt nghèo, để đảm bảo tới lúc cần còn cáo người bảo hộ, mong hắn tạm thời hi sinh rời khỏi văn tuyển ti, tới nơi vừa không thể thăng tiến, vừa đắc tội với người là khảo công ti.

Nói thực khi đó Lục Quang Tổ cho rằng Thẩm Mặc lo lắng không đâu, có Từ các lão bảo vệ, Thẩm đảng sẽ không có rắc rối gì lớn.

Nhưng Thẩm Mặc dù đối đãi khách khí với người, có điều một khi y đã quyết, thì ngươi phải làm theo, mà tiền đồ của Lục Quang Tổ sớm đã trói buộc cùng với Thẩm Mặc, cho nên tuy không cam tâm vẫn chấp nhận an bài đó.

Rồi không biết Thẩm Mặc thao tác như thế nào mà hắn mau chóng tới khảo công ti, cùng với thời gian trôi đi, hắn càng nhìn rõ tình thế.
Thẩm Mặc thăng lên làm nội các đại học sĩ, Thẩm đảng rõ ràng đã có thế rời bỏ Từ đảng để tự lập, như thế Từ Giai không chỉ không bảo vệ như mọi khi, còn ngầm đàn áp.

Thẩm Mặc thì nhiều lần đắc tội với Dương Bác, hai người ân oán tích khí rất sâu, ông ta khẳng định sẽ thừa cơ báo thù.

Kết quả quân cờ nhàn Thẩm Mặc ngầm bố trí trở nên vô cùng trọng yếu, nếu kẻ khác làm vị trí này, dù ở trên không đánh tiếng, phía dưới khẳng định sẽ đón ý, ra sức đánh trượt phần tử Thẩm đảng. Còn giờ có hắn tận lực bảo vệ, tình hình sẽ tốt hơn nhiều.

Lục Quang Tổ cảm thấy khó tin, vì sao một năm trước Thẩm đại nhân đã dự kiến được tình hình hôm nay? Dù sao khi đó Dương Bác còn đang ăn cát ở biên quan, lại bộ thượng thư là Cao Củng.

Kỳ thực đó không phải là công lao của Thẩm Mặc, mà là kết quả sau nhiều lần suy diễn nghiên cứu của ba vị mưu sĩ. Nhưng Lục Quang Tổ không biết, nên bội phục Thẩm Mặc sát đất.

Viết xong đánh giá cuối cùng, Lục Quang Tổ thở phào, đứng dậy hoạt động gân cốt, sai người đem tài liệu tới trị phòng của Dương Bác.

Dương Bác rất coi trọng Lục Quang Tổ, vì hắn thành thực ít nói, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, tôn kính nhưng không mù quáng nghe lời cấp trên, luôn đưa ra kiến giái của mình bằng phương thức thỏa đáng.
Thuộc hạ như thế vừa làm người ta yên tâm lại thoải mái, nên ông ta lệnh hắn giúp đỡ chuyện kinh sát.

Con mắt Dương Bác hận không thể xem thấu hết tất cả tài liệu, chẳng phải ông ta tham quyền, mà vì chuyện kinh sát này càng ít người càng tốt, đông người chỉ tổ lắm chuyện.
Ông ta sớm nói với Lục Quang Tổ :" Lần kinh sát này hai ta là chính, tuy vất vả một chút, nhưng cuối cùng đỡ bị oán trách là tốt rồi."
Cho nên trừ công tác lặt vặt, thì không cho phép người khác tham dự, chỉ do hai người họ sơ thẩm và chung thẩm.

Như thế thời gian đâm ra không đủ, nên Lục Quang Tổ tới, Dương Bác vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp túc viết lách, hỏi:
- Xong việc rồi?

- Nói chung không làm lỡ việc của bộ đường.
Lục Quang Tổ biết thời gian eo hẹo nên không vòng vo.

- Ừ, cứ để đấy, ngươi đừng đi vội, ta xem có gì cần sửa thì sửa luôn, xong rồi ta phải đưa đi ngay.
Trong quá trình kinh sát, mỗi tuần đưa báo cáo một lần, hôm nay là ngày đó.

Lục Quang Tổ ngồi xuống trong lòng không khỏi bất an, vì trong danh sách lần này, có mười mấy phần tử Thẩm đảng, trong đó không thiếu cốt cán ở nha môn. Dù mấy ngày trước Dương Bác không dị nghị gì với kết quả sơ thẩm, nhưng hôm nay chỉ e không dễ qua ải.

- Nóng à?
Dương Bác liếc nhìn hắn một cái, kỳ quái hỏi.

- Hạ quan mặc hơi nhiều.
Lục Quang Tổ cười xòa:
- Không sao cả.

Dương Bác cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, liền về chính đề:
- Xem xong rồi, cơ bản ta đồng ý với ý kiến của ngươi, có điều vài chỗ ta khoanh tròn, người xem có nên châm chước một chút không.

- Vâng.
Lục Quang Tổ đứng dậy nhận lấy, sau đó ngồi xuống xem, tảng đá lớn trong lòng bỏ xuống. Dương Bác chỉ khanh tròn một viên ngoại lang văn tuyển ti lại bộ, Dương Bác muốn nắm ti trọng yếu này , thay bằng người của mình là hợp lý thôi, không phải nhắm vào Thẩm đảng.

Cùng tổng hợp với biểu hiện mấy ngày trước, Lục Quang Tổ cơ bản có thể xác định, Dương Bác không nhắm vào Thẩm đảng, mặc cho mình bảo vệ, đúng là khó tin, không biết Thẩm đại nhân đổ thuốc mê gì cho lão già này.

- Sao thế?
Thấy hắn hơi chút thất thần, Dương Bác hỏi.

- À ... ý kiến của bộ đường, thuộc hạ thấy rất chính xác, chỉ là...

- Nói.
Dương Bác day huyệt thái dương.

- Chỉ là có vài cấp sự trung trên đó.
Lục Quang Tổ dè dặt nói:
- Nên chăng hạ thủ lưu tình?

- Những kẻ đó từng làm ngoại quan, hơn nữa ít nhiều có những đánh giá xấu, bãi truất có gì không ổn.

- Bộ đường nói đúng, có điều nhân thủ của lục khoa lần đầu bị kinh sát, tựa hồ nới lỏng một chút cũng được.
Lục Quang Tổ sợ Dương Bác hiểu lầm, vội giải thích:
- Ngôn quan lục khoa mặc dù chỉ có lục thất phẩm, nhưng triều đình vì bảo vệ ngôn luận, xưa nay luôn để họ trần thuật với hoàng thượng. Cơ bản là làm cho có, lần này lại thuộc quyền lại bộ, bọn họ đương nhiên không muốn, đều mang một bụng tức.

***Khoa đạo ngôn quan, thì mọi người biết rồi, trong đó chia ra từng mảng một để giám sát, thánh ra có lục khoa tương ứng giám sát lục bộ.

Thấy vẻ khẩn trương của hắn, Dương Bác hỏi:
- Ngươi nghe được cái gì rồi?

- Bên ngoài đang đồn, Cao các lão mượn tay ngài dằn mặt ngôn quan.

- Đó toàn là tin đồn bậy bạ, ngươi đường đường là một lang trung khảo công ti, cũng tin vào thứ đó à?
Dương Bác nổi giận trách.

- Bộ đường, lục khoa là cái tổ ong, động vào một tên, cả bầy sẽ bổ tới, không đốt chết người cũng làm người ta phiền phức chết thôi.
Lục Quang Tổ thở dài:
- Thuộc hạ cho rằng, bọn họ cũng chẳng có gì đại gian đại ác, nên mở cho đường sống.
Mặc dù chống đối lãnh đạo, nhưng kỳ thực là suy nghĩ cho lãnh đạo, nên không lo lão Dương trở mặt.

Dương Bác đương nhiên thấu triệt cách suy nghĩ của đám khoa thần, cười nói:
- Kinh sát lục khoa xưa nay do hoàng thượng chủ trì, nhưng nếu lần này đã ngoại lệ lão phu chỉ đành coi như nhau thôi. Không cần lo lắng bừa bãi, thời gian không còn sớm nữa, mau lên đi.

Lục Quang Tổ vốn muốn có đi có lại, nên mới nói thêm vài câu, hiện giờ Dương Bác không nhận ân tình, hắn tất nhiên chẳng thừa lời. Vì thế sửa lại theo ý ông ta.

Sau khi bảo Lục Quang Tổ trở về, Dương Bác liền chuẩn bị kiệu tới nội các, chỉ vì kinh sát, ông ta mới bước vào cái chỗ thương tâm đó.

Từ nha môn lại bộ đi ra là Thiên Nhai, lúc này là buổi trưa, đường phố người xe rộn ràng, tiếng cười nói náo nhiệt.

Trên đường nhiều người, kiệu không đi nhanh được, Dương Bác không giục, nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù là nhắm mắt, nhưng đầu óc ông ta không nhàn chút nào, nghĩ đi nghĩ lại lời Lục Quang Tổ, xử trí đám ngôn quan, có nên lưu tình không?

Đột nhiên kiệu dừng lại, Dương Bác muốn hỏi "Tới rồi sao?" Thì nghe thấy bên ngoài có tiếng quát tháo:
- Các lão xuất hành! Mau mau tránh đường!

"Các lão nào?" Mặc Dương Bác trở nên cực kỳ khó coi, vén rèm kiệu nhìn ra ngoai, vừa khéo kiệu phía trước cũng vén lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn với hàng râu cắt tỉa công phu, thì ra là Trương Cư Chính.

Vừa thấy Dương Bác, vẻ mặt Trương Cư Chính trở nên thiếu tự nhiên, quát quản gia:
- Mù mắt à, không thấy kiệu của Dương thiếu bảo sao?
Nói rồi chắp tay với Dương Bác:
- Hạ nhân không hiểu quy củ , bộ đường lượng thứ.
Rồi sai người tránh đi.

Dương Bác cười:
- Đâu có, đâu có, phải là ta chủ động tránh mới đúng.
Đùn đẩy một phen, cuối cùng do ông ta đi trước.

Kiệu lại lên đường, theo lệ, trừ lại bộ thượng thư ra tất cả quan viên trên đường gặp các thần đều phải né tránh. Nhưng khi Nghiêm Tung nắm quyền, lại bộ thượng thư cũng phải chủ động né tránh, sau đó thành định chế.

Nhưng bất kể thế nào Trương Cư Chính chẳng qua chỉ là một các thần xếp cuối cùng mà kiệu phụ của hắn cũng không để Dương Bác vào mắt, nhục này không sao chịu nổi.

" Phải dựng lại quyền uy của lại bộ" Dương Bác hạ quyết tâm, không thể tỏ ra quá mềm yếu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.