Mọi người đang suy nghĩ thì Từ Vị cười nói:
- Muốn mới mẻ cũng không khó.
- Ồ, vậy chúng ta nghe diệu văn của Văn Trường nào.
Từ Giai cao hứng nói.
- Thế này, giống đào mà chẳng phải đào, trên nó phủ một lớp lông; giống hạnh mà chẳng phải hạnh, bên trên thêm một khe hở.
Từ Vị lắc lư nói, lời còn chưa dứt đã có liền mấy người phun hết rượu ra, lại nghe Từ Vị ngâm nga tiếp:
- Gió tây thổi cũng lay, gió đông thổi cũng động, rơi xuống dưới giếng, nhặt lên xem, thì ra là mận sao..
Vừa phá đề xong, mọi người đã cười nghiêng ngả.
- Chẳng trách người ta nói Từ Vị khinh bạc phóng túng.
Vương Thế Trinh không cười mà lạnh nhạt nói:
- Lời của thánh nhân há có thể tùy ý đơm đặt?
Vì sao người khác đều cười, chỉ Vương Thế Trinh làm mất hứng? Vì nó liên quan tới một vụ án rắc rối của văn đàn, Vương Thế Trinh được xưng là minh chủ văn đàn, vì hắn không có một mình, mà đứng đầu "Gia Tĩnh thất tử xã", trong cái phái này đều cao thủ văn đàn, danh tiếng rất cao, nắm giữ tiếng nói giới văn nhân.
Nhưng tiền thân của nó là "hình bộ thi xã" do vài quan viên trẻ của hình bộ lập nên như Lý Phàn Long, Vương Thế Trinh. Mấy năm liền cũng chẳng có tiếng tăm gì, Lý Vương vì thế rất buồn bã.
Mùa thu năm đó thi nhân Tạ Trăn vang danh thiên hạ tới Bắc Kinh, minh oan cho hảo hữu của mình là thi nhân Lô Nam.
Lô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063314/chuong-789-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.