Đối với các vị quan lão gia quen với tác phong tản mác, thì thực sự là khó chịu. Dậy quá sớm, trời lại rét run cầm cập.
"Hắt xì" đêm qua lại có mưa, mặc dù mặc áo ấm, nhưng bị gió thu thổi qua, Thẩm Mặc vẫn bị hắt hơi.
Thực ra y có thể không tới tảo triều, nhưng hiện giờ có mục tiêu rõ ràng, đương nhiên phải tỏ ra chăm chỉ một chút. Vì thế cố ý dậy thật sớm, ngồi kiệu tới Đông Trường An, ở đây không cho ngồi kiệu cho nên y xuống đi bộ ...
Luật này đã gần như bị phế bỏ dưới triều Gia Tĩnh rồi, nhưng giờ là triều mới, Thẩm Mặc chẳng dại mạo hiểm có cớ cho đám ngự sử đàn hặc.
Nói ra thật khéo, mới đi đượng một đoạn đã gặp Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính vẻ mặt nặng nề như đang suy nghĩ việc gì, gọi mấy tiếng mới quay lại mỉm cười:
- Lâu lắm không gặp Chuyết Ngôn huynh rồi.
- Đúng là lâu lắm rồi không gặp.
Trương Cư Chính chưa đủ tư cách nhập cung thủ hiếu, nên hai người giờ mới gặp nhau.
Trương Cư Chính nhìn Thẩm Mặc, thấy y để râu, vỗ tay nói:
- Ta bảo sao huynh thay đổi lớn, té ra là do chòm râu, phong tư này đúng là làm người ta khuynh đảo.
Người xưa chú trọng ba mươi nuôi râu, Thẩm Mặc năm nay vừa tròn ba mươi, để râu năm chỏm, phối hợp với phong cách văn nhã, phiêu dật mang cho người ta cảm giác là kẻ có thể thành đại sự.
Thẩm Mặc cười lớn:
- Nói thế chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063273/chuong-769-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.