Chương trước
Chương sau
- Ai chọn ngày này thế?
Chu Thập Tam thấy khó tin:
- Không sợ hoàng thượng nghi kỵ à?

Chu Thập Tam cười lớn:
- Trong này có đại đạo, ta không nhìn ra.

- Đại nhân thấy sao?
Chu Thập Tam không thèm để ý tới hắn nữa.

- Hải Thụy dâng thư đã hơn tháng, tiếng tăm ông ta thiên hạ biết cả rồi, nói cách khác thời cơ tốt nhất xử lý ông ta đã qua, hiện giờ biến số vô tận, không ai có thể nói rõ được.

Chu Ngũ cảm khái nói:
- Lòng người như nước, dễ đổi khó lường.

- Đừng học khẩu khí đại nhân được không?
Chu Thập Tam rợn người.

- Đó gọi là gần đèn thì rạng hiểu không?
Chu Ngũ làm ra vẻ đương nhiên.

Giống như Thẩm Mặc nói, một tháng qua, tên tuổi Hải Thụy truyền khắp bốn phương, kinh thành ai không biết Hải Thụy là ai không dám nói chuyện với người khác.

Nội các và hình bộ xuất phát từ lo lắng này, nên quyết định xử kín, tới ngay cả mấy nha môn tham gia xử án cũng sáng hôm đó mới biết.

Hải Thụy được dùng xe tù đặc chế đưa thẳng từ chiếu ngục vào trong nha môn, đám phiên tử Đông Xưởng vây kín xung quanh, như sắp gặp đại địch.

- Mau xuống đây.
Thái giám đề hình ti mở cửa xe tù ra giục, lập tức có hai tên phiên tử đi tới, xốc nách Hải Thụy nhấc ra.

Hải Thụy toàn thân xiềng xích, miễn cưỡng mới đứng được, ngẩng đầu nhìn mặt trời, tuy ánh nắm làm hắn chói mắt, nhưng hắn không nhắm mắt lại, dường như hết sức hưởng thụ cảm giác này.

- Mau đưa vào.
Tên thái giám giục, đám phiên tử xung quanh lộ vẻ đợi xem kịch hay, vì Hải Thụy đeo trên người bộ gông cùm "Hổ Lang" nổi danh, bất kể cao thủ võ công cao bao nhiêu đeo nó vào khó di chuyển nổi, là thứ triều đình chuyên dùng đối phó đại tặc giang hồ, cùng hung cực ác.

Nhưng vệ xương lại dùng nó để xích quan viên, hai chân bị xích vào với nhau, chỉ có thể di từng bước nhỏ, giống như nhân, cho nên bọn chúng đổi tên thành "kim bộ diêu", nghe rất văn nhã, nhưng có ý muốn làm nhục quan văn Thanh Lưu, để bọn họ bêu xấu.

Từ xa nhìn thấy cảnh đó, các vị đại nhân nổi giận , dù sao là môn đồ Khổng Mạnh, mệnh quan triều đình, sao có thể làm nhục như thế.

- Đi mau.
Trước mắt bao người, Đề hình thái giám không dám quá tàn bạo, chỉ luôn mồm giục.

Không lâu sau, Hải Thụy ngừng ở nghi môn, vì có ngưỡng cửa cao.

Người Đề hình ti khoanh tay đứng nhìn, ý muốn hắn phải bò qua cửa.

Các vị đại nhân trong đại đường tuy không đành lòng nhưng không ai dám lên tiếng, vì bọn họ biết, hoàng đế tuy ngoài miệng nói không truy cứu là để đợi có kẻ nói giúp Hải Thụy, rồi gộp chung làm đồng đảng.

- Lề mề cái gì? Bò qua.
Đề hình thái giám cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

Hải Thụy lạnh lùng nhìn hắn, xoay người lại, ngồi xuống ngưỡng cửa, sau đó lấy tay nhấc chân qua, chậm rãi đứng dậy.

Các vị đại nhân nhìn hắn tán thưởng.

Đề hình thái giám tức giận, nhưng tức thì cười thầm, vì trước đại đường còn có mấy bậc thềm đá, tuy không cao nhưng Hải Thụy tuyệt đối không nhấc chân lên được.

Quả nhiên, Hải Thụy tới thềm đá thầm nghĩ :" Nếu không quỳ xuống bò thì không qua được."

Nhưng Hải Thụy dứt khoát không quỳ, hắn không cho mình là tù phạm, mà là tử sĩ chết vì đạo, kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục.

Nghĩ tới đó hắn không đi nữa, xoay người ngồi xuống thềm đá, khép mắt lại dưỡng thần.

Đề hình thái giám biến sắc, Ngô công công ngồi ở đại đường càng không kìm chế được, chỉ Hải Thụy nói:
- Chư vị đại nhân nhìn thấy tên Hải súc sinh này ngông cuồng thế nào rồi đấy.
Hắn gõ đường mộc:
- Hải Thụy, tới đây còn dám làm càn, mau bò lên nhận thẩm án.

Hải Thụy quay đầu lại liếc nhìn tấm biển trên đầu, lạnh nhạt nói:
- Đây là đại đường hình bộ, sao tới lượt một tên thái giám ra lệnh.

- Ngươi ..
Ngô công công tức bể phổi:
- Hoàng bộ đường, hắn không ta, ngài ra tay đi.

Hoàng Quang Thăng không muốn ra mặt, hắn biết bất kể thế nào Hải Thụy sẽ lưu danh sử sách trăm năm sau, không muốn mình thành nhân vật phản diệt làm nền cho người ta. Song đây là địa phận của hắn, đánh lên tiếng:
- Hải Thụy, đừng nên ngoan cố, mau vào đây.

Hải Thủy mỏi cổ không quay lại nữa, nói:
- Xin hỏi các vị đại nhân gọi Hải Thụy vào làm gì?

- Nói thừa, đương nhiên là để thẩm án.
Ngô công công tức giận quát, vì Hải Thụy mà hắn không ăn năm mới an lành, còn bị hoàng thượng lấy ra xả giận, mắng chửi suốt ngày.

- Thẩm án?
Hải Thụy lạnh nhạt nói:
- Vậy tức là chưa định tội.

- Hôm nay mọi người tới đây là để tịnh tội ngươi.
Ngô công công cười lạnh:

- Xem ra đúng là chưa.
Hải Thụy nói lớn:
- Đại Minh luật nói, quan viên trước khi định tội trừ bỏ hết đồ tra tấn, nhận thẩm vấn. Mời làm theo.

- Cái gì?
Không chỉ Ngô công công trố mắt, mà những quan viên kia cũng há hốc mồm.

- Mời làm theo Đại Minh luật, bỏ xiềng xích của hạ quan ra.
Nhưng không ai dám đám lời hắn.

Hải Thụy không thèm nói nữa, ngồi lỳ ở đó.

- Khiêng hắn vào đây.
Ngô công công sắp phát điên rồi.

Bốn tên phiên tử xông tới.

- Khoan.
Từ Giai lên tiếng, ở đây ông ta quan viên to nhất, nên lời nói còn có kẻ nghe.

Đám phiên tử vẫn giơ cao gậy, Từ Giai chắp tay với Ngô công công:
- Xin hỏi công công, có ý chỉ nói không tháo gông cho Hải Thụy không?

Mỗi lời ở đây sẽ đưa tới cho hoàng đế, Ngô công công đánh nói thật:
- Cái này ta không dám nói bừa.

- Nếu không có vậy làm theo Đại Minh luật.
Từ Giai thản nhiên nói.

- Lập tức bỏ gông.
Hoàng Quang Thăng hạ lệnh.

Ngô công công hoảng loạn, hắn không gánh nổi trách nhiệm này:
- Từ đã, ta phải xin chỉ thị.
Rồi sai người phi tốc báo cho Tây Uyển.

Không lâu sau, có thái giám áo tím tới đại đường, điều hòa nhịp thở, nói:
- Thượng dụ, tội Hải Thụy bản triều chưa có, các triều đại trước nay chưa từng có, không thích hợp dùng Đại Minh luật, phải mang gông cùm chịu thẩm vấn.

Mọi người tiếp chỉ xong, Ngô công công như con gà chọi đắc ý nhìn Hải Thụy:
- Nghe thấy chưa, còn gì để n không? Mau vào đây.

Hải Thụy vừa rồi quỳ tiếp chỉ, nhưng giờ đứng dậy nhìn tên tiểu nhân đắc chí nói:
- Bản quan cự tuyệt.

- Ngươi dựa vào cái gì mà cự tuyệt.
Ngô công công giận dữ trợn tròn mắt.

- Quan viên là thể thống triều đình, vinh nhục cá nhân là truyện nhỏ, sao ta có thể bò như chó, làm mất mặt triều đình.
Hải Thụy nghiêm giọng nói.

- Mồm mép lắm, Từ các lão, với loại cuồng đồ này nên làm thế nào?
Họ Ngô muốn ép Từ Giai dùng hình phạt với Hải Thụy.

- Hắn nói có lý.
Từ Giai thong thả nói:
- Hoàng thượng chỉ bảo hắn đeo gông chịu thẩm vấn, không bảo hắn bò tới.

Hoàng đế có hoang đường đến đâu cũng không thể hạ chỉ bắt người ta bò vào, Ngô công công đá luôn quả bóng cho Từ Giai:
- Ngài nói phải làm sao đây? Không thẩm vấn nữa à?

- Hắn chưa bị cách chức, phải chú trọng thể diện triều đình, phải không?
Ngô thái giám hồ đồ gật đầu, Từ Giai liền phất tay:
- Kéo hắn vào đây.

Lập tức có hai chủ sự lục phẩm đi tới nhấc Hải Thụy lên, bất kể nhìn góc độ nào cũng không thấy giống "kéo" vào. Nhưng dù sao Hải Thụy cũng được đưa vào đại đường rồi.

Ngô thái giám giận lắm, nhưng không dám làm gì Từ Giai, quay sang hai viên quan nhỏ:
- Giỏi , các ngươi giỏi lắm tên là gì?

Hai viên quan lục phẩm chẳng hề sợ hãi:
- Ta tên Triệu Cẩm.
- Ta tên Phùng Ân.

- Giỏi! Giỏi! Giỏi!
Ngô thái giám rít lên với quan thư ký:
- Viết lại.

Tốn bao công sức cuối cùng ai vào vị trí nấy rồi, Hoàng Quang Thăng hít một hơi gỗ mộc đường:
- Thăng đường.

Nha dịch liền gõ gậy lên sàn hô:
- Uy vũ.

Hoàng Quang Thăng lại nói:
- Mời ngô công công tuyên chỉ.

Ngô thái giám đứng đậy:
- Thượng dụ, lệnh nội các, hình bộ, đại lý tự, đô sát viện, đề hình ti, trấn phủ ti, thẩm vụ án Hải Thụy.
Dừng một lúc nói thêm:
- Nhất định phải nghiêm trị tên cuồng đồ phạm thượng, phỉ báng danh dự thánh thượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.