Thấy trong phòng không khí u ám, Thẩm Mặc khiển trách:
- Phấn chấn lên, không có cách không biết nghĩ sao? Về suy nghĩ đi, nói không chừng nghĩ ra thì sao??
Mọi người đành cáo lui.
Tôn Đĩnh và Đào Đại Lâm mặc dù cảm thấy Thẩm Mặc đã có kế, nhưng hai người bọn họ đang quan chính, không có quyền phát biểu, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, rồi theo đám người kia đi ra ngoài.
Một ngày sau đội thuyền hùng hậu tới cổ thành Cù Châu, văn võ sĩ thân trong thành sớm đã chờ ở trên bến tàu, sau nghi thức hoan nghênh long trọng, Thẩm Mặc liền vào ở nha môn tri phủ.
Mấy ngày sau kinh lược đại nhân tỏ ra hết sức uể oải, đầu tiên nói đường xe mệt mỏi nghỉ ba ngày, sau đó trịnh trọng đi bái tế Khổng miếu, lại hững trí du lãm mấy địa danh nổi tiếng như Lạn Kha Sơn, Cù Thạch lâm, Cửu Long hồ, cùng các thân sĩ đương địa, chơi thật vui vẻ.
Thời gian du ngoạn trôi qua như bay, chớp mắt đã nửa tháng, nếu thường ngày quan viên Chiết Giang chẳng thấy gì, đại nhân thích chơi thì bồi tiếp, ăn uống miễn phí, còn ngắm cảnh dạo chơi, ai chả thích? Nhưng ngoại sát vào tháng tư, giờ là tháng hai rồi, thời gian có đợi ai đâu.
Sau khi trao đổi riêng với nhau, bọn họ quyết định nhắc nhở đại nhân một chút, vì thế hôm sau dạo chơi về, Vương Bản Cố nói:
- Chúng ta nghỉ rồi, chơi rồi, có phải nên bàn chính sự hay không?
- Chính sự gì?
Thẩm Mặc vặn mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063237/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.