Chương trước
Chương sau
Dưới loại tư tưởng chủ đạo này, quan viên của bản triều hướng tới một cực đoan khác dù cho người khác có áp chế hoàng đế xuống dưới thành cũng không chút nào làm thỏa hiệp, mà là trực tiếp tuyên bố hoàng đế quá hạn nên phế bỏ, hận không thể vác pháo bắn cho chết luôn.

Cường ngạnh không phải là chuyện xấu, nhưng chỉ cường ngạnh mà chẳng phân biệt được đối tượng thì không ổn rồi, không may, thắng lợi của các cuộc chiến tranh kháng Oa đã càng cổ vũ cho thói kiêu ngạo của phái cường ngạnh. Dưới bối cảnh này, ai dám đề xuất lấy trấn an thay tiêu diệt thì tất sẽ bị chụp cho cái mũ thông đồng giặc cướp hại dân, lọt vào vây công của các Ngôn quan.

Thẩm Mặc biết nỗi lo lắng của Lưu Hiển không phải không có lý, nhưng y tâm ý đã quyết, nắm chặt tay nói:
- Việc triều đình thì để ta lo, việc ngươi cần phải làm là chỉnh đốn quân kỷ, luyện binh chuẩn bị chiến tranh, tùy thời chuẩn bị xuất kích!
Rồi vung tay lên, nói với giọng không được phép nghi ngờ:
- Nếu như xảy ra sai lầm nữa, nợ mới nợ cũ sẽ cùng tính với ngươi một thể!

- Vâng.

Lưu Hiển biết y tâm ý đã quyết, có nhiều lời cũng vô ích, liền vẻ mặt nghiêm túc đáp.

- Mấy ngày này ngươi về trước chấn chỉnh lại quân kỷ đi, ba ngày sau, triệu tập từ du kích đến quân quan toàn doanh. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Tới phủ Kinh lược nghị sự.

- Vâng. - Lưu Hiển lại đáp.

- Ta cảnh cáo trước. - Thẩm Mặc nhìn hắn với ánh mắt kiên định: - Phải quý trọng thời gian mấy ngày này, cả ngươi và cho các huynh đệ, bằng không thì ngày sau ngươi sẽ không yên đâu.

- Vâng. . .
Lưu Hiển lại đáp.

Kế tiếp lai người lại an bài thương nghị thêm một lúc, nói tới quá ngọ, Lưu Hiển ngay cả ba chữ 'tiệc đón gió' cũng không dám đề xuất, liền vội vã trở lại y mệnh hành sự.

Ba ngày sau, Lưu Hiển suất lĩnh chúng tướng lĩnh đến ngoài đại môn phủ Kinh lược từ sớm. Lúc này trước phủ Kinh lược đã kéo cờ, khâm mệnh của đại thần kinh lược Đông Nam, đại kỳ phấp phới bay trong gió, ngoài đại môn trước phủ Cẩm Y Vệ chỉnh tề xếp thành hàng, y giáp sáng bóng, thần thái uy vũ đều tỏ rõ uy nghiêm bất khả xâm phạm của đốc soái Đông Nam.

Thấy một màn như vậy, chúng quân quan không khỏi thầm nghiêm nghị. Sau khi thông báo, an tĩnh xếp thành hàng từ cửa hông đi vào, đi qua Nghi môn, đi tới đại đường nghị sự, lẽ ra là nên ở tại nhị đường, nhưng phủ Kinh lược liệu cơm gắp mắm, sau đại đường đó là hậu đường, hoàn toàn không có nhị đường.

Nội bộ do thị vệ của Thẩm Mặc phụ trách, thị vệ trưởng mời chư vị tướng quân phân ngồi hai hàng dưới đường, rồi nói đến hậu đường đi mời kinh lược đại nhân.

Lưu Hiển ngồi ghế đầu sát bàn bên hàng trái, hắn nhìn các bộ hạ của mình, tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, không dám lộn xộn nói năng gì, trong lòng không khỏi có chút an ủi: "Không uổng công mấy ngày này ta ân cần dạy bảo", ba ngày này hắn nhốt toàn bộ quan binh sở bộ vào trong doanh trại, mỗi ngày chỉ làm một việc đó là đọc thuộc lòng quân pháp. Hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm, chí ít biết quy củ, vui mừng xong, hắn lại bắt đầu băn khoăn. . . Kinh lược đại nhân nổi cơn tam bành với mình như vậy, quan hệ giữa song phương còn có thể trở lại như trước không? Vạn nhất Thẩm Mặc bởi vì phương châm lộ tuyến bị vạch trần, mình nên đi đâu? Xét đến cùng, trong lòng hắn không có chút lòng tin nào.

Lưu Hiển đang miên man suy nghĩ thì một thanh âm trong trẻo vang lên từ hậu đường:
- Kinh lược đại nhân đến!

Hầu như là vô ý thức, Lưu Hiển liền bật người dậy từ trên ghế, quỳ một gối trên mặt đất, quân quan còn lại cũng học theo, tất cả đều quì một gối, cùng nhau cao giọng nói:
- Cung nghênh kinh lược đại nhân!

Hôm nay Thẩm Mặc đóng vào quan phục tam phẩm của y, quả thật là người dựa vào y trang, phật dựa vào kim trang, quan phục ửng đỏ vừa khoác lên người, đội nón ô sa, chân đi giày quan, từng bước trầm ổn, lập tức khí thế mười phần, bất nộ tự uy. Ngay cả Du Long Thích Hổ đi theo hai bên y hình như cũng trở thành vật trang trí thêm.

Nhưng Lưu Hiển sẽ không cho rằng hai người họ là vật trang trí. Khi thấy được hai viên đại tướng hắn kiêng kỵ nhất này, con ngươi không khỏi co rụt lại, trong lòng dâng lên bất an, tuy nhiên vừa nghĩ ngợi cái lại biến mất. . .Nếu như Thẩm Mặc thật muốn đối phó với mình thì cần gì phải lãng phí với hắn nhiều thời gian như vậy chứ?

- Đứng lên hết đi.

Thẩm Mặc không chút khách sáo, đi thẳng tới ngồi vào sau bàn, sau đó ý bảo Du Đại Du và Thích Kế Quang ngồi vào hai vị trí còn lại, rồi ánh mắt chậm rãi đảo qua chúng tướng, thản nhiên nói:
- Trước khi nghị sự, bản quan hỏi trước chư vị một vấn đề: hiện tại chúng ta đang ngồi ở đâu?

Các tướng lĩnh thầm nghĩ, đương nhiên tại trên đại đường rồi, còn có thể ở đâu nữa? Họ đều không rõ đầu đuôi ra sao, ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, không biết vì sao Thẩm Mặc lại hỏi câu này.

Thẩm Mặc nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, tự tiếu phi tiếu nói:
- Có phải là cảm thấy vấn đề của bản quan quá mức buồn cười đúng không? Không sai, chúng ta đang nghiêm chỉnh ngồi trên đại đường, nhưng trong mắt bản quan, nó càng giống như ngồi trên một con thuyền rách đang lắc lư trong sóng to gió lớn!
Rồi sắc mặt dần dần ngưng trọng:
- Càng nghiêm trọng hơn, chư vị trên thuyền lại không hề phát giác, người lo ngồi, người lo ngủ, tâm bất đồng, lực bất tề, không hề có chút giác ngộ đang đối mặt với nguy hiểm!

- Đốc soái không phải là hù dọa mọi người đâu.

Lưu Hiển dựa theo Thẩm Mặc phân phó, lên tiếng phụ họa:
- Năm nay triều đình đã vài lần đình nghị giải trừ quân bị trên diện rộng. Điều này thì mọi người cũng biết. Nhưng điều mọi người không biết là vì sao vẫn chưa thương nghị ra một kết quả.

Bầu không khí trong đại đường trở nên khẩn trương, xem ra trời đất bao la không gì lớn bằng bát cơm, cái gì cũng không giúp nâng cao tinh thần bằng cái này.

- Là bởi vì đốc soái chống áp lực cho chúng ta. - Lưu Hiển chắp tay với Thẩm Mặc và nói: - Đại nhân nhiều lần thượng thư nói giúp chúng ta mới làm cho triều đình nhận thức được, quân đội cường đại là không thể thiếu vệ sĩ Đông Nam, lúc này mới khiến cái đám muốn cắt đứt đường sống của chúng ta không đạt được ý đồ.

Nghe xong tổng binh nói, ánh mắt chúng tướng nhìn sang Thẩm Mặc bỗng trở nên đầy nóng bỏng, vấn đề giải trừ quân bị đã làm phức tạp bọn họ rất lâu. Vẫn luôn nghe đồn là, triều đình cho nghỉ trên phân nửa quân đội, tương ứng quân quan cũng giảm thiểu đi phân nửa. Đây cũng không phải bịa đặt, hơn nữa độ khó của giải trừ quân bị tuy lớn, cũng không phải không có khả năng, bởi vì quân đội Đông Nam đã không có thế binh chế*, mà thuần túy là chiêu mộ từ bách tính bình thường. Nếu là chiêu mộ, đương nhiên có thể cho nghỉ, tin tưởng chỉ cần triều đình hạ quyết tâm, xuất ra đủ bạc thì sẽ không xảy ra đại loạn gì. Thủ hạ mà tan, những quân quan như họ cũng trở thành cái thùng rỗng mặc cho người xâu xé. Đó là điều mà không ai muốn thấy.
(*chế độ quy định một bộ phận hương dân mấy đời đi lính)

Nhưng từ ân công mọi người còn chưa gọi ra miệng thì Lưu Hiển đổi đề tài:
- Nhưng họ đã quên cái tâm bất tử của chúng ta, một kế bất thành, lại sinh một kế, còn muốn đưa ra biện pháp "Mộ binh cải thế binh", muốn cho chúng ta tự sinh tự diệt!

Trong đầu ông một tiếng, chúng quân quan không nhịn được nữa, đều mắng to:
- Ai thiếu đạo đức mà lại nghĩ ra chủ ý thiu thối như thế hả? Con bà kẻ nào nghĩ ra chủ ý này, sinh con trai không có lỗ đít!

Chủ ý này quả thật xấu xa đến cực điểm, trước không nói có bao nhiêu binh sĩ nguyện ý đem dân hộ chuyển thành quân hộ, chỉ nói nếu như đem quân chế hiện nay sửa trở lại thế binh chế, triều đình và quan phủ địa phương sẽ không cung ứng thuế ruộng nữa. Chuyện ăn ở đều phải dựa vào ruộng đất của mình mà lo.

Đáng buồn nhất đó là ruộng đất cũng không có khả năng, bởi vì đất đai quân đội của Đông Nam hầu như toàn bộ bị đại hộ, quan thân thôn tính. Các quân hộ chỉ mong đợi vào Vệ sở thì sống không nổi nữa, đành phải một nửa làm tá điền, một nửa thì trốn đến nội thành làm công, tự mình tìm đường sống. . .

Hiện tại triều đình còn muốn đẩy họ vào hố lửa, chúng quân quan có thể chịu được thì đó mới quái đản đấy.

- Trật tự, trật tự.
Lưu Hiển lên tiếng giữ im lặng, rồi đứng dậy thi lễ với Thẩm Mặc:
- Đại nhân nói đúng, quả thật chúng ta đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, triều đình muốn động đao, khẳng định trước tiên kiếm mấy trái hồng mềm, đội quân mới thất bại như chúng tôi đó là mục tiêu tốt nhất.
Rồi thẳng thắn quì một gối nói:
- Xin đại nhân cứu giúp, đừng để chúng tôi dính phải họa ngập đầu này. . .

Chúng tướng cũng quỳ xuống theo, đồng loạt khẩn cầu:
- Xin đại nhân cứu giúp, đừng để chúng tôi dính phải họa ngập đầu này. . .

- Nhanh đứng lên hết đi.

Thẩm Mặc cúi người xuống, đưa tay muốn đỡ lấy mọi người:
- Đương nhiên ta sẽ dốc toàn lực nói giúp mọi người.
Rồi than một tiếng:
- Thế nhưng lần này, Trương tổng đốc trọng thương, các ngươi bại trận, bản quan là kinh lược Đông Nam cũng phải chịu chút liên lụy, không gạt các ngươi, tình hình trong triều thay đổi, rất nhiều người ủng hộ ta bắt đầu đứng xem, những kẻ phản đối ta thì càng mượn cơ hội này kiếm chuyện, mỗi ngày đều có tấu chương buộc tội ta.


Chúng tướng ngưng thần lắng nghe, mặc dù biết rõ đại nhân còn có đoạn dưới, nhưng vẫn nhịn không được thấy sợ hãi.

※※※

- Chư vị.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Chúng ta đang ở trong sóng to gió lớn, vì để cái thuyền này không bị đắm, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực -- người nắm khoang lái, người chèo thuyền, người giương buồm, thì mới có thể lái con thuyền này vượt qua được đại dương mênh mông.
Nói rồi ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, gằn từng chữ:
- Hôm nay ai với ta cùng chung hoạn nạn, ngày khác đó là huynh đệ đồng phú quý của ta, không thì. . . Ngươi có thể lập tức rời khỏi đây?

Mọi người cùng đồng thanh đáp:
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo đốc soái, đồng tâm hiệp lực, cùng gánh gian nguy!

- Tốt!
Lưu Hiển hưng phấn đứng ra:
- Nếu mọi người đã nguyện đi theo đại nhân, mạt tướng cả gan đề nghị, chúng ta không bằng học theo cổ nhân một lần, cùng nhau uống máu ăn thề. Mau lấy rượu máu gà tới đây!

Đám người Tam Xích có hơi chần chừ, bởi vì chi tiết này không phải là Thẩm Mặc thiết kế, hắn đưa ánh mắt trưng cầu nhìn sang đại nhân. Thẩm Mặc vung tay lên nói:
- Còn lăn tăn cái gì.

Bọn thị vệ vội vàng mang tới một đống bát, mấy vò rượu, còn có một con gà trống hoa lau. Lưu Hiển cầm lấy con gà, cũng không cần dao, tiện tay vặt xuống cổ gà, đem máu nhỏ vào trong chồng chén. Sau đó bọn thị vệ rót rượu vào từng bát, các vị tướng lĩnh mỗi người đi tới bưng lên một chén.

Lúc này, chỉ còn lại có Thẩm Mặc, Thích Kế Quang và Du Đại Du không bưng, Thẩm đại nhân là thượng quan, đương nhiên không có khả năng bưng trước, vì vậy ánh mắt của các tướng lĩnh đều nhìn sang Du Long Thích Hổ.

Thích Kế Quang bình thường tửu lượng rất kém, hắn nhìn Du Đại Du bên cạnh, gấp giọng nói nhỏ:
- Lão ca, cùng cạn đi." - Nói xong, hắn đưa tay bưng một chén.

Du Đại Du vẫn không nhúc nhích, nói với giọng bình tĩnh:
- Tại hạ trước nay không uống rượu. Mời đại nhân và chư vị tha thứ.

Một câu chói tai này lập tức làm cho chúng tướng trên đại đường đại đường biến sắc, Thẩm Mặc mặc dù không nói gì, nhưng lấy ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, lập loè tỏa sáng.

- Ngày hôm nay sửa lại quy củ vậy! - Lưu Hiển nói giọng như chuông đồng: - Đây không phải là uống rượu, đây là biểu đạt với các vị đồng liêu, quyết tâm cùng chung hoạn nạn và số phận!

Nói rồi, hắn lại hai tay bưng một chén đưa đến trước mặt Du Đại Du, như vậy, dù cho ai cũng khó mà từ chối.

Du Đại Du hai tay tiếp nhận bát rượu, nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào thì hắn lại đặt nó lên bàn, thi lễ một cái, vẫn kiên trì nói:
- Tại hạ không thể phá hủy tín điều, không uống.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều chứa sắc giận, thậm chí lửa giận, hoàn toàn tập trung trên người Du Đại Du, làm cho vị lão tướng thân kinh bách chiến này cảm thấy cả người không được tự nhiên. Thích Kế Quang khẽ kéo vạt áo của hắn, ý bảo hắn đừng ương ngạnh nữa, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt Lưu Hiển đã sớm không nhịn được, tức giận hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi còn có hai lòng hay sao?

- Mạt tướng tận trung với chức vị, tuyệt không hai lòng. - Du Đại Du thỏa đáng nói.

- Ngươi. . .
Hai mắt Lưu Hiển đã trừng như mắt trâu.

- Ài, Lưu lão tổng không cần như vậy.
Thấy hai người sắp tranh chấp, Thẩm Mặc rốt cuộc lên tiếng:
- Du tổng binh trong người có bệnh, không thể uống rượu, điều này ta có biết.
Rồi cười nói:
- Vậy nên đừng làm khó hắn, tin tưởng Du tổng binh không uống bát rượu này cũng sẽ làm tốt mọi việc.

- Tạ đại nhân thông cảm. - Du Đại Du ôm quyền nói.

- Hà hà.
Lưu Hiển đành phải cười gượng vài tiếng:
- Ta thưởng thức nhất chính là khí khái đó của Du tổng binh, trước mặt Thái Sơn có sụp đổ nhưng vẫn không biến sắc.
Rồi cười nói với đám thuộc hạ:
- Các huynh đệ, tương lai cũng phải có tính tình sắt đá như vậy thì mới thành được đại sự.

Mọi người cùng đồng thanh tán thành, cuối cùng qua được cửa này.

Sau một đoạn nhạc đệm, nên kiền cái gì thì vẫn phải làm cái đó.

Thẩm Mặc kỳ thật cũng không muốn uống bát rượu này, nhưng y không thể không quan tâm như Du Đại Du, trong lòng khẽ than một tiếng, phấn chấn tinh thần rồi đi xuống đường, cầm lấy một chén rượu máu gà, giơ cao lên:
- Vì bảo vệ giang sơn Đại Minh mãi vững bền, giúp lê dân bách tính an cư lạc nghiệp, Thẩm mỗ nguyện cùng các vị thề với trời: một, không hai lòng, không bao giờ lơ là, chiến đấu hăng hái tới cùng, cho đến khi thành công, hai, không ức hiếp bách tính, trừ bạo an dân, trừng ác dương thiện! Ba, không tham không dâm, yêu dân như con, không phân Xa Hán, đối xử bình đẳng!
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua chúng tướng, gằn từng chữ:
- Phàm kẻ vi phạm, nghiêm trị không tha.

Nói xong, y nâng lên bát rượu, ừng ực uống cạn, xong ném bát xuống đất:
- Nguyện theo lời trên, cạn!

- Cạn! Cạn! Cạn!
Tiếng y vừa dứt, các tướng lĩnh đều uống sạch rượu máu gà trong chén không còn một giọt, sau đó tất cả đều quăng vỡ chén, đồng thanh nói:
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo đốc soái, hiệp lực đồng tâm, vĩnh viễn không thấn tín. Nếu có vi phạm, thiên địa bất dung, chết không có chỗ chôn!

- Tốt! Tốt! Tốt!

Thẩm Mặc cười ha ha ngồi trở lại sau bàn, chúng tướng lĩnh cũng đều ngồi trở lại vị trí cũ, bên trong đại đường lặng ngắt như tờ.

- Rượu cũng đã uống, lời thề cũng đã phát, chúng ta cứ nói thẳng ra vậy. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Để xoay chuyển thế cục Cán Nam, kế tiếp có ba sự kiện phải làm tốt. Thứ nhất, nghiêm túc quân kỷ, nhanh chóng cải thiện quan hệ quân địa, thứ hai, tăng cường huấn luyện, đề cao năng lực tác chiến của quân đội vùng núi, thứ ba, tỉ mỉ lên kế hoạch, đánh một trận xoay mình đẹp mắt.

Thấy chúng tướng toàn thân lắng nghe, Thẩm Mặc tán dương gật đầu, nói tiếp:
- Ba sự kiện toàn lực làm tốt, để tránh quyền lực và trách nhiệm không rõ, đùn đẩy nhau, ta minh xác một chút trách nhiệm của ba vị tổng binh đại nhân.

- Hoàn toàn nghe đại nhân sai phái!
Ba người Lưu Hiển, Du Đại Du, Thích Kế Quang đồng loạt đứng dậy đáp.

- Đầu tiên, ba người sẽ cấu thành luyện ủy viên hội quân pháp, do một người lãnh đạo, hai người phụ trợ.

Ánh mắt Thẩm Mặc rơi vào trên người Du Đại Du, mặc dù hắn không uống rượu, nhưng Thẩm Mặc vẫn bắt đầu từ hắn:
- Du tổng binh!

- Có mạt tướng. - Du Đại Du trầm giọng đáp.

- Ta mệnh ngươi làm tổng quan pháp kỷ. - Thẩm Mặc cầm lấy một cây lệnh tiễn nói: - Phụ trách giám sát quân pháp quân kỷ toàn quân, có quyền bắt kẻ không hợp pháp, thẩm phán xử trí, bất kỳ ai dám ngăn trở, luận tội như đồng mưu!

- Tuân mệnh!

Du Đại Du tiến lên, hai tay tiếp lấy lệnh tiễn.

Thẩm Mặc một mặt đưa lệnh tiễ cho hắn, một mặt thấm thía nói:
- Việc của ngươi là quan trọng nhất. Quân kỷ tốt hay xấu, không chỉ là cơ sở cho sức chiến đấu của quân đội, cũng là then chốt chúng ta có thể không đi tranh thủ với bách tính.
Rồi cầm lấy một quyển sách:
- Du tổng binh binh nghiệp vài chục năm, quân pháp ở đây tự nhiên không cần ta nhiều lời, nhưng phương diện quân kỷ thì ta có "Lục điều quân kỷ", mời Du tổng binh dẫn đạo chấp hành.

Du Đại Du cầm lấy, rồi xoay người mặt hướng về chúng võ tướng, giọng như chuông đồng nói:
- Một, bất kể Hán Xa, cũng đều là đồng bào của ta, thân như huynh đệ, không cho phép kỳ thị, hai, buôn bán công bằng, không chiếm không gây khó dễ, có mượn có trả, hư phải bồi thường, ba, nói hòa khí, không cho phép đánh chửi, nếu có mâu thuẫn, huyện nha giải quyết, bốn, bảo vệ hoa mầu, bảo vệ bách tính, tài sản cá nhân không được xâm phạm, năm, đối đãi phụ nữ, không được đùa giỡn, ngôn ngữ tôn trọng, không dâm không nhục, sáu, bắt được tù binh, cấm ngược đãi, bảo đảm áo cơm, không nhục tôn nghiêm! Sáu điều trên, quan binh ghi nhớ, nhất thiết đừng làm trái, quân pháp vô tình, can phạm hẳn phải chết!

Khi Du Đại Du đang đọc thì Thẩm Mặc yên lặng quan sát vẻ mặt của quân quan, quả nhiên khi lắng nghe, đồng thời còn có chút không đồng ý, vì vậy đợi Du Đại Du đọc xong, y lớn tiếng nói tiếp:
- Tất cả nghe rõ đây. Tiễu phỉ Cán Nam, chỗ khó không ở tiễu phỉ, mà là dân tâm! Dân tâm như nước, phản quân như cá, sở dĩ cứ diệt lại phản, càng bình càng loạn, chính là vì dân tâm không ở phía chúng ta, mới làm cho phản quân như cá gặp nước, khiến chúng ta bắt không được. Vì sao không ở phía chúng ta? Nguyên nhân không ở đâu khác, ngay tại trên người bản thân chúng ta, đùa giỡn phụ nữ, trộm cắp, giựt ăn giựt uống, khi dễ bách tính, nguy hại càng sâu hơn phản quân, nhân tâm đương nhiên không ở phía chúng ta!


Thẩm Mặc lại đề cao giọng nói:
- Nhưng chúng ta không cần chán nản, bởi vì lịch sử từ lâu đã chứng minh, nhân tâm như nước, dân động như khói, tâm của lão bách tính hay thay đổi tựa như nước, đối với thiện thì trong, đối với bất thiện thì đục, chỉ cần chúng ta dụng tâm đi làm, phương pháp thoả đáng, thì nhất định có thể lọc nước của Cán Nam trong đến tận đáy!
Rồi rút ra bảo kiếm của thị vệ, giơ cao lên nói:
- Cho nên chiến lược hạch tâm của ta chính là giành lại được dân tâm, các ngươi lý giải hay là không lý giải cũng được, đều phải nghiêm ngặt chấp hành. Vận may sẽ không có lần thứ hai, ai dám lấy thân thử nghiệm, đây. . .

Ánh mắt y đảo qua cái bàn, thấy chất liệu của nó rất dày, phỏng chừng mình chém một kiếm sẽ không đứt được góc bàn, liền chém một kiếm lên ống thẻ biến nó thành hai nữa, hỏa thiêm bay tứ tán, rất có hiệu quả chấn động. Lúc này Thẩm Mặc mới chậm rãi nói:
- Đây là kết quả của kẻ đó.

- Chúng ta không dám không theo.

Trước đó uống rượu máu, lại bị hù dọa, chúng quân quan rốt cuộc tiếp nhận sáu điều quân kỷ đặc thù này, thầm nghĩ địa phương nghèo này cũng không có thứ gì hay, có nhịn một năm nửa năm cũng không sao.

Đợi Du Đại Du trở về vị trí cũ, Thẩm Mặc lại nói:
- Sau đó là huấn luyện ủy viên hội, cũng một người là chủ, hai người giúp đỡ.
Rồi y cầm lấy một cây lệnh tiễn nói:
- Thích tổng binh, ta bổ nhiệm ngươi làm tổng giáo luyện quan, phụ trách thao luyện tướng sĩ toàn quân.

- Vâng.

Thích Kế Quang tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, sau đó lui về chỗ cũ, nghe yêu cầu cụ thể của Thẩm Mặc:
- Đầu tiên, mau chóng làm cho quan binh thoát khỏi phân tán, bảo trì khẩn trương, thứ hai, huấn luyện lấy tác chiến vùng núi là chủ, tiếp cận với các loại trạng thái thực chiến, thứ ba, điều pháo thủ tinh nhuệ các doanh cấu thành pháo đoàn trực thuộc, do giáo sư Tây Dương truyền thụ kỹ thuật bắn pháo!

Nếu như y nói cái gì cơ sở đường đạn học, phỏng chừng người cả gian phòng đều nghe đến nhức đầu, nên thay đổi một thuyết pháp chung chung, cũng không để ý đến êm tai hay khó nghe.

- Tuân mệnh! - Thích Kế Quang trầm giọng đáp.

- Đối với việc phong tỏa vùng núi Cán Nam đã bốn cái tháng. - Ánh mắt Thẩm Mặc lại hướng về chúng quân quan: - Cuộc sống của phản quân càng lúc càng cực khổ, rất khả năng chó cùng rứt giậu, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh địch, đồng thời cũng phải chuẩn bị chủ động xuất kích. Cho nên, từ hôm nay bắt đầu toàn lực luyện binh, không được chậm trễ.

- Vâng. . .
Chúng tướng đồng thanh đáp.

- Tác chiến vùng núi và trên bình nguyên khác biệt một trời một vực, mọi người nên lĩnh hội sâu hơn, ba vị tổng binh đều có kinh nghiệm tiễu phỉ vùng núi, nên phải làm ra tổng kết kinh nghiệm để tham thảo thêm. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Đây không riêng gì chuyện của một mình Thích tổng binh, mọi người cùng nhau tiến ngôn hiến kế, tranh thủ đưa ra một biện pháp có hiệu quả nhất.

- Vẫn còn phải nhờ đại nhân chỉ đạo nhiều hơn. - Thích Kế Quang khiêm tốn nói.

- Ta sẽ không múa rìu qua mắt thợ đâu. - Thẩm Mặc xua tay cười, nhìn Lưu Hiển một cái nói: - Còn lại là tác chiến chiến ủy viên hội, Lưu tổng binh.

- Có mặt.
Lưu Hiển thầm nghĩ cũng đến đến phiên ta rồi.

- Ta bổ nhiệm ngươi làm tổng tác chiến quan. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Tổng lĩnh vạch kế hoạch tiền chiến, chỉ huy lúc chiến tranh!

Lưu Hiển vừa nghe là để hắn chỉ huy toàn quân thì trong lòng như uống mật, thầm nghĩ: "Xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi, đại nhân cũng không phải để cho hai người này tới để giá không ta." Hắn liền tỉnh táo tinh thần nói:
- Mời đại nhân chỉ thị!

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Mau chóng đánh một trận đẹp mắt, phấn chấn sĩ khí một chút, cũng giảm thiểu chút áp lực cho ta.
Rồi đưa lệnh tiễn cho hắn:
- Nhưng huấn luyện tác chiến cụ thể thế nào ta sẽ không nhúng tay, ta cho các ngươi làm tốt cái đại quản gia, cho các ngươi không có nỗi lo về sau là được.
Rồi lời nói thấm thía nói với ba người:
- Một hàng rào, một hảo hán ba cái bang, ta có thể trở thành hảo hán hay không thì phải xem ba vị có thể chân thành đoàn kết hay không, tất cả cố gắng lên.
Rồi đứng dậy thi lễ:
- Ta xin đấy.

- Chúng ta ghi nhớ đại nhân chỉ bảo!

Ba vị tổng binh đại nhân dẫn theo hơn mười tướng lĩnh cao cấp, đồng loạt sục sôi đáp ứng:
- Xông pha khói lửa cũng không chối từ!

- Đi đi.
Thẩm Mặc vung tay lên nói:
- Ta ở đây chỉ có tiệc chúc mừng.

- Chúng tôi xin phép. . .

Nhìn các tướng lĩnh nối đuôi nhau đi ra, Thẩm Mặc không khỏi thở phào một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi khôi phục chút sức lực, liền chuyển đi tới hậu đường.

Đợi y thay y phục, đi tới thư phòng, Thẩm Minh Thần và Dư Dần đã đợi ở đó từ sớm, vừa thấy Thẩm Mặc đến Thẩm Minh Thần liền hét lên:
- Hôm nay là lần đầu tiên thấy đại nhân mặc quan phục, phong thái quá, chỉ một chữ uy nghiêm thôi.
Rồi nháy mắt mấy cái nói:
- Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, sao ngài lại mặc ảo vảo chứ? Người có đẹp thì cũng phải dựa vào y phục chứ. Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà.

- Có phải là có người nói ta mua danh chuộc tiếng đúng không?
Thẩm Mặc ngồi xuống uống một ngụm trà, cầm lấy một miếng bánh từ từ ăn.

- Cái đó thì không phải. - Thẩm Minh Thần nói: - Chỉ là cảm thấy không xứng với thân phận của đại nhân.

- Ha ha.

Thẩm Mặc xoa xoa tay:
- Muốn nói tương xứng, vậy thì phải đổi địa phương chắc sẽ nhiều hơn.
Rồi cười ha ha nói:
- Ta thân là tam phẩm thị lang, kinh lược Đông Nam, rời khỏi kinh phải ngồi kiệu lớn 16 người khiêng? Phải có nghi thức dài ngoằng như đại quan phong cương? Phải có thân binh doanh của mình, trong Trấn phủ, ngoại trừ quan viên lớn nhỏ, vệ binh tuỳ tùng, còn phải có thị thiếp đông đúc? Về phần người trồng hoa, đốn củi, giặt quần áo, thu mua ít nhất cũng phải hơn 100 người chứ?

Nghe xong Thẩm Mặc kể lể, thuộc như lòng bàn tay, Dư Dần chậm rãi nói:
- Nghe nói khi Mặc Lâm Công khai phủ, quý phủ có hơn 500 kẻ hầu người hạ, đó có thật không?" - Đương nhiên là hỏi Thẩm Minh Thần.

- Đó chỉ là hành dinh Hàng Châu thôi. - Thẩm Minh Thần nói: - Phủ tổng đốc Nam Kinh, biệt thự Bình Hồ, hành dinh Đài Châu, năm chỗ dự bị, quanh năm đều có thêm một hai trăm người khác nhau.

- Xem ra đại nhân là tiếp thu bài học của Hồ tổng đốc rồi.
Dư Dần mắt lộ ra vẻ tán thưởng:
- Hiền thần Cơ Tử thấy Trụ Vương dùng răng ngà làm đũa, liền lo lắng quốc quân sẽ sa đoạ. Bởi vì hắn biết, đũa ngà khẳng định không thể phối hợp với đồ gốm ban đầu, phải phối hợp với bát sừng tê giác, chén bạch ngọc. Ly ngọc khẳng định không thể đựng rau dại hoa màu, chỉ có thể xứng với sơn hào hải vị. Đã ăn sơn hào hải vị thì không thể mặc áo vải thô, ở nhà tranh lều cỏ, mà muốn mặc gấm vóc, ngồi xe hoa, ở cao lầu. Quốc nội thỏa mãn không được, muốn đến ngoại cảnh để tìm kiếm kỳ trân dị bảo. Dục vọng của con người là vô cùng tận, chỉ cần có lần đầu, sẽ càng ngày càng khó thỏa mãn.

- Đúng vậy, một câu Mặc Lâm Công thường nói đó là "Đại sự không câu nệ tiểu tiết, chút tì vết không che được mỹ ngọc.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Ta cũng từng tin tưởng qua, nhưng xem qua sự suy tàn của Lý Mặc, Triệu Văn Hoa, Nghiêm Thế Phiên thậm chí Mặc Lâm Công, khi tinh tế tự định giá mới biết "con đê ngàn dặm vỡ bởi tổ kiến, tiểu tiết không sửa được đại sự hỏng" quả thật là chân lý.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Âm thầm tự biết phẩm hạnh không tính cao thượng, cũng không có định lực của thánh hiền, chỉ có thể đề phòng, tự cảnh tỉnh mình, dùng một biện pháp đơn giản, kiên trì không dùng đũa ngà nữa.

Dư Dần nghe vậy, đứng dậy khom lưng thật sâu, nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân có thể nói ra như vậy, đã làm cho học sinh đi theo nói một tiếng.
Rồi hắn không chút do dự quỳ lạy:
- Dư Dần bái kiến chủ công.

Bao gồm cả hắn, tứ đại mưu sĩ vẫn xưng hô Thẩm Mặc là "đại nhân", đã nói rõ chính là tự cho mình là thân phận trợ tá, giúp ngươi giải quyết một chút vấn đề Đông Nam, chờ sự tình sáng tỏ rồi, mọi người sẽ ai về nhà nấy, ai cũng không nợ ai.

Nhưng cách xưng hô vừa sửa, tính chất lập tức khác hẳn, đó là biểu thị muốn đi theo làm tùy tùng, phụ tá y cả đời, điều này rất khó làm được đối với rất nhiều văn nhân tự cho là thanh cao.

Tỷ như Thẩm Minh Thần cảm giác có chút xấu hổ, hắn cũng không muốn vứt bỏ thân phận trợ tá, để tự cho mình là thần hạ.

Cũng may Thẩm Mặc nhìn rõ mọi việc, một mặt mời Dư Dần đứng dậy, cười nói:
- Tam quốc đã qua hơn 1000 năm rồi, còn có chủ công gì nữa, chúng ta cùng nhau hiệp lực làm một số sự tình là được rồi.
Rồi cầm chặt lấy tay hắn:

- Chúng ta đều là bằng hữu, bằng hữu cả đời, bằng hữu cùng nhau làm đại sự!


Lời này không chỉ làm cho Dư Dần tràn ngập nhiệt tình nhận được hồi đáp với quy cách cao, cũng làm biến mất ý xấu hổ của Thẩm Minh Thần, khiến hắn âm thầm cảm kích. Rồi cũng không để ý đến cách ăn mặc của Thẩm Mặc nữa, trở lại chính sự:
- Lúc nãy việc trên đại đường hai ta đều nghe được. . .

- Ngươi có cảm tưởng gì? - Thẩm Mặc pha trà cho hắn rồi hỏi.

- Lưu Hiển không phúc hậu, Du Đại Du quá viển vông. - Thẩm Minh Thần đứng đắn nói: - Vẫn là người như Thích Kế Quang có cách tổ chức tốt.

- Ngươi đừng đâu ra đấy như vậy. - Thẩm Mặc cười nói: - Ta không quen đâu.

Thẩm Minh Thần tức thì suy sụp hẳn:
- Nói chuyện chính sự thôi. . .

- Ha ha.
Thẩm Mặc thu liễm dáng cười, thản nhiên nói:
- Ba vị này đều là lương tướng hiếm có, nhân tận kỳ dụng mới là chính lý, bất tất phải dây dưa mấy tình tiết cuối làm gì!

Xét đến cùng, y vẫn tự tin có thể khống chế được ba cái xe ngựa này, cho nên mới có thể hào hiệp như thế.

※※※

Góc tường đặt một tấm gương đường, nam tử trong gương nhìn qua ngoài 30 tuổi, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, đang ở vào thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời. Sau khi để thân binh chỉnh chang râu tóc chỉnh tề, hắn liền khoác lên bộ y phục vừa mới dùng tương đánh qua, có vẻ cứng rắn, cũng khó chịu, nhưng đặc biệt có hình, cho nên hắn kiên trì mặc như vậy.

Xỏ vào đôi giày quân da trâu bóng loáng như gương, hai chân đạp lên đất, hắn ưỡn thẳng thắt lưng, dưới sự hiệp trợ của thân binh khoác lên Sơn Văn giáp, đây là khôi giáp cao cấp chỉ có quan tướng mới có thể mặc, do công tượng Binh bộ lượng thân chế tạo, khôi giáp đó do mấy trăm mảnh giáp bằng đồng đan sít lại, sau khi đan vào nhau giống như từng chữ 'sơn', chế tác vô cùng tinh vi, mặc vào hết sức nhẹ nhàng, vả lại thiếp thân rất vừa dáng, rất được đông đảo tướng lĩnh yêu thích.

Thân binh giúp hắn cẩn thận chỉnh lý từng mảnh giáp, sau đó từ phía sau vòng đai lưng đầu sư tử ra trước. Hắn liền hai tay tiếp nhận, thắt chặt nó tại bên hông, rắc một tiếng, đầu sư tử ngay ngắn phía trước, lại quay về gương thoáng chỉnh lý, nhìn miếng hộ tâm đối diện, lúc này mới cầm lấy bảo kiếm tổ truyền, nhẹ nhàng dắt nó vào đai lưng.

Tiếp theo, hắn cầm lấy cái bao cổ tay màu đen trên bàn chụp lên cổ tay trái, thân binh phía sau cũng khoác lên áo choàng màu đỏ tươi cho hắn, sau đó dùng hai tay vuốt một cái, khiến vạt áo xỏa xuống gót giày.

Lúc này nam tử tự kỷ trước gương đồng cũng biến thành Thích tổng binh uy vũ. Cũng không phải bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện tam quân mà hắn mới như vậy, mà là nhất quán đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân, đây là Thích Kế Quang, một nam nhân gần như thích sự hoàn mỹ.

Thấy được bản thân trong gương từ đầu đến chân không hề có tỳ vết nào, Thích Kế Quang mới thoả mãn gật đầu, tiếp nhận mũ giáp thuần màu bạc của mình, đoan chính đội nó lên đầu, vuốt sợi vải đỏ, nắm lấy chuôi kiếm, xoay người xoải bước ra khỏi doanh trại.

Vừa đến bên ngoài, hắn không khỏi nhíu mày, chỉ thấy trên bầu trời đầy mây đen, hình như trời muốn mưa, nhưng đảo mắt liền khôi phục như thường. Hắn bước nhanh lên giáo trường, nhưng không lập tức đi lên đài cao, mà đứng yên tại một góc, yên lặng quan sát những quan binh sắp sửa đối mặt.

Gian bọn lính tập hợp tự nhiên phải sớm hơn tổng binh đại nhân, lúc này đã bắt đầu xếp thành hàng, nhưng vẫn có quân tốt lục tục từ doanh trại đi ra, không vội vàng chút nào.

Lúc này, mây đen càng kéo càng dày, chúng binh sĩ đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đang chờ đợi cái gì.

Những quân quan khác cũng lục tục đi đến, bởi vì doanh trại của quân quan ở cùng một vị trí, cho nên họ đều thấy được tổng giáo quan, thế là nhao nhao đứng im vấn an.

Thích Kế Quang gật đầu, nhìn sang đám binh sĩ đang ngẩng đầu nhìn trời:
- Họ đang làm gì vậy?

Các tướng lĩnh hồi đáp:
- Cầu mưa đấy.

- Cầu mưa? - Thích Kế Quang buồn cười: - Làm lính đâu có dựa vào trời ăn cơm, cầu mưa làm gì?

- Trời mưa có thể không huấn luyện. - Tướng lĩnh đáp.

- Cái gì? - Thích Kế Quang nhướng mày nói: - Sao ta không biết trên quân quy có cái này?

- Chúng tôi vẫn luôn như vậy. - Các tướng lĩnh giải thích: - Ước định mà thành rồi.

- Chúng ta là đàn bà hả? - Thích Kế Quang trầm giọng nói: - Làm lính chiến tranh, mưa hay gió thì có phần cho ngươi lựa chọn hả?

Đang khi nói chuyện, hắn liền cảm thấy mũi mát lạnh, đưa tay sờ thử thì quả nhiên là giọt mưa, các tướng lĩnh xung quanh cũng nói:
- Quả nhiên trời mưa rồi.

Thích Kế Quang lập tức hạ lệnh:
- Truyền quân lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không cho phép lộn xộn.

Nhưng hình như hơi chậm rồi, lúc này có thể nghe được trên giáo trường tiếng hoan hô như sấm dậy, thậm chí còn có rất nhiều mũ giáp bị ném lên trên không, bọn lính như quỷ hét thần gào: - "Trời mưa rồi, về ngủ thôi." Sau đó đều chạy về doanh trại.

Tên lính truyền lệnh ngơ ngác nhìn trên giáo trường như thuỷ triều xuống, hỏi:
- Còn truyền lệnh nữa không?

- Bỏ đi. - Chúng tướng nhìn sang Thích Kế Quang nói: - Cứ đợi mưa tạnh rồi tính.

- Vậy nếu như trong lúc chiến tranh gặp mưa thì vẫn muốn nghỉ một chút, đợi mưa tạnh rồi tính sao? - Thích Kế Quang giận quá mà hóa cười: - Trước đây các ngươi vẫn dẫn binh như vậy đó hả?

Chúng tướng lúng túng nói:
- Khi chiến tranh đương nhiên không được, nhưng đây không phải là huấn luyện sao?

- Chó thật! - Thích Kế Quang luôn luôn nho nhã, không ngờ trở nên thô bạo nói: - Chiến trường đánh trận, đó chỉ dành cho kẻ dũng mãnh không sợ chết, mới rơi chút mưa thì đã muốn trốn vào doanh trại đụt mưa, vậy trên chiến trường đao thương vũ tiễn thì làm thế nào?
Hắn đau lòng nói:
- Nuông chiều như vậy, thì làm sao đánh trận?

Nói rồi vung áo choàng, xoải bước đi tới giữa giáo trường.

Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, đành phải đi theo phía sau hắn.

Thích Kế Quang một mình đứng ở trên đài cao, vũ càng rơi xuống nặng hạt, áo choàng của hắn đã bị ướt đẫm, nước mưa theo mảnh giáp chảy xuống, trên mũ giáp cũng nhỏ xuống nước, nhưng không sao nguôi được lửa giận trong ánh mắt hắn.

Các tướng lĩnh lo sợ bất an đứng ở dưới đài, không biết hắn muốn xử lý như nào.

Các binh sĩ chạy về doanh trại len lén từ doanh trướng nhìn xung quanh, cho dù kẻ chậm chạp nhất cũng nhận thấy được sự tình nghiêm trọng, càng trốn ở trong không dám ra.

Lúc này Lưu Hiển cũng vội vã chạy tới, vừa nhìn tràng diện này liền cầm roi ngựa quất chúng quân quan:
- Sao lại trêu chọc tổng giáo quan tức giận?

Có người nhỏ giọng báo cáo tình huống với hắn.

Lưu Hiển nghe vậy mắng:
- Bình thường thì lười nhác, lúc này mất mặt chưa?
Rồi áy náy cười nói với Thích Kế Quang:
- Nguyên Kính lão đệ, đều là huynh đệ quản giáo không nghiêm, tụi nó tùy tiện đã quen rồi, thật kỳ cục quá. Lão đệ cứ quản giáo tụi nó thật nghiêm, để cho tụi nó học quy củ!

Xem ra cách làm của Thẩm Mặc đã có được tác dụng, chí ít khiến hắn không còn bao che khuyết điểm nữa.

Thích Kế Quang nghe vậy sắc mặt dễ coi hơn chút, gật đầu, vừa muốn nói thì có quân tốt chạy tới bẩm báo:
- Báo, Hồ phó tướng và Thích tham tướng suất quân đến, đang đợi mệnh ngoài doanh!

Thích Kế Quang nghe vậy trong lòng vui vẻ, thì ra vì bắt kịp cuộc hội nghị của kinh lược đại nhân, hắn bảo phó tướng Hồ Thủ Nhân và đệ đệ Thích Kế Mỹ lĩnh quân, còn mình thì chỉ dẫn theo thân binh phi ngựa chạy tới Long Nam. Vốn tưởng rằng ngày mai họ mới tới, không ngờ lại đến sớm một ngày.

Lưu Hiển cũng leo lên đài cao, sóng vai đứng với hắn, cười ha ha nói:
- Thích gia quân uy chấn thiên hạ, đáng tiếc ngu huynh vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy, ngày hôm nay vừa lúc thấy được cái tư thế hào hùng đó.
Rồi ánh mắt đảo qua đám tướng lĩnh:
- Cũng để cho tụi không nên thân này biết được cái gì mới là thiết quân chân chính.

- Tuân mệnh! - Thích Kế Quang gật đầu, khẽ quát lên: - Lệnh hai người họ dẫn đội tiến đến!

Binh sĩ kia cao giọng đáp ứng, rồi chạy bộ ra ngoài truyền lệnh.

- Thiếu chút nữa quên mất. - Lưu Hiển áy náy cười nói: - Các tướng soái chắc đi đường rất nhiều ngày rồi chứ?

- Từ Hàng Châu đến Long Nam toàn bộ hành trình 2000 dặm, tổng cộng hành quân 29 ngày. - Thích Kế Quang nói.

- Một ngày tới 70 dặm à, thực sự là thần tốc - Lưu Hiển nói: - Cứ để các tướng sĩ nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục sức lực rồi mới nói đi.

- Đa tạ hảo ý của đề đốc đại nhân. - Thích Kế Quang thản nhiên nói: - Nhưng địch nhân sẽ không bởi vì ngươi mệt mỏi mà cho ngươi nghỉ ngơi một chút rồi mới đánh đâu.

- Đó cũng phải. - Lưu Hiển xấu hổ cười nói: - Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.

- Gừng già mới cay. - Thích Kế Quang cũng cười nói: - Ta còn có rất nhiều chỗ cần học tập lão ca đấy.

- Học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau.

Lưu Hiển chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ Thích Hổ này hiểu chuyện hơn nhiều Du Long, đây mới là người làm đại sự.




Qua không biết bao lâu thì Hồ Thủ Nhân và Thích Kế Mỹ suất lĩnh 4000 Thích gia quân đội mưa xuất hiện bên ngoài giáo trường, mặc dù mặc áo mưa bằng vải dầu rộng thùng thình nhưng đội ngũ nghiêm chỉnh, không loạn chút nào, ngay cả bọt nước bắn lên do giẫm lên mặt đất nhìn qua cũng hết sức chỉnh tề.

Một tên binh dẫn đường cầm cờ đỏ, đứng im mặt hướng về Giảng Võ đài, không cần bất cứ một mệnh lệnh nào, đội ngũ liền có thứ tự xếp thành hàng sau cờ, một lần bốn hàng song song nhập trường, mỗi hàng 100 người mới xếp thêm bốn hàng mới, sau khi bốn đội cuối cùng nhập trường thì 36 hàng còn lại đã chỉnh đội hoàn tất. Các quân quan từ trên đài nhìn xuống, chỉ thấy mỗi một hàng giống như dùng dây mực so qua, mới biết cái gì gọi "nhất loạt chỉnh tề".

Bốn hàng cuối cùng cũng rất nhanh ổn định vị trí, Hồ Thủ Nhân liền chạy đến dưới đài, lớn tiếng bẩm báo:
- Bẩm báo tổng binh đại nhân, bộ đội trực thuộc phủ Kinh lược hoàn thành nhiệm vụ hành quân, nên đến 4000 người, đã đến 4000 người. Mời đại nhân ra chỉ thị!

- Cởi áo mưa xuống. - Thích Kế Quang gật đầu, trực tiếp hạ lệnh: - Xếp thành hàng đợi lệnh!

- Vâng.

Hồ Thủ Nhân không có nửa phần nghi vấn, không chút do dự cao giọng đáp ứng, rồi xoay người trở lại trước Thích gia quân, cao giọng hạ lệnh:
- Toàn thể có lệnh, thu áo mưa!

Liền nghe tiếng rào rào lấp đầy toàn bộ giáo trường, nhưng 4000 tướng sĩ Thích gia quân không có một câu hỏi: "Trời đang mưa mà giở chứng gì vậy?", tất cả đều không chút chần chờ chấp hành mệnh lệnh, cởi áo mưa ra rồi gấp lại, bỏ vào bọc hành lý phía sau.

Đợi đội ngũ khôi phục an tĩnh, Hồ Thủ Nhân hạ đạo mệnh lệnh thứ hai:
- Tại chỗ đợi lệnh!

Vì vậy 4000 tướng sĩ liền lẳng lặng đứng ở đó, mặc cho nước mưa trút xuống toàn thân, cũng không có một động tác dư thừa nào.

Một khắc đồng hồ trôi qua, không động đậy, hai khắc đồng hồ trôi qua, vẫn không động đậy. . . Ông trời hình như cũng muốn làm khó họ thêm, cơn mưa to không giảm xuống chút nào, trái lại càng rơi xuống càng lớn, bọt nước bắn lên đầy đất, nước đục ngàu đã chảy thành suối trên giáo trường, rất nhiều tướng sĩ đã bị nước mưa ngập đến bàn chân. Hiện tại là cuối tháng 7, nước mưa trở nên lạnh lẽo hơn, làm cho các tướng lĩnh trên Giảng Võ đài lạnh buốt toàn thân, thậm chí có người bắt đầu răng va vào nhau cạch cạch.

Các thân binh đã sớm ôm dù đứng ở sau đài, nhưng Lưu Hiển và Thích Kế Quang chưa từng bung dù, ai cũng không dám mở cánh cửa này.

Thấy một màn như vậy, bọn quan binh tránh mưa cảm giác rất kinh ngạc, châu đầu ghé tai nói:
- Thích tổng binh tàn nhẫn quá đi, người ta đường xa tới cũng không cho tránh mưa, nghỉ ngơi chút nào.

- Đúng, không lâm bệnh mới là lạ đấy.

- Như vậy mà không ai nói tiếng nào, ta thấy chắc luyện đến hư não rồi cũng không phải đùa.

Cũng có không ít người cảm khái nói:
- Đều là người làm lính, sao người ta không sợ mưa chứ?

- Thích gia quân quả nhiên là thiết quân a. . .

Lưu Hiển tuổi tác tuy lớn, nhưng nội công thâm hậu, đâu có lưu ý chút mưa ấy, hắn vuốt nước mưa dính trên lông mi, thấy các tướng sĩ Thích gia quân người nào cũng ướt như chuột, nhưng thủy chung vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng như tùng, càng có vẻ tinh thần tỉnh táo hơn, khiến người khác cảm thấy kính nể, cũng khiến lòng hắn như phiên giang đảo hải. Đúng là không lo mình không có bản lãnh, so tài rồi mới biết. Buồn cười là vẫn cho rằng bộ hạ của mình hẳn là không thua gì Thích gia quân, nhưng hôm nay biểu hiện một trời một vực của song phương đã làm cho vị tướng quân kiêu ngạo này đành phải thừa nhận, chênh lệch không phải là một điểm, mà là cách xa vạn dặm.

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc phải nhìn thẳng vào vấn đề, hạ lệnh với phó tướng của mình:
- Bảo tụi không nên thân kia lăn ra đây, mở mắt chó ra mà nhìn, cái gì mới là quân đội chân chính!

Phó tướng vội vàng gõ vang tiếng trống tập hợp, có lẽ là biết lão đại tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, có lẽ là bị Thích gia quân kích động, các tướng sĩ rất nhanh ào ào tiến ra từ trong doanh trại, dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh bên mình xếp hàng hai bên đối với Thích gia quân. Lần này không ai ồn ào náo động, cũng không có người cợt nhả, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thích gia quân, trong lòng có chút gì đó cũ kĩ bị phá vỡ, cũng có chút gì đó mới mẻ tạo ra.

Lưu Hiển thành tâm thành ý ôm quyền nói với Thích Kế Quang:
- Thích tổng binh, mời thao luyện!

- Tuân mệnh! - Thích Kế Quang gật đầu, tiến lên một bước, tiếp nhận một cây lệnh kỳ màu đỏ như lửa.

Ánh mắt của 4000 quan binh đều tụ tập đến một chỗ, đó chính là lệnh kỳ hắn giơ cao lên.

Thích Kế Quang vung mạnh lá cờ qua trái một cái, quân đội vẫn sừng sững không lay động rốt cuộc bắt đầu hành động.

Chỉ thấy hàng dọc đầu tiên dưới hồng kỳ bất động, 39 hàng dọc còn lại không hẹn mà cùng di động qua trái, sau khi hơi loạn chốc lát, cự ly giữa mỗi hàng từ hai thước lúc đầu biến thành năm thước, sau đó rất nhanh xếp ngay ngắn.

Thích Kế Quang lại vung mạnh lá cờ về phía trước một cái, liền thấy hàng ngang đầu tiên của đội ngũ bất động, 99 hàng ngang còn lại di động về phía sau, mở rộng cự ly trước sau ra năm thước. Giáo trường quả thật rất lớn, Thích gia quân tản ra đội hình mà chưa chiếm đến 1/3.

Chỉ thấy theo lệnh kỳ biến ảo, 4000 Thích gia quân cũng biến hóa theo sát các loại trận hình, bầu trời mưa to tầm tả, mắt đất cực kỳ lầy lội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lực chấp hành của họ, vẫn có thể cấp tốc hoàn thành chuẩn xác mỗi một hạng chỉ lệnh của Thích Kế Quang, cũng làm cho bọn quan binh quan sát kiến thức được, cái gì gọi là chỉ huy theo ý muốn, ngay hàng thẳng lối chân chính.

Số quan binh bàng quan hơn phân nửa là binh Giang Bắc của Lưu Hiển, cũng có binh Chiết Giang, binh Phúc Kiến và binh Giang Tây, nhưng bất kể binh ở đâu đều từ trước đến nay chưa thấy qua trận thức như vậy, hoàn toàn nhìn đến hoa mắt thần mê, không tự chủ được cao giọng hoan hô, cũng không ai để ý đến cơn mưa to nữa, hoàn toàn chìm đắm trong trận diễn luyện tiền vô cổ nhân này.

Đột nhiên Thích Kế Quang giơ cao lệnh kỳ lên, quay ba vòng, quấn mặt cờ quanh cán. Chỉ thấy toàn bộ tướng sĩ cấp tốc hợp lại, hầu như là trong chớp mắt, Thích gia quân lúc nãy còn đan xen ngang dọc liền khôi phục phương trận chỉnh tề dày đặc như lúc đầu, vẫn chỉnh tề như dùng thước do ra.

Trong sự chấn động của toàn thể quan binh, thanh âm uy nghiêm to rõ của Thích Kế Quang đi qua màn mưa, đưa đến bên tai mỗi người:
- Từ xưa đến nay, tướng kiêu binh tất lười, binh lười trận tất bại! Đạo luyện binh xưa nay ở chỗ nghiêm tướng quân kỷ, kỷ luật nghiêm minh.

Quân lệnh chưa phát, dẫu trước Thái Sơn có đổ cũng không thể động, quân lệnh vừa phát, lưỡi dao gác ở trên cổ cũng phải xông lên trước, chỉ có như vậy mới có thể làm được nhanh như gió, bí hiểm như rừng, lan tỏa như lửa, vững như núi! Sau đó mới có thể bí mật như không, hành động như sấm sét, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng!

Tại một góc giáo trường, mấy người Thẩm Mặc miễn cưỡng khen, nét mặt đầy thưởng thức nhìn tất cả. Thẩm Minh Thần khen ngợi:
- Thành tựu của Thích gia quân cũng không phải may mắn, Thích Nguyên Kính sau 100 tuổi, nhất định có thể sánh ngang với các danh tướng cổ đại xưa nay như Từ Đạt, Lý Tịnh, Chu Á Phu!

Thẩm Mặc không khỏi khen:
- Câu Chương huynh rất có ánh mắt!

Đương nhiên y biết, đánh giá lịch sử của Thích Kế Quang vượt qua cả hoàng đế, thủ phụ, cùng với bất kỳ ai tại thời đại này, sợ rằng Trương Cư Chính cũng không so được.

Nhưng lời này nghe vào tai người khác lại có hơi là lạ, Thẩm Minh Thần xì cười:
- Nhãn lực của ta nếu như có ý nghĩa ca ngợi, vậy ánh mắt của đại nhân thì nên ca ngợi thế nào mới tốt chứ?

"A ha ha ha" Thẩm Mặc vừa nghĩ, hiện tại Thích Kế Quang là do mình phát hiện, nói như vậy đương nhiên là có chút mèo khen mèo dài đuôi rồi, không khỏi cười nói: - "Ta quả thật rất tự hào" ngẫm lại xem! 100 năm sau, khi người ta nhắc đến Thích Kế Quang, đương nhiên không thể thiếu một câu, "Là người làm việc dưới trướng của Thẩm Mặc." khí thế bao nhiêu a...

Ấy khoan, vì sao đời trước của mình lại chưa bao giờ biết ông chủ của Thích Kế Quang là ai? Lẽ ra cần phải là Hồ Tôn Hiến, nhưng vì sao chưa thấy qua chứ?

Đương lúc miên man suy nghĩ thì giữa trường lại có động tĩnh mới, Thẩm Mặc vội vàng định thần nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ quân đội hoà vào nhau, trên giáo trường đông nghịt đứng đầy người, cũng phân không rõ đâu là Thích gia quân nữa rồi.

thấy Lưu Hiển nói khẽ với Thích Kế Quang câu gì, Thích Kế Quang liền lui ra phía sau một bước, tặng lại cho hắn trung tâm Giảng Võ đài. Lưu Hiển đảo ánh mắt qua quan binh dưới đài, giọng như chuông đồng nói:
- Nhìn Thích gia quân thao diễn, các ngươi có cảm tưởng gì?

Không ai dám nói, đương nhiên Lưu Hiển cũng không trông cậy vào có người trả lời, bởi vì đây là tra hỏi:
- Dù sao thì ta xấu hổ cực kỳ, xấu hổ vô cùng!
Giọng nói tràn đầy trung khí của Lưu Hiển quanh quẩn trên bầu trời giáo trường:
- Thảo nào đánh không lại phản quân, thì ra chúng ta sa đọa quá, trở nên kiêu ngạo, yếu ớt, bỏ rơi nhiệm vụ, coi nhẹ quân quy! Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ trở lại con đường cũ 10 năm trước, triệt để biến thành một đám phế vật vô dụng chỉ biết khi dễ lão bách tính!

Thoáng dừng lại, hắn tâm tình kích động nói:
- Tỉnh lại hết đi! Đừng ngủ say trong công lao, thật ra có cái gì đáng khoe khoang đâu? Xuất lực toàn quốc, phải trả giá rất lớn mới đánh bại đám ô hợp do hải tặc, lãng nhân, thủy thủ, lưu manh cấu thành, nếu như Trung Sơn vương, Khai Bình vương dưới suối vàng có biết, khẳng định tức giận đến đội mồ sống dậy mà mắng những kẻ bất tài chúng ta!

Bị lão tổng binh mắng xối xả, các tướng sĩ đều cúi đầu, thì ra sau khi lừa mình dối người bị bóc trần lại là mất mặt khiến mặt người ta nóng rần lên như thế. . .

- Suy nghĩ đi! Nếu như gặp gỡ địch nhân lợi hại hơn cả giặc Oa, chúng ta ngăn cản thế nào? Không phải là ta đe dọa, nếu đến ngày đó thật, Đại Minh sẽ tái diễn bi kịch của Tống triều, mất nước thôi!
Lưu Hiển càng nói càng bi thương:
- Tỉnh lại đi các bạn! Đừng tiếp tục sa đoạ nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.