Chiều hôm sau, tùy viên của Thẩm Mặc không được lệnh xuất phát, liền thúc Chu Bồi Giản đi hỏi.
Chu Bồi Giản đi về trả lời: - Đại nhân bệnh nhẹ, khả năng phải nghỉ vài ngày.
Mọi người cả kinh, tối qua yến hội còn khỏe, sao chớp mắt cái đã bệnh rồi.
- Có gì mà lạ. Từ Vị đi ngang qua nói: - Chưa nghe câu "bệnh tới như núi lở" à?
- Vậy Từ tiên sinh nói xem chúng ta phải làm sao? Đại nhân không lên kế hoạch.
- Cái này mà còn phải hỏi à? Từ Vị trợn mắt: - Hoặc là đi chơi, hoặc theo Thích Kế Quang huấn luyện, các ngươi chọn cái nào?
- Cái này còn phải hỏi sao? Mọi người cười ngượng... - Chúng ta là người văn nhã mà ...
Tối hôm đó mọi người đi thăm Thiếu Tông bá, thấy y mặt vàng vọt, mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên đang phát bệnh, đại phu nói phải tĩnh dưỡng vài ngày. Mọi người nhàn tản kết bạn ngâm thơ làm phú ...
Lúc này ở tòa biệt thự sâu trong quân doanh, vị Thẩm đại nhân nghe nói là bị bệnh nặng không rời đường giường đang ngồi bên bếp lửa, mân mê chén trà, sắc mặt nghiêm trọng, dường như đang có tâm sự, nhưng tuyệt đối không có chút vẻ bệnh tật nào.
Từ Vị chắp tay sau lưng, đi quanh Thẩm Mặc, vừa đi vừa chửi: - Vương Bản Cố, tên khốn kiếp, chó chết ...
Trường Tử nhìn hoa cả mắt, đành chuyển ánh mắt lên bàn, nơi đó có một lá thư, là nguyên nhân phiền não của Từ Vị.
Thẩm Mặc thì mặc kệ cho hắn đi vòng tròn, tới khi hắn mệt rồi ngồi phệt xuống bên cạnh, y mới thong dong nói: - Hiện giờ tất cả mới là suy đoán, nói không chừng là huynh cả nghĩ thì sao.
- Mặc dù quan hệ các ngươi tốt, nhưng chuyện lớn này không thể xem nhẹ. Từ Vị mặt âm trầm nói.
- Đệ biết. Thẩm Mặc chỉ nói thế rồi im lặng.
Thẩm Mặc không có bệnh gì cả, chẳng qua là kiếm lý do ở lại đảo Sùng Minh mà thôi, vì khi thuyền tới Lai Châu, y nhận thư báo của Cẩm Y Vệ, nói mấy tỉnh đông nam đồng thời nổ ra phản loạn. Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông cấp báo không ngừng, các tỉnh đều đang điều binh khiển tướng, không khí cực kỳ căng thẳng.
Nhận được tin, Thẩm Mặc chỉ nói cho Từ Vị và Thích Kế Quang, cả hai đều không tin ... Bọn họ mang tình cảm sâu nặng với Hồ Tôn Hiến và văn võ đông nam, không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Nhưng khi bình tĩnh lại, bọn họ nhận ra, một loạt chuyện này là để tạo ra áp lực, dồn ép triều đình.
Từ Vị gằn giọng: - Bọn chúng muốn dằn mặt khâm sai đây mà.
- Đại nhân, chúng ta phải quyết đoán. Thích Kế Quang bình tĩnh nói: - Mạt tướng kiến nghị dừng ở Lai Châu, đợi làm rõ sự việc, mới lên đường.
Thẩm Mặc nghĩ rất lâu, ngẩng đầu lên hỏi: - Hồ Tôn Hiến có ngu xuẩn thế không?
- Không thể, nếu hắn không biết thiên thời, đã chẳng lập nên sự nghiệp. Nói xong nhận ra mình suy nghĩ thiếu chu toàn, nói thêm: - Có điều sau khi Nghiêm đảng bị đổ, tình cảnh của hắn ngày càng tệ, ép quá hắn làm càn cũng chưa biết chừng.
- Phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, nỗ lực lớn nhất. Thích Kế Quang trầm giọng nói:
Thẩm Mặc nhẩm lại lời hắn, gật gù: - Nói rất hay. Bất kể là vì Hồ Tôn Hiên hay vì quốc gia, đều phải thận trọng đối đãi với chuyện này, hạ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.
Qua suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Mặc quyết định tiếp tục trú lại đảo Sùng Minh. Làm như thế có lợi rõ ràng, ở gần, phản ứng nhanh. Nhưng cái hại cũng rõ ràng, đó là địa bàn của Hồ Tôn hiến, trú quân bị hắn khống chế.
Có điều Thẩm Mặc không cho đó là mạo hiểm, vì y biết Du Đại Du là vị tướng thận trọng cẩn thận, nhất định không theo người khác làm loạn.
Hơn nữa khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, không chế Du gia quân, có Du long Thích hổ, ít nhất về thanh thế có thể trấn áp rất nhiều kỷ, để tiếng nói của mình không bị nhấn chìm trong Giang Nam hỗn loạn.
Dừng ở đảo Sùng Minh, có thể tự chủ tiến lui. Đừng thấy đây là nước cờ đơn giản, nhưng là quyết định tỉnh táo của y dựa trên hiểu biết về tình hình và tướng lĩnh đông nam.
Khi Thẩm Mặc đem tình hình nói cho Trường Tử, hắn không rõ chuyện bên ngoài lắm, tựa hồ Du Đại Du cũng đang phong tỏa tin tức, chỉ nói: - Lão tổng lúc đi căn dặn, không có lệnh của ngài không cho thuyền rời trại, dù đại soái hạ lệnh cũng không được.
Đây là tin tức vừa tốt vừa xấu, một mặt nói lên lập trường Du Đại Du kiên định không hề có vấn đề, nhưng cũng cho thấy đúng là có chuyện không hay xảy ra.
Chu Ngũ không theo Thẩm Mặc đi đường thủy mà dùng khoái mã nam hạ từ Lai Châu, chỉ huy thiên hộ sở các nơi, thu thập tình báo nhiều nhất có thể, hỗ trợ cho quyết sách của Thẩm Mặc.
Cẩm Y vệ hiệu suất rất cao, ngày thứ ba liền đem tình báo mới nhất các phe về, tổng hợp lại, sự kiện dần dần sáng tỏ.
Phản loạn đông nam nhìn như phủ khắp nơi, kỳ thực chia làm hai cuộc, bắc là cuộc nổi loạn của công nhân mỏ bạc, nam là nông dân tạo phản, ai bên không có liên hệ trực tiếp, nhưng cùng mang một vấn đề.
Trước tiên nói về nổi loạn công nhân mỏ bạc, đây là vấn đề lịch sử, gần năm qua kinh tế phát triển, bạc trắng thành hàng hóa kết toán chủ yếu của xã hội, đi theo đó nhu cầu bạc tăng vọt. Mỏ bạc thuộc quan phủ khai thác, thực tế thực tế quyền khai thác thuộc về sơn dân hung dữ và tông tộc vùng xung quanh.
Vì hoàn thành chỉ tiêu, còn đút đầy tủi riêng, quan phủ thường định hạn ngạch cực cao, nghiêm khắc với công nhân lười biếng trễ nải, không nhân nhượng với kẻ khai thác trộm.
Thời đó, điều kiện sinh sống công nhân mỏ cực kỳ tồi tệ, cái chết là chuyện hàng ngày, lại bị quan phủ bóc lột bức hiếp, chỉ cần có cường hào địa phương hô một tiếng, thu hút được vô số công nhân và thông đan xung quanh đi theo, trừ chống lại quan phủ, còn có mục đích hấp dẫn hơn, tự khai thác mỏ.
Hành động này tất nhiên không thể được quan phủ dung thứ, thường bị đả kích mạnh mẽ, nhưng quân đội khó đánh lại thôn dân. Thêm vào thu nhập tự kkhai thác mỏ cao hơn làm việc cho quan phủ nhiều, thế là tạo thành căn nguyên xung đột không thể tháo gỡ kéo dài trăm ngăm.
Loạn giặc Oa nổi lên, quan phủ không chú ý tới khu mỏ quặng nó, quân đội vệ sở càng bị giặc Oa hung hãn giết sạch. Vì thế mười năm qua, quan phủ mất kiểm soát với các mỏ quặng.
Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết mỏ quặng lậu mọc lên như nắm, trong đó vùng nhiều nhất là Giang Tây, Chiết Giang , Nam Trực Đãi.
Cùng với nó là mỏ than quan phủ đi xuống, thậm chí không tìm nổi công nhân. Khi chiến tranh, quan phủ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng khi giặc Oa bị đuổi đi rồi, quan phủ không thể bỏ mặc được nữa.
Nhân vật mấu chốt là Vương Bản Cố, hắn sớm không nhẫn nhịn được chuyện này rồi, nhân nhuệ khí kháng Oa thắng lợi, dùng thủ đoạn sấm sét giải quyết. Không thông báo cho nha môn tổng đốc đã dẫn mấy nghìn quan binh, cùng nha dịch, quan sai, hương dũng tổng cộng gần vạn người, rầm rộ tới Cù Châu, tấn công lên núi.
Ban đầu rất thuận lợi, đóng cửa mười mấy mỏ lậu, bắt mấy trăm công nhân, dường như có thể tức khắc dập tắt làn sóng khai thác trộm. .. Nhưng công nhân mỏ vùng xung quanh hay tin, bỏ chạy sang tỉnh khác, tuần phủ không có quyền truy đuổi vượt địa phận, đành trơ mắt nhìn.
Đợi triều đình rút quân, bọn họ lại quay về, tiếp tục khai thác. Trò chơi ngươi tiến ta lui, ngươi lui ta về này chơi liền mấy lắm, cứ lặp đi lặp lại.
Vương Bản Cố mất kiên nhẫn, muốn giết một dọa một trăm, hắn ra lệnh giết hơn trăm công nhân mỏ trước mặt mấy vạn hương dân ...
Điều này vô cùng phù hợp với tính cách chó dại của hắn, nếu không năm xưa cũng đã chẳng thiếu chút nữa giết cha con Vương Trực.
Hành vi ngu xuẩn không hơn không kém, vì sao hắn tiễu trừ hết sức thuận lợi, công việc quan phủ sợ hãi đùng đẩy nhau? Chẳng lẽ vì hắn lợi hại? Không vì hắn nổi danh chó dại, không đạt được mục đích thế không thôi, xưa nay không nương tay, không giữ "quy củ". Cho nên quan phủ thân hào sớm đã đánh tiếng với các chủ mỏ, phối hợp cho họ Vương chút thể diện, đợi hắn cuốn xéo, mọi người ai vào việc nấy.
-o0o-
Đúng thế, quan viên khu mỏ bị bạc trắng phau phau mua chuộc, thành ô dù đen, thậm chí đồng bọn của đám chủ mỏ khai thác trộm ... Pháp luật triều đình, lễ nghĩa liêm sỉ, toàn bộ là phù vân, chỉ vàng bạc mới là thật.
Đó là sự tồn tại hài hòa hình thành phối hợp ăn ý nhiều năm qua.
Nhưng một trăm cái đầu kia rụng xuống đất, sự hài hòa đó không tồn tại nữa, đám chủ mỏ, hào tộc cảm thấy bị phản bội, người thân tông tộc muốn báo thù, vì vậy gần như trong một đêm cuồng dân từ bốn phương tám hướng nhảy ra, dựa vào núi non yểm hộ, chém giết quan binh.
Vương Bản Cố không kịp đề phòng, tổn thất cực lớn, phản kích mấy lần đều hỏng, đối phương thanh thế ngày càng lớn. Như căn bệnh truyền nhiếm, công nhân mỏ xung quanh cũng gia nhập vào, thậm chí công nhân trấn Cảnh Đức cũng theo sau gây chuyện.
Triều đình không khống chế được cục diện, Vương Bản Cố bỏ thể diện xuống, cầu viện phủ tổng đốc.
Còn nông dân làm phản chẳng qua là vấn đề cũ có phát triển mới mà thôi...
Từ năm Gia Tĩnh thứ 35, Bạch Liên giáo ra sức hoạt động, tổ chức dân nghèo bạo động. Trong đó mạnh nhất là đám Lý Văn Bưu, Tạ Doãn Chương, Lại Thanh Quy kết đảng với nhau, hiệu xưng "Tam Sào", nhân lúc quan quân bận kháng Oa, tấn công huyện lân cận.
Gần mười năm qua, tình hình càng thêm nghiêm trọng, bọn chúng thành công chiếm đoạt nhiều thành ấp, sở hữu vạn người .. Quan phủ không dám nhắc tới, còn nông dân, thợ thủ công không còn đường sống lập sơn trại, hỗ trợ thanh thế cho "Tam Sào", dựa vào chỗ hiểm yếu cố thủ, quan quân không thể địch lại.
Ba người Lý Tạ Lại không phải hạng ngu xuẩn, biết một khi triều đình rả tay sẽ tiêu diệt bọn chúng, nên tích cực liên hệ với đám hải tặc, ý đồ mở rộng thế lực kháng cự quan viên. Khi công nhân mỏ gây bạo động, bọn chúng cho rằng thời cơ tốt nhất đã tới, liền điên cuồng tấn công châu huyện, để nối liền địa bản thành một khối, nhằm lập quốc xưng vương.
Tức thì hai tỉnh cấp báo liên tục, gửi cho Bắc Kinh, Hàng Châu, thỉnh cầu phái binh trấn áp.
Đó là chân tướng, trong mắt Từ Vị, nguyên nhân là do Vương Bản Cố không có được công lao trong lúc kháng Oa, thấy khâm sai tới, vội hành động lỗ mãng.
- Hoang đường, hoang đường ... Từ Vị mặt đỏ bừng bừng: - Nếu không xử lý thỏa đảng , cục diện tốt đẹp của đông nam sẽ hủy trong sớm tối.
Trường Tử giật nảy mình, nhưng Thẩm Mặc chẳng chớp mắt lấy một cái.
Từ Vị rất bất mãn với thái độ của Thẩm Mặc, hét om sòm: - Đệ không nóng ruột chút nào à?
- Đương nhiên là có. Thẩm Mặc đặt chén trà xuống, vỗ vai Từ Vị: - Nhưng không tới mức đó.
Từ Vị gạt tay y ra: - Chẳng trách người ta nói, đám làm quan không phải là người.
- Huynh chết đi. Thẩm Mặc cười mắng, đứng dậy hoạt động hai chân tê dại: - Đệ chỉ thấy chuyện không tệ như huynh tưởng tượng.
- Còn không tệ? Từ Vị vung tay lên: - Đông nam loạn một nửa rồi, còn muốn thể nào.
- Nghe đệ nói đã. Thẩm Mặc giơ ba ngón tay lên: - Đầu tiên phản loạn nói là liên quan tới 5 tỉnh, kỳ thực chẳng qua có hai nhóm phản loạn thôi. Tiếp đó đây là vấn đề cũ, trước kia quan phủ đều ứng phó được, giờ quân đội càng mạnh hơn, chẳng lý do gì không ứng phó được.
Thẩm Mặc đã gập hai ngón tay, chỉ còn một ngón cuối cùng: - Quan trọng nhất, đệ tin một ngày còn người đó, đông nam không loạn được.
- Ý đệ nói Hồ Tôn Hiến?
- Đúng thế. Thẩm Mặc gật đầu cười: - Năm xưa hắn tiếp nhận đông nam cục diện ra sao? Hồ lang khắp nơi, quan binh đớn hèn mà còn vén mây thấy được răng sáng, hiện giờ đám phản loạn này chẳng là gì trong mắt ngươi.
- Không phải nói đại soái sắp đi sao? Trường Tử đột nhiên hỏi.
- Đúng thế. Thẩm Mặc không giấu: - Triều đình cấp ta mấy sư mệnh kia, đều là màn che mắt, dụng ý chân chính chỉ có một, là bảo đại soái giao binh quyền ra, đảm bảo đông nam không loạn.
Trường Tử mặt hiện vẻ căm ghét: - Vô sỉ cực độ.
Thẩm Mặc giang tay ra: - Nhưng ta đã cố hết sức rồi.
- Ồ .. Không phải ta nói ngươi. Trường Từ cuống lên: - Ta nói những kẻ kia.
- Ta biết, ta đang muốn hỏi ngươi có cái nhìn ra sao về sự kiện này.
Trường Tử im lặng hồi lâu, ủ rũ nói: - Cái nhìn của ta có tác dụng gì chứ.
- Vậy ngươi nói xem thái độ văn võ đông nam với chuyến đi này của ta ra sao?
- Hoang nghênh. Giao tình trên chiến trường vẫn đáng tin.
- Lời này không thật lòng rồi. Thẩm Mặc cười ha hả: - Ta thấy ngươi hiện giờ không hoan nghênh lắm nữa.
Trường Tử cúi đầu xuống: - Không phải, chỉ là nghĩ tới đại soái bỏ bao tâm huyết, cuối cùng chuốc lấy kết cục này, lòng ta như có dao cắt.
Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau, chỉ hi vọng Trường Tử là cá biệt, nếu không Hồ Tôn Hiến không thể động vào.
Thẩm Mặc chuyển đề tài: - Tin tức ta tới đây hẳn là đã truyền đi rồi.
Trường Tử gật đầu: - Trên đảo mỗi ngày đều có thuyền qua lại, hẳn là người ta biết cả rồi.
- Bọn họ liệu có tới thăm ta không? Thẩm Mặc cười cổ quái, bản thân y cũng thấy mình hỏi nghe thật buồn cười.
Câu hỏi này làm khó Trường Tử, hắn lắc đầu: - Ta sao biết người ta nghĩ thế nào.
Thẩm Mặc ngồi xuống bán: - Vậy chúng ta đợi thôi.
- Như thế có thích hợp không?
Từ Vị cười nói: - Chính vì người khác đã biết, cho nên mới có thể ngồi buông câu.
- Văn Trường tiên sinh, mong ngài nói thẳng hơn một chút, ta không hiểu nổi ngôn từ của ngài. Trường Tử cười khổ.
Thẩm Mặc giải thích cho hắn: - Hiện giờ tình thế đông nam rất vi diệu, trông thì loạn thật đấy, kỳ thực các nhân vật chính đều đang quan sát.
- Từ các lão thì khẳng định suy nghĩ, đông nam loạn thật hay có kẻ đang tạo ra hiện tưởng giả. Nếu loạn thật, thay soái liệu có làm sự việc diễn biến xấu không. Những vấn đề này không làm rõ, Từ các lão sẽ không xuất chiêu.
Thẩm Mặc nhẫn nại nói: - Còn bên phía đại soái, dù không biết hắn nghĩ thế nào, nhưng hắn phản ứng chậm chạp như vậy, hoàn toàn trái ngược phong cách, thái độ quan sát đã quá rõ.
- Thực ra không có gì khó đoán. Từ Vị tiếp lời: - Ta hiểu Hồ Tôn Hiến, ưu khuyết của hắn đều rất rõ ràng, không ngại dèm pha, dám nghĩ dám làm là ưu điểm của hắn. Nhưng đôi khi bất chấp thủ đoạn, ở vấn đề thị phi thường phạm sai lầm. Cho nên hắn đang đợi cục diện tốt nhất xuất hiện mới hành động?
- Cục diện tốt nhất là gì? Trường Tử hỏi:
- Thứ nhất, Vương Bản Cố bị cách chức hỏi tội. Từ Vị gập ngón tay tính: - Thứ hai, phương nam nguy cấp, ép triều đình phải thay đổi quyết sách ban đầu .... Thứ ba, chính là vị khâm sai này công khai lên tiếng cho hắn. Thỏa mãn ba điều kiện này hắn mới ra tay.
- Thế, thế chẳng phải ... Uy hiếp triều đình sao? Trường Tử gian nan nói.
- Người khác thì không dám, nhưng Hồ Tôn Hiến dám. Từ Vị trầm giọng nói: - Hắn là thế, to gan lớn mật, chỉ cần không bị tóm lấy điểm yếu không ngại ngần gì mà không làm. Hợp tác với Nghiêm đảng, đàm phán với hải tặc, những việc quân tử không làm, Hồ Tôn Hiện làm không chút do dự. Nên Từ Vị nói rất có lý.
Thẩm Mặc tin phán đoán của hắn, to ra lo lắng: - Đại soái thích làm chuyện ngược đời, kỳ thực là chơi với lửa.
Trong phòng rơi vào im lặng, Từ Vị phá vỡ yên tĩnh nói: - Ta thấy đệ cũng là nhân vật chính, khâm sai đại biểu cho hoàng đế, một khi đệ tỏ thái độ, dù là Bắc Kinh cũng không tiện phản đối.
- Đúng. Trường Tử mừng rõ: - Quan hệ hai người tốt như thế, ngươi chắc chắn sẽ giúp đại soái, phải không?
- Không thể. Thẩm Mặc lắc đầu: - Nếu như ta không phải khâm sai, có thể tận tình giúp Hồ Tôn Hiến. Nhưng thủ phụ phái ta đi, mà toàn thiên hạ đều biết quan hệ giữa ta và đại soái, nhìn vào chằm chằm, ta chỉ cần có chút thiên vị thôi là tấu đàn hặc sẽ lấp kín thông chính ti. Kết quả không giúp được hắn còn bị tai ương.
-o0o-
- Không sai, lão thất phu kia để Chuyết Ngôn làm khâm sai giống như đeo khẩn kim cô lên đầu Tôn Ngộ Không. Từ Vị khinh bỉ Từ Giai tới mức gọi là lão thất phu rồi: - Nếu thuận theo lão ta, cái khẩn kim cô này sẽ tỏa sáng lấp lánh, uy phong vô hạn. Nếu trái ý lão, sẽ niệm chú, cho ngươi sống không bằng chết.
Thẩm Mặc sờ đầu, như có cái vòng siết chặt ở đó vậy: - Có điều không bi thảm như thế, nơi này các Bắc Kinh vạn dặm, ta không phải là con rối, Trường Tử, ta sẽ tận lực giúp đại soái, hãy tin ta.
- Ta đương nhiên tin ngươi, có cần ta làm gì không?
- Bảo bộ đội chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên không phải bảo ngươi tự tiện xuất kích. Nếu Du tổng nhung hạ lệnh, hi vọng các ngươi có thể xuất phát ngay.
- Không vấn đề gì.
Chiều hôm đó Thẩm Mặc nhận được thư của Du Đại Du, thư biểu đạt hoan nghênh, đồng thời xin lỗi vì không về nghênh tiếp được. Còn bảo y an tâm dưỡng bệnh v..v..v.. Khách sáo mà có chút xa cách, có điều phù hợp với tính khí của Du Đại Du.
Ngày thứ năm sau khi Thẩm Mặc tuyên bố "dưỡng bệnh", cuối cùng cũng có người đến thăm.
Đầu tiên là Thẩm Kinh, hắn mang theo mười mấy đại phu, mấy gánh thuốc bổ, vội vàng tới thăm ... Nhưng lại thấy Thẩm Mặc đang ngồi ăn lẩu, làm hắn tức tối như muốn xông lên bóp chết Thẩm Mặc vậy.
Thẩm Mặc dùng đũa ngăn hắn lại: - Đến đúng lúc lắm, ta còn nhớ ngươi thích nhất ăn lẩu bỏ, ngồi đi.
- May là ngươi còn nhớ. Thẩm Kinh hầm hầm ngồi xuống, cầm lấy đũa nói: - Vừa nghe ngươi bị bệnh, ta vứt bỏ công việc, chạy ngay tới đây.
- Được, được, ta xin lỗi ngươi. Thẩm Mặc rót rượu cho hắn: - Nể tình ba huynh đệ ta đã lâu mới gặp, ngươi lượng thứ cho ta nhé.
Trường Tử vội giải thích: - Hiện giờ tình thế hỗn loạn nên Chuyết Ngôn mới dùng hạ sách này.
Sắc mặt Thẩm Kinh bấy giờ mới khá hơn, oán trách: - Lần sau nói trước một tiếng, hại ta lo lắng phí công.
- Được được được, ta tự phạt ba chén.
Thẩm Kinh không giận nữa, cười hăng hắc: - Thật ra ta cũng đoán được ngươi giở trò.
- Vì sao?
- Từ đảo Sùng Minh tới Thượng Hải, đi thuyền mất có nửa canh giờ. Thẩm Kinh cười giảo hoạt: - Nếu ngươi bệnh nặng thật, chắc chắn sẽ tới Thượng Hải điều dưỡng, tội gì ở chốn thiếu thốn thuốc men này?
Thẩm Mặc nghĩ thấy đúng, có điều xưng bệnh chỉ là cái cớ, giống thật hay không cũng chẳng sao. Có điều sự tinh minh của Thẩm Kinh làm y khen ngợi không thôi.
Thẩm Kinh đắc ý nói: - May có ta ngươi mới không lộ tẩy.
- Hả, ngươi giúp ta thế nào?
- Từ hôm kia, có người hỏi ta vì sao ngươi bị bệnh mà không tới Tô Châu và Thượng Hải dưỡng bệnh. Ta nói ngươi phải ngâm suối nước nóng mỗi ngày, cho nên không thể rời khỏi đảo Sùng Minh.
- Trên đảo có suối nước nóng à? Trường Tử tròn mắt.
- Ta thuận miệng nói bừa thôi, cái đảo lớn thế này, ai biết được bên trên có cái gì?
Thấy chén hắn đã cạn, Thẩm Mặc rót rượu cho: - Cám ơn ngươi giúp ta nói dối.
- Không cần khách khí. Thẩm Kinh vỗ tay, mấy cái rương được gánh vào, hắn đuổi tủy tùng đi hết rồi mới nói: - Bên trong trừ thuốc men ta mang theo, còn lại là lễ vật người ta nhờ mang cho ngươi.
- Ồ, của những ai? Thẩm Mặc bỉnh thản hỏi:
- Ngươi tự xem đi.
Thẩm Kinh đưa danh sách lễ vật cho y, nhìn thấy cái tên Thang Khắc Khoan, y không kìm được thốt lên: - Sao lại là hắn?
- Ngươi không biết à? Hắn bị nhốt trong nhà lao mấy năm, nhưng về sau Triệu Văn Hoa chết, bằng hữu của hắn ở binh bộ tìm cách miễn tội cho hắn, hiện giờ đang ở dưới trướng Du tổng binh, làm thế ỷ giác với Trường Tử, bảo vệ Tô Tùng. Hắn lần này bỏ vốn lớn đấy, nửa số lễ vật trong này là của hắn ... Xem ra dạo quanh quỷ môn quan một hồi, quật cường đến đâu cũng phải cúi mình xuống.
Thẩm Mặc nhớ tới vị đại tướng cao ngạo, tướng mạo đường đường, nhưng đọc là thư lời lẽ khúm núm của hắn, thầm thở dài một tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Danh sách còn có Lưu Hiển tổng binh Lang Sơn, phó tổng binh Tô Tùng .v..v.. Đều dâng lễ vật, toàn là quan tướng Nam Trực Đãi, phía Chiết Giang chắc vì đường xa nên chưa có động tĩnh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc này ở hậu viện phủ nha tổng đốc Hàng Châu, một nam tử tóc hoa râm, trang phục kiểu viên ngoại, đang đứng dưới gốc cây xuất thần.
Đó là gốc mai già đầy dấu vết năm tháng, hôm qua trời lại đổ tuyết, nhưng trong hoàn cảnh đó lại có vô số cánh hoa chẳng sợ gió tuyết, tận tình hé nở.
Từ khi hoa nở, mỗi ngày hắn đều tới xem, chỉ có lúc như thế, mọi tạp niệm mới biến mất, hưởng thụ được chút yên tĩnh. Nhưng vài ngày nữa tôi trời chuyển ấm, những cánh hoa kia sẽ thưa thớt dần, biến thành bùn đất.
Nhìn mãi, nhìn mãi, nước mắt theo nếp nhăn chảy dài xuống gò má, cho tới khi vào tới miệng, vị mặt của nó mới làm hắn tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình thất thố.
Vừa tỉnh lại liền nghe phía hành lang đằng xa có tiếng cãi vã nho nhỏ: - Ngươi không thể vào, đại soái của bọn ta đang nghỉ ngơi. Tiếp đó là tiếng bước chân hối hả.
Hắn vội hít sâu một hơi, lau nước mắt hỏi: - Có chuyện gì?
- Đông ông. Trịnh tiên sinh gia sư trong phủ tới nói: - Vương trung thừa lại tới rồi.
Lời còn chưa dứt có một viên quan trung niên mặc quan phục tứ phẩm , mắt xưng húp, môi bong chóc, tay cầm roi ngựa xuất hiện, châm chọc: - Thì ra bộ đường ngủ đứng.
Người kia chính là Hồ Tôn Hiến, còn kẻ dám châm chọc hắn đông nam chỉ có một, là Vương Bản Cố.
Hồ Tôn Hiến lãnh đạm nói: - Không ngủ được, ra sân đi dạo.
Vương Bản Cố không có tâm tình đôi co: - Tổng đốc đại nhân, hôm nay ông phải phái binh, nếu không người của ta sẽ bị đuổi khỏi Cù Châu hết.
- Ta đã nói rồi. Nói tới chính sự, Hồ Tôn Hiến khôi phục khí độ tổng đốc, ánh mắt thâm thúy, giọng nói kiên định: - Ta không thể phái binh. Đối phương vô lễ xúc phạm quyền uy của mình, Hồ Tôn Hiến tất nhiên không khách khí gì.
Vương Bản Cố trừng mắt lên, gầm gừ: - Vì sao?
- Hiện giờ ngươi là tuần phủ, không phải tuần án. Bản quan không có nghĩa vụ giải thích với ngươi.
Vương Bản Cố mặt đỏ bừng, năm xưa hắn làm ngự sử tuần án, dù là quan thất phẩm, nhưng có cái hàm khâm sai, có đặc quyền vượt khỏi quan trường, khi đó ai dám chọc tức hắn? Không ngờ giờ thăm lên tứ phẩm rồi, đám kiêu binh mãnh tướng đông nam không nể mặt hắn, muốn làm chút chuyện bị níu chân giữ tay.
Hiện tại gặp phải khó khăn, Hồ Tôn Hiến khoanh tay ngồi nhìn, làm Vương Bản Cố vốn nóng tính không kìm chế nổi, râu dê run lên. Bốp một cái quất roi ngựa vào cây mai bên cạnh Hồ Tôn Hiến, làm hoa mau rơi xuống như gặp mưa rào.
Trịnh tiên sinh biến sắc, ông ta biết đại soái thích cây mai này thế nào, len lén nhìn sang, quả nhiên mặt Hồ Tôn Hiến tối sầm lại. Nhưng Vương Bản Cố bất chấp, hùng hổ nói: - Tướng lĩnh bên ngoài liều mạng, ngươi lại ở đây níu kéo. Sao ngươi ích kỷ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nuôi giặc giữ chức vị cho mình!
- Vương trung thừa, ăn nói cẩn thận. Hồ Tôn Hiến như con hùng sư nhìn thẳng vào mắt Vương Bản Cố, nói từng chữ một: - Kẻ nào gây ra chuyện hôm nay, bằng vào cái gì ngươi giá họa cho bản quan.
- Đúng là ban đầu tại ta muốn đóng cửa mỏ bạc trái phép, nhưng năm ngoài triều đình gửi công văn yêu cầu địa phương chỉnh đốn mỏ quặng tư, chẳng lẽ đại soái quên à? Vương Bản Cố bị hắn nhìn, bất giác rụt mình lại, nhưng không chịu thua, còn nói cứng.
- Triều đình muốn ngươi ép người dân tạo phản à? Hồ Tôn Hiến lạnh lùng nói.
- Ta... Ta không ngờ chuyện thành ra như thế. Vương Bản Cố biết mình đuối lý, nuốt nước bọt nói: - Hiện giờ nói gì cũng đã muộn, số phản dân đã lên tới hơn vạn, bọn chúng chiếm lĩnh núi non, cắm trại, công khai làm phản rồi. Hơn nữa vì nơi đó là giao giới ba tỉnh, bản quan không thể vượt quá địa phận, ông là tổng đốc đông nam , quân quyền lục tỉnh do ông quản, ông không thể chỉ ngồi nhìn.
- Được, bản quan ban quyền cho ngươi được vượt qua địa phận ba tỉnh, hài lòng chưa? Hồ Tôn Hiến ung dung nói.
- Ngươi, ngươi ... Vương Bản Cố suýt chết nghẹn, làm Trịnh tiên sinh phì cười.
- Rõ ràng là kẻ hèn nhát, lại cố làm ra vẻ hảo hán. Hồ Tôn Hiến chẳng hề khách khí nói: - Giờ gây ra họa tới xin bản quan, thì phải tỏ thái độ của kẻ cầu xin người khác.
-o0o- - Được, được ... Tình thế ép buộc, dù Vương Bản Cố không cam tâm, cũng phải cúi cái đầu "cao quý" xuống: - Lần này là hạ quan đường đột giết người, kết quả chọc vào tổ ong. Hiện giờ chuyện ầm ý tới tận Bắc Kinh, nội các lệnh cho hạ quan dẹp loạn trong một tháng. Giờ đã hơn nửa tháng, mà phản dân ngày một nhiều, dựa vào núi non, làm người ta nhìn mà không bắt được. Nói tới đó dừng lại nhìn trộm Hồ Tôn Hiến, thấy hắn tuy nhắm mắt, nhưng hiển nhiên đang nghe, liền nói tiếp: - Ta hoài nghi, có quan viên và hào tộc đương địa dính líu trong đó, nên làm gì cũng vướng víu, bó tay hết cách.
Cuối cùng Vương Bản Cố chắp tay nói: - Hạ quan lòng đã loạn, nhưng biết nếu không dẹp loạn, chỉ sở bên trên trách tội, đại soái cũng chẳng thể giải thích với nội các ... Cầu xin người khác mà còn khí thế như vậy, đoán chừng là độc nhất vô nhị.
Hắn nói xong liền đợi trả lời, ai ngờ Hồ Tôn Hiến như ngủ gật mất rồi.
Vương Bản Cố thấy bị xỉ nhục, lửa giận bốc lên không còn ngần ngại gì nữa: - Lần này ta tới không phải chỉ vì cầu viện, mà còn muốn cáo trạng.
- Cáo trạng ai? Hồ Tôn Hiên mở mắt ra hỏi.
- Chu Tiên, thân là tham tướng Chiết Giang, đáng lẽ phải nghe bản phủ điều phối. Nhưng hắn chẳng những không nghe, mà còn điều quân đội đi thật xa, cứ như chỉ sợ điêu dân không làm loạn. Giờ chuyện không thể vãn hồi, hắn lại đùn đẩy trách nhiệm, bộ đường nói xem phải xử trí thế nào?
Chu Tiên vốn là tướng phạm tội, Hồ Tôn Hiến thấy hắn có tài, nên giữ lại mạng cho lập công chuộc tội. Kết quả hắn không phụ kỳ vọng, mỗi cuộc chiến đều xung phong đi đầu, lập chiến công vô số. Hồ Tôn Hiến rất thích viên tướng mang lại thể diện cho mình này, trong mấy năm đã đề bạt lên thành quan quân cao cấp. Đông nam ai cũng biết hắn là ái tướng số một của Hồ Tôn Hiến.
Giờ Vương Bản Cố nói tới Chu Tiên, là ép Hồ Tôn Hiến phải tỏ thái độ.
Hồ Tôn Hiến khép mắt lại: - Là do ta ra lệnh, Chu Tiên chỉ làm việc theo lệnh thôi.
Vương Bản Cố không ngờ Hồ Tôn Hiến gánh lấy trách nhiệm, ngây ra hồi lâu mới nói: - Đại soái muốn ngáng chân ta sao?
- Sai. Hồ Tôn Hiến chắp tay sau lưng, nhìn con chim non trên trời: - Bản quan làm thế để cứu ngươi.
- Cứu ta? Hắn không tin họ Hồ kia tốt như thế.
- Đương nhiên chủ yếu là vì bình định khu mỏ, cứu ngươi chỉ là thuận tiện.
- Nguyện nghe kỹ hơn. Tốt xấu gì cũng có hi vọng, Vương Bản Cố xuống giọng nói: - Tại hạ muốn nghe xem cứu thế nào.
- Không cần phải nói với ngươi, ngươi về đợi là được ... À phải điều người của ngươi khỏi Cù Châu, đừng làm loạn thêm nữa.
- Loạn thêm ... Vương Bản Cố gần như rít lên hai chữ đó, nói: - Đại soái không nói rõ, thứ cho hạ quan khó tuân lệnh.
- Đây không phải là lệnh, ngươi không nghe cũng được. Hồ Tôn Hiến lạnh nhạt nói: - Khâm sai triều đình đã tới, chức tổng đốc này đã tới hồi kết, theo lệ không được quản lý chính sự nữa.
- Còn chưa giao tiếp, ngài không thể nói bỏ là bỏ được. Vương Bản Cố cuống lên, nếu Hồ Tôn Hiến bỏ gánh thật, tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về hắn. Như thế không chỉ hắn gặp họa, mà vị kia ở trong triều cũng hỏng theo.
- Chuyện dẹp loạn nhanh thì vài tháng, lâu thì mất cả năm. Hồ Tôn Hiến lắc đầu: - Nếu ta nhận lấy, khó tránh khỏi bị người ta nói tham quyền cố vị, nuôi giặc giữ mình. Hắn phất tay áo, nói như được giải thoát: - Bản quan không muốn tuổi già khó yên.
- Đại soái bi quan quá, triều đình phái khâm sai tới khao quân, ngài thăng quan tiến chức còn không kịp, sao bãi quan được? Vương Bản Cố tới nước này bất kể mâu thuẫn nữa, hắn biết Hồ Tôn Hiến mà đi, loạn càng ngày càng lớn, không ai cứu nổi mình nữa.
Bản chất Thanh Lưu là thế đấy, mạnh miệng, vô dụng và hèn.
- Bản quan kháng Oa mười năm, từng đối diện với thế gian nan nhường nào, giờ dốc bao tâm huyết, trả lịa cho bách tính khoảnh trời an lành. Hồ Tôn Hiến vuốt tóc mai hoa râm: - Nhưng giờ sức khỏe ta đã suy, cái nhìn thấy là, tóc đã hoa râm một nửa, cái không thấy là trong lòng đã mỏi mệt. Vốn định giao lại công việc xong xin triều đình cho từ quan về quê trồng cây, đọc sách, sống tuổi già yên ổn. Ý trời không chiều lòng, khâm sai xuống, bất kể thánh ý ra sao, bản quan quyết ý về nhà nhàn nhã.
Vương Bản Cố là nhân vật có hạng, nhưng nào phải là đối thủ của Hồ Tôn Hiến, sập bẫy hoàn toàn. Lo Hồ Tôn Hiến đi thật thì gay, liền bỏ ảo tưởng kế nhiệm tổng đốc, gian nan nói: - Đông nam không thể thiếu đại soái ...
Hồ Tôn Hiến bình tĩnh nói: - Đông nam thiếu ai cũng như nhau.
- Chỉ không thể thiếu đại soái. Vương Bản Cố vái thật sâu, ngôn từ tha thiết: - Giờ hạ quan mới ý thức được, ngài là thần bảo hộ đông nam, không có ngài, bách tính đông nam sống không yên. Mong ngài vì dân chúng làm thêm vài năm nữa.
Hồ Tôn Hiến không chịu, kiên quyết muốn đi, Vương Bản Cố khuyên uổng công, dậm chân nói: - Đều tại hạ quan dâng thư đàn hặc, làm đại soái tiến thoái lương nan. May là tấu sớ dừng ở nội các, chưa phát ra ngoài, hạ quan đi xin lại tấu sớ, dù bị trách tội cũng không ngại.
Hắn đương nhiên có toan tính riêng, cùng lắm là bị giáng chức phạt bổng lộc, mà hắn có quý nhân tương trợ. Nhất định nhân cơ hội điều khỏi Chiết Giang, làm bố chính sứ gì đó nơi khác, nhiều lăm mấy năm sau lại thăng về chức cũ, chẳng hề hấn gì.
Đương nhiên tiền đề là phải có người gánh nợ thay, nếu chùi đít không sạch, vị quý nhân kia tuyệt đối không giúp mình.
Bất chấp Hồ Tôn Hiến cự tuyệt, Vương Bản Cố vội vã trở về.
Nhìn theo bóng hắn, Trịnh tiên sinh đi tới, nói: - Thủ đoạn của đông ông quỷ thần khó đoán, chuyến này hắn tự vả miệng mình rồi. Đám người trong triều không còn cớ đối phó với ngài nữa.
- Ta chỉ uống thuốc độc giải khát thôi. Hồ Tôn Hiến chẳng tỏ ra có chút vui vẻ gì: - Đám quý nhân trong triều càng căm ghét ta thêm, sau này ngày tháng càng khó khăn.
- Sao ngài còn ...
- Vì ta còn mang tia hi vọng cuối cùng, chỉ cần vượt qua được, nhất định sẽ có cơ xoay chuyển. Hắn nhớ lại năm ngoái bệnh nặng, Lý Thời Trân tới khám bệnh cho hắn có nói ...
Thấy đông ông im lặng, Trịnh tiên sinh đành kiên nhẫn đợi, qua rất lâu Hồ Tôn Hiến mới khôi phục tinh thần, hỏi: - Sao ngươi còn ở đây?
Trịnh tiên sinh lấy một bản danh sách trong ống tay áo ra: - Hôm qua ngài cùng các vị đại nhân định kế tiêu diệt "Tam Sào". Phòng kế toán đã tính ra chi phí binh nhu cần thiết ..
Hồ Tôn Hiến không nhận lấy: - Đại khai tốn bao nhiêu?
- Không có 100 vạn là không thể ... Số tiền này triều đình không chi trả nổi, chúng ta phải tự giải quyết.
- Có thể giải quyết được không?
- Đông nam chiến hỏa liên miên, chuột trong kho chết đói. Triều đình hạ nghiêm lệnh cấm tăng thuế, không bột chẳng gột nên hồ, chúng ta không giải quyết nổi.
Với tâm phúc của mình, Hồ Tôn Hiến không cần vòng vo: - Dù có giải quyết được cũng phải để bên trên biết khó khăn của chúng ta... Chỉ làm không nói, trước kia chúng ta quá ngốc.
- Ý ngài là đẩy chuyện này lên cho Bắc Kinh.
- Phải làm từng bước một. Hồ Tôn Hiến không phủ nhận: - Trước tiên dẹp loạn ở Cù Châu, nếu như mãi không giải quyết được, khó tránh khỏi giống bên "Tam Sào", càng ngày càng khó. Quảng Đông xa xôi, phản loạn nguy hại không lớn, Chiết Giang thì khác, nếu loạn lâu, sẽ nguy tới xã tắc.
- Vâng. Trịnh tiên sinh lại hỏi chuyện khác: - Khâm sai tới đảo Sùng Minh liền dừng lại, nghe nói bị bệnh, không thể rời suối nước nóng trên đảo. Có không ít quan viên văn võ phái người mang lễ vật tới, nghe nói Đường Nhữ Tập, Lưu Hiển, Thang Khắc Khoan còn muốn đích thân tới thăm.
Hồ Tôn Hiến im lặng, không nói.
- Đông ông, dù là bệnh giả hay bệnh thần, chúng ta cũng phải tỏ thái độ chứ?
- Thái độ gì? Hồ Tôn Hiến lắc đầu: - Y đâu có thiếu gì. Mặc dù nói bình đạm nhưng thể hiện rõ quan hệ thân mật với khâm sai.
-o0o-
- Đông ông. Trịnh tiên sinh oán giận: - Thẩm đại nhân cũng thật là, ngài đã thành thế này, y lại tới đâm thêm một đao.
- Ài, thế sự khó lường... Hồ Tôn Hiến thở dài: - Chuyết Ngôn là bằng hữu tốt nhất của ta, không ngờ lần này lại đứng ở phía đối diện, chẳng trách y không muốn tới Chiết Giang, vì không biết phải đối mặt với ta ra sao.
Thấy đại soái còn nói đỡ cho Thẩm Mặc, Trịnh tiên sinh thấy ấm lòng, đó mới là lòng dạ thủ mục của Đại Minh.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Vờ không hay biết?
Hiển nhiên là không được, Hồ Tôn Hiến nói: - Thế này vậy, ta viết thư cho y, hỏi thăm một tiếng. Nói xong vào thư phòng.
Hồ Tôn Hiến vốn đầy bụng phiền muộn, nhưng cầm bút lên lại không biết viết từ đâu, nhìn ra cây mai bên ngoài, chỉ thấy cánh lá trơ trụi, cánh hoa đã rơi hết rồi.
Rất, rất lâu, hắn mới viết một bài thơ của tiền nhân, nói: - Cứ thế gửi đi.
Trịnh tiên sinh thấy đó là bài Bặc Toán Tử cả Lục Phóng Ông.
Dịch ngoại đoạn kiều biên, Tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, Cánh trước phong hoà vũ.
Vô ý khổ tranh xuân, Nhất nhiệm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, Chỉ hữu hương như cố.
```` Ngoài trạm bên đầu cầu, Lặng lẽ nở không chủ. Trời lúc chiều vàng một gợi buồn, Lại gặp mưa cùng gió.
Phải đâu khổ giành xuân, Mọi hoa ghen đủ thứ. Khi rụng thành bùn hoá bụi bay, Vẫn có hương như cũ. Dịch thơ: Nguyễn Xuân Tảo.
Mặc dù là thơ của người khác, nhưng thể hiện trọn vẹn tâm cảnh của Hồ Tôn Hiến lúc ngày, mắt Trịnh tiên sinh ươn ướt: - Bộ đường phải chịu oan ức rồi.
- Ta biết các ngươi nghĩ gì, tất cả đều cho rằng ta ham mê quyền lực, không chịu buông tay nên không từ thủ đoạn. Hồ Tôn Hiên dừng bút cười tự trào: - Ta là người như vậy sao?
Trịnh tiên sinh vội nói: - Ai chẳng biết đông ông trung trinh với nước, một lòng tận tụy, những tin đồn đó là sự hiểu lầm.
- Không lửa làm sao có khói. Hồ Tôn Hiến lắc đầu , buồn bã nói: - Ngươi không nghĩ thế , người khác sẽ nghĩ thế .. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ cần ta không hổ thẹn với bách tính đông nam là được, hiện giờ chuyện ta phải làm chưa xong, ta không thể để nó thành uổng phí.
- Đông ông, người đời hiểu lầm ngài thật nhiều.
- Khen che do người. Hồ Tôn Hiến ưỡn thẳng lưng: - Ta tự hỏi không thẹn với lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi nhận được thư của Hồ Tôn Hiến thì Thẩm Mặc đang tiến hành hội đàm thân mật với Đường Nhữ Tập. Đường trạng nguyên tới Tô Châu được ba năm, ban đầu còn không hợp tác lắm, muốn tiếp nhận thế lực của Nghiêm Thế Phiên phản kháng, nhưng Thẩm Mặc giật dây một cái, thương nhân Tô Tùng liền ngầm đối đầu với hắn, làm Đường Nhữ Tập đâm đầu vào tường khắp nơi, đành vào khuôn khổ.
Nhưng hắn không phục Thẩm Mặc, cả hai đều là trạng nguyên, hắn còn hơn Thẩm Mặc một khóa, là sư phụ của cảnh vương, hảo hữu của Nghiêm Thế Phiên, nói từ đâu cũng không cần phải chịu Thẩm Mặc kiềm chế. Mặc dù điểm yếu bị nắm trong tay người ta, hắn phải cúi đầu, nhưng đừng mơ hắn vui vẻ hợp tác ... Lần trước Thẩm Mặc tới Tô Châu, hắn cố ý tránh không gặp là đủ biết.
Nhưng thế sự khó lường, hoàng đế nam tuần, âm mưu của Nghiêm Thế Phiên bị bại lộ, đầu một nơi thân một nẻo, Nghiêm đảng bị đả kích nghiêm khắc, Cảnh vương bị lệnh thành phiên, làm Đường trạng nguyên mất hết chỗ dựa, suốt ngày nơm nớp lo sợ, chút động tĩnh nhỏ cũng làm hắn cả đêm không ngủ. Không biết bao đêm hắn nằm mơ mình bị lột quan phục, tống vào chiếu ngục.
Làm hắn bất ngờ là mặc dù tấu chương đà hặc hắn liên tục xuất hiện, nhưng triều đình không truy cứu, hơn nửa năm qua vẫn đàng hoàng tại vị. Có điều hắn không dám lơi lòng, vì hắn biết cuộc thanh trừng chủ yếu là nhắm vào kinh quan, địa phương không phải là thoát nạn, mà nạ chưa tới.
Năm nay lại bộ sẽ tiến hành thẩm tra quan địa phương, hiển nhiên là cơ hội trừ kẻ khác phái. Khôi phục lại từ kinh hoàng, Đường Nhữ Tập biết, nếu không hành động chỉ còn đường chết.
Nhưng với thân phận của hắn thì ai dám giữ? Còn nói hối lộ, Đường Nhữ Tập không ngu, người ta muốn kiếm tiền thì chiếm luôn lấy vị trị béo bở của hắn có phải sướng hơn không?
Đường trạng nguyên vốn bao nhiêu chỗ dựa mạnh trong triều, vậy mà mới một năm, toàn bộ đều rơi rụng hết, phải chẳng tới lúc hắn nên thức thời rút lui?
Không, hắn mới 40, đang độ sung mãnh, còn muốn làm nên sự nghiệp, còn muốn chứng minh mình là trạng nguyên thực sự.
Hắn cuối cùng cũng nhớ tới Thẩm Mặc, dù hai người có ngăn cách, nhưng dù sao chưa trở mặt.
Không muốn, nhưng hắn phải thừa nhận, Thẩm Mặc hiện giờ mạnh hơn hắn trước kia, là sủng thần của hoàng đế, là học sinh của Từ Giai, là sư phụ của Dụ vương, ba thứ bảo hiểm này làm địa vị của y vững như tường đồng, ai cũng phải nể mặt.
Hắn bỏ thể diện xuống, chuẩn bị hậu lễ tới thăm Thẩm Mặc, trên bái thiếp tự xưng "đệ Nhữ Tập", biểu thị lòng thuần phục.
May là Thẩm Mặc hết sức thân thiết, không chỉ đích thân nghênh đón, còn luôn miệng gọi "lão huynh", khiến hắn bớt xấu hổ.
Thẩm Mặc còn mời hắn vào tòa biệt thự phong cảnh tuyệt đẹp, pha trà thơm, ôn tồn vỗ về trái tim tổn thương của hắn, lại đem tội chứng năm xưa ra đốt hết.
Đường Nhữ Tập cảm động, dâng trà tới trước mặt Thẩm Mặc, nói: - Từ nay trở đi, đại nhân chỉ đâu Nhữ Tập đánh đó! Tuyệt không nói thừa một lời.
Thấy hắn trịnh trọng tỏ thái độ như thế, Thẩm Mặc biết hắn tham vọng không nhỏ, nhưng không nói ra ... Y chỉ sợ người ta không có dục vọng, không sợ dục vọng lớn.
Thái độ đã tỏ, vậy là người của y rồi, Đường Nhữ Tập dè dặt hỏi: - Đại nhân, không biết triều đình có thái độ gì với hiện trạng của đông nam.
- Phía nội các, ta mỗi ngày đều báo cáo, các lão nắm rõ chuyện đông nam như lòng bàn tay. Thẩm Mặc đứng dậy lấy một tấm lụa trắng cho hắn xem: - Huynh xem đi, ta mới nhận được sáng nay.
Đường Nhữ Tập nuốt nước bọt: - E không thích hợp.
- Đều là người mình cả, có gì không thích hợp. Ta tin huynh không nói ra ngoài. Thẩm Mặc cười thân thiết.
- Đương nhiên, đương nhiên ... Đường Nhữ Tập lau tay, nhận lấy xem, chỉ thấnh bên trên có vài chữ :" Thánh ý đã quyết, không thể sửa, nhưng phải giữ an định đông nam. Có thể tùy cơ hành sự, nếu có kế hay, tức tốc bẩm báo." Phía dưới là ký tên và con dấu của Từ Giai.
Xem xong, Đường Nhữ Tâm dùng hai tay trả lại: - Nói thế, Hồ đại soái nhất định phải đi rồi?
- Ừm, nói một câu phạm húy, đại soái ở đông nam ngày nào, hoàng đế và các lão mất ngủ ngày đó.
Đường Nhữ Tập sợ tới tái mặt, gian nan nói: - Dù hạ quan là người ngoài không được đoại soái ưa gì cũng dám nói ngài ấy không thể tạo phản.
- Tư Tề huynh, chuyện này mấu chốt không phải đại soái và tướng lĩnh đông nam nghĩ thế nào, mà phía Bắc Kinh nghĩ thế nào. Thẩm Mặc thở dài bất lực: - Nửa vách giang sơn giàu có nắm trong tay người khác, chẳng ai có thể yên tâm được.
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Xem ra thời đại của Hồ đại soái đã hết.
- Đúng, không thể nghịch chuyển được nữa.
- Nhưng Hồ đại soái không cam tâm, văn võ Giang Nam đang minh oan cho ông ấy, nếu không xử lý tốt, sẽ có loạn. Câu này đúng là điều Thẩm Mặc đang lo.
- Hồ đại soái giải nguy cơ đông nam, biến đống rối rắm thành cục diện tươi sáng, mọi người đều phục ông ta, chấp nhận sự lãnh đạo của ông ta là bình thường. Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Nhưng Từ các lão quen nhìn bao nhiêu cự đầu chìm nổi, không tin đi ở một cá nhân có ảnh hưởng lớn đến thế, các lão tin chỉ cần xử lý thỏa đáng sẽ không có vấn đề lớn. Đó là nhiệm vụ của ta.
- Nhưng đại nhân sẽ đắc tội hết với bằng hữu, huynh đệ cũ. Hạ quan thấy các lão không có dụng ý tốt với đại nhân.
-o0o-
- Ài, chuyện này ta không làm người khác cũng sẽ làm. Thẩm Mặc lắc đầu: - Để người khác làm loạn, chẳng bằng để ta làm, ít nhất bảo toàn thêm chút huynh đệ, giữ lại nguyên khí cho đông nam.
- Ra là thế. Đường Nhữ Tập bái phục: - Khổ tâm của đại nhân, mọi người sớm muộn cũng sẽ hiểu.
- Hi vọng là thế. Thẩm Mặc gật đầu: - Trước khi tới ta nêu ý kiến với các lão, người thấy không tệ, nói ra để Tư Tề huynh cùng suy nghĩ.
- Mời đại nhân nói.
- Trìều đình kỵ húy tổng đốc đông nam, do quyền lực quân chính giao vào tay một người quá lớn. Nhưng đông nam lại quá quan trọng, cho nên không thể thiếu tổng đốc. Thẩm Mặc chậm rãi nói: - Nên ta nghĩ, chia quyền bính đó làm ba tới bốn bộ phận. Ví dụ dựa theo phong thổ, địa vực, kịch sử chia ra khu vục độc lập, Giang Bắc, Cống Việt, Mân Triết ... xuất hiện vấn đề không ảnh hưởng lẫn nhau. Do tổng đốc một nơi đơn độc xử lý, nếu xuất hiện vấn đề vượt khu vực, triều đình tạm thời phái người tới quản lý chung, xong việc là về.
Đường Nhữ Tập tim đập thình thịch, như vậy phải thiết lập liền mấy tổng đốc ... Mặc dù phạm vi quản hạt nhỏ đi, không oai phong bằng tổng đốc đông nam, nhưng cũng là quan cấp bộ đường, mộng tưởng của bao người.
Thẩm Mặc nói hồi lâu, phát hiện hai mắt Đường Như Tập ngây ra, liền ngừng nói, cười hỏi: - Tư Tề huynh có vấn đề gì sao?
- À.. Đường Nhữ Tập tỉnh lại: - Vấn đề? Có, có, vậy tổng đốc Giang Bắc quản lý ở đâu?
- Trừ Nam Trực Đãi và Nam Kinh thì quản lý hết từ Trường Giang về phía bắc.
- Vậy chẳng phải là cấp trên của tuần phủ Phượng Dương và Tô Tùng? Đường Nhữ Tập run run nói: - Tổng đốc Nam Trực ..
- Đúng, chia quyền lực tổng đốc đông nam thành nhiều phần, các lão cũng cho rằng tới lúc xác lập đốc phủ mới, toàn lực tác thành việc này.
Đường Nhữ Tập bình tĩnh lại: - Như vậy còn chưa xác định?
- Đợi tới lúc xác định thì muộn rồi, chuyện này ở kinh thành chẳng phải bí mật nữa, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Thẩm Mặc lạnh lùng nói: - Đương nhiên ưu thế quan viên đông nam vẫn lớn hơn.
- Ý đại nhân, hạ quan đã hiểu. Vậy hạ quan phải làm gì? Đời được mấy cơ hội, nếu cứ lo trước tính sau, chỉ làm cơ hội trôi đi.
- Giúp ta truyền bá tin tức này đi, sau đó chuẩn bị càng nhiều binh khí, lương thào càng tốt, sẽ dùng tới.
- Vâng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiễn Đường Nhữ Tập đi, Từ Vị lấy thư Hồ Tôn Hiến ra, Thẩm Mặc xem trước mặt hắn rồi đưa lại cho hắn xem.
Từ Vị đọc đi đọc lại bài thơ, khẽ than: - Hắn ý thức được vận mệnh của mình rồi, thậm chí quyết dùng cái chết để chứng minh sự thanh bạch.
Từ Vị mặt đầy vẻ thương xót: - Chuyết Ngôn, phải chăng chúng ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
- Quân tử, tiểu nhân ... Thẩm Mặc nhìn sóng biển vỗ vào bờ đá, bắn lên vô số bọt nước như ngọc vỡ. Tựa lẩm bẩm lại tựa nói với Từ Vị: - Có thể dùng nói đánh giá Hồ Tôn Hiến sao? Rốt cuộc hắn nghĩ gì, đệ không rõ.
- Ta cũng không rõ, hành động việc làm của hắn đầy mâu thuẫn, làm người ta không đoán được.
- Nói đúng lắm, chúng ta không biết hắn nghĩ thế nào không sao, chỉ e hắn chẳng biết mình nghĩ gì.
Từ Vị bật cười: - Sao có thể thế được.
- Sao không thể, ai không dám nói, nói riêng đệ, ban đầu đệ rất rõ lòng mình. Nhưng khi vào quan lộ, qua bao nhiêu gập gầnh cùng vinh quang, làm bao nhiêu chuyện trái lòng. Quay đầu nhìn lại mộng tưởng ngày nào đã thấy xa lạ rồi. Thẩm Mặc cười khổ: - Giờ đệ không biết mình phấn đấu vì lý tưởng, hay vì giữ quyền thế địa vị ...
Phương diện này Từ Vị cảm nhận không sâu, vì hắn luôn cự tuyệt hòa mình vào quan trường. Nhưng hắn có thể hiểu được qua nét mặt đau đớn của Thẩm Mặc: - Đệ nói, Hồ Tôn Hiến cũng không nhận rõ lòng mình nữa?
Thẩm Mặc nhìn lại biển khơi vô biên: - Có lẽ thế, nhưng với đệ và hắn đều không quan trọng, khi cần ra tay, không ai chùn bước hết.
- Đệ luôn ra sức giúp hắn mà, nếu không có đệ thì lão thất phu kia sớm đã trở mặt với hắn rồi.
- Cho nên đệ phải tranh thủ thời gian, không thể để Từ các lão đợi quá lâu, nếu không khéo quá hóa vụng. Thẩm Mặc thừa nhận.
Từ Vị hỏi: - Vậy trả lời hắn ra sao.
Thẩm Mặc tới bên bàn, chấm mực viết một bài thơ.
Nại đắc nhân gian tuyết dữ sương. Bách hoa đầu thượng nhĩ tối hương. Hoa lạc vưu hữu tranh thiết cốt Vô ngại thanh sử vĩnh lưu phương.
Biết sao nhân gian đầy sương tuyết Đứng đầu bách hoa hương thơm ngát Hoa rụng càng nổi tầm lòng son Chẳng ngại tiếng thơm lưu sử sách. *** dịch thơ: Chim canh cụt.
Từ Vị đợi Thẩm Mặc dừng bút, than: - Đệ ác thật.
- Giải quyết càng nhanh càng tốt, tốt nhất là hắn chủ động, đệ còn cứu được hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc ấy, Vương Bản Cố dùng thư hỏa cấp 800 dặp đưa tới Vô Dật điện Tây Uyển.
Từ khi đông nam xảy ra chuyện, Trương Cư Chính chuyện luôn vào thông chính ti, ngày đêm đợi tin tức mới, thu được tấu của Vương Bản Cố, đưa ngay cho Từ các lão đang nóng lòng đợi tin.
Xem xong Từ Giai bỏ kính xuống hỏi: - Ngươi thấy sao?
- Họ Vương này không có đầu óc. Trương Cư Chính tức giận: - Bị Hồ Tôn Hiến chơi rồi, dùng tục ngữ là bị người ta bán còn đếm tiền giúp.
- Ha ha ha, hắn nói đông nam không thể một ngày thiếu Hồ Tôn Hiến, nếu không thiên hạ đại loạn. Có thực nghiêm trọng thế không?
- Bất kể có hay không, triều đình không thể chấp nhận uy hiếp, nếu không các nơi học theo còn ai nghe triều đình nữa. Trương Cư Chính kiên định nói: - Hơn nưa đông nam vừa mới qua loạn lạc kéo dài, chỉ cần khéo vỗ về, đám phản loạn kia không làm nên trò trống gì .. Mặc dù hiện giờ làm hơi gấp, nhưng đã làm rồi thì phải thành công.
Từ Giai gật đầu, ông ta thích Trương Cư Chính ở điểm này, đường lối rõ ràng. Ông ta dồn được Hồ Tôn Hiên vào góc tường, không thể thiếu mưu kế của hắn. Thực ra từ khi cha con họ Nghiêm mất đi, ông ta đã muốn hạ Hồ Tôn Hiến, nhưng một là thánh sủng suy giảm, hai là đông nam còn chiến loạn ... Ba, quan trọng nhất vì sợ Hồ Tôn Hiến quân quyền quá lớn triều đình khó điều khiển.
Chính vị sợ mấy chục vạn đại quân đông nam không phục, nên Từ Giai mới áp chuyện này xuống vài năm, về sau Trương Cư Chính hiến kế: - Nay đông nam đã yên, phương bắc lại nổi sóng, không bằng đem mãnh tướng đông nam điều tới bắc, một là để bọn họ tiếp tục chiến đấu bảo vệ quốc gia, hai là tránh quấy nhiều phương nam giàu có.
Thực ra ba là binh quyền Hồ Tôn Hiến sẽ suy yếu .. Trương Cư Chính không nói ra, nhưng Từ Giai hiểu.
- Chiêu rút củi dưới đáy nói này không tệ. Từ Giai tán thưởng: - Nhưng Hồ Tôn Hiến có chịu không?
- Hắn tự làm tự chịu, trong tấu chương hắn luôn nói " đông nam đại định", vậy cần nhiều binh làm gì nữa? Triều đình đương nhiên phải đưa tới nơi cần. Hắn mà phản đối là tự vả miệng mình.
- Tuyệt lắm, tuyệt lắm.
Thế là từ năm Gia Tĩnh thứ 41, triều đình liên tục điều mười mấy tướng lĩnh đông nam đi, trong đó có các danh tướng như Đàm Luân, Doãn Phượng, Thích Kế Quang.
Hồ Tôn Hiến đánh trơ mắt nhìn tâm huyết của mình dần dần chảy đi. Tới tận cuối năm ngoái hắn mới dâng tấu nói binh lực đông nam đã tới giới hạn, nế còn rút đi, trong không thể an dân, ngoài không thể kháng địch. Nếu không xuân sang giặc Oa quay lại, bi kịch đông nam sẽ tái diễn.
Từ Giai cũng lo sợ điều ấy nên chấp nhận, nhưng từ trong bản tấu đó ông ta nhận ra sự bất mãn và uy hiếp của Hồ Tôn Hiến, càng làm ông ta sợ sinh biến, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm có hạ Hồ Tôn Hiến hay không.
Chính lúc đó Trương Cư Chính lại nói: - Nếu đã động thủ không lý nào dừng lại, vì ban đầu Hồ Tôn Hiến không có ý mưu phản, bị chúng ta chèn ép hai năm qua, khó tránh không thay đổi.
Từ Giai cười khổ: - Bất kể hắn có lòng phản không, nhưng sự thực hắn đại quân nhất phẩm là thái tử thái bảo, công cao cái thế. Nếu không có chứng cứ hạ hắn, chỉ e lão phu thành Tần Cối, mà hoàng thượng tin chắc cũng không muốn làm Tống Cao Tông.
+++
Trương Cư Chính trong truyện này tệ thật, như thằng tiểu nhân chuyên đâm trộm sau lưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]