Chương trước
Chương sau
Năm tháng như thoi đưa, Gia Tĩnh vẫn là Gia Tĩnh, nhưng đã sớm không phải là thanh niên thiên tử như 40 năm trước có can đảm đối nghịch với quan viên khắp thiên hạ nữa rồi, nếu như đặt ở 40 năm trước, trận náo loạn lần này của bọn Cao Củng, Lưu Đảo tuyệt đối không có kết cục tốt. Kết quả đối nghịch sẽ chỉ khiến thái độ của hoàng đế càng thêm cường ngạnh, dù cho đánh đập mọi người hay lưu vong thì cũng sẽ không tiếc.

Nhưng hiện tại Gia Tĩnh đã già rồi, hổ già không cắn người, không phải là vì từ bi, mà là cắn không xi nhê. Tầng tầng lo lắng đã ràng buộc tay chân ông ta, khiến ông ta mặc dù hận bọn Nghiêm Thế Phiên, Trần Hồng đến chết nhưng không thể quang minh chính đại giết chết, khiến ông ta mặc dù không thích Từ Giai, Cao Củng nhưng cũng không thể xua đuổi họ đi. Đây, đây là cái giá phải trả cho 40 năm phóng túng. . .

- Trẫm đã già rồi. - Gia Tĩnh buông hai mắt, khẽ nói với Thẩm Mặc đang hầu ở trên xa giá: - Họ cũng đã nhìn ra, đã không coi trẫm ra gì nữa rồi.

Thẩm Mặc ngồi trên cẩm đôn ở bên phải, yên lặng giã thuốc cho hoàng đế, động tác của y rất nhẹ nhàng, hầu như không có bất cứ động tĩnh gì, lẳng lặng nghe hoàng đế tự ai tự oán:
- Bao gồm cả Trần Hồng, Viên Vĩ, những người này cùng trẫm ở chung đã vài chục năm, đối với trẫm ngoan ngoãn phục tùng, mọi cách xu nịnh, khiến người ra cho rằng là thân nhi tử cũng không hơn gì cái này, vì sao sẽ không thể thật tình tới cùng, trước sau vẹn toàn chứ?

Thẩm Mặc vẫn không nói lời nào, chỉ oán thầm: "Lẽ nào có người sẽ thích làm chó sao? ông nghĩ người khác cũng đê tiện quá rồi đấy. . . Thái giám, quá đê tiện, a, thì ra là thế."

- Sao không nói gì? - Gia Tĩnh liếc y một cái: - Không tán thành sao?

- Vi thần không dám. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Chỉ là đang suy nghĩ vấn đề của hoàng thượng, thứ cho thần tài sơ học thiển, không biết nên giải đáp thế nào.

- Ha ha, ngay cả văn khôi tinh của trẫm cũng không có biện pháp giải quyết.
Gia Tĩnh than thở một tiếng:
- Xem ra đúng là một nan đề thật rồi.
Rồi đăm đăm nhìn Thẩm Mặc:
- Ngươi thì sao, có giẫm lên vết xe đổ đó không?

- Thần sẽ không. . .
Thẩm Mặc ngừng tay, nghiêm mặt nói:
- Lão sư của thần là Thẩm Luyện, sư thúc là Đường Thuận Chi, thần từ nhỏ đã được họ dạy dỗ.

Y chính diện trả lời vấn đề của hoàng đế, nhưng không từ chính diện giải thích câu trả lời của mình, bởi vì khó tránh khỏi có ý khoe khoang, nhưng y dùng tên của hai người làm chú, dựa theo quan niệm lúc này, long sinh long phượng sinh phượng, con trai của con chuột chỉ biết đào hang, thế hệ sau của trung liệt tự nhiên vẫn là trung liệt.

Gia Tĩnh hết sức thoả mãn đối với câu trả lời này, gật đầu nói:
- Trẫm vẫn tin đượng ngươi. . .
Rồi vô lực tựa đầu lên gối, lo lắng nói:
- Trẫm cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi. . .

Thẩm Mặc ngạc nhiên, không ngờ hoàng đế lại nói ra những lời như vậy. Y có thể lĩnh hội được, hiện tại trong lòng Gia Tĩnh lòng tràn đầy cái cảm giác thê lương chúng bạn xa lánh, cho nên khó tránh khỏi sẽ có bi quan người tốt đã không còn, lại không biết sự tín nhiệm của Gia Tĩnh đối với mình đột nhiên mà tới lại là vì cái gì -- trước đó, y có thể rõ ràng cảm giác được hoàng đế đối với mình cũng chỉ là đối với những đại thần có tiền đồ thông thường, vừa dùng vừa đánh, chưa nói tới có bao nhiêu tín nhiệm, chí ít có trên 10 người.

Nhưng hiện tại thái độ của hoàng đế đã quay ngoắt 180 độ, không ngờ nói mình là người duy nhất tín nhiệm của ông ta, ngay lúc đó Thẩm Mặc phản ứng đầu tiên là: 'Chắc không phải lại tính lợi dụng ta cái gì đấy chứ?' nhưng vừa nghĩ lại, hiện tại Gia Tĩnh đối với mình quả thật đã khác xa, nói ví dụ, sau khi bình loạn, mình vài lần thỉnh từ chức hộ vệ tổng chỉ huy nhưng Gia Tĩnh kiên trì không cho, nói không yên tâm những người khác, lại nói ví dụ, hiện tại mỗi ngày Gia Tĩnh đều muốn mình làm bạn với ông ta nói chuyện, trên cơ bản chỉ cần hoàng đế còn tỉnh thì mình phải ở bên cạnh hầu hạ. Từ Vị cũng chê cười y là, hiện tại đã biến thành thái giám chưa bị thiến rồi.

Đương nhiên, rất nhiều người bao gồm cả Từ Vị đều cho rằng đây là do Thẩm Mặc cứu giá mà có được, nhưng người tham gia cứu giá rất nhiều, tại sao hoàng đế đối với mình thêm vài phần kính trọng chứ?

~~

Cùng lúc đó, hội thẩm của Tam pháp ti đối với đám người Nghiêm Thế Phiên đã trên đường Bắc quy, tận dụng mọi thứ để lên đường.

Trên cơ bản, lúc này tất cả mọi người cho rằng Nghiêm Thế Phiên, Trần Hồng nhất đảng chết chắc rồi, chỉ có Nghiêm Thế Phiên không coi như vậy, hắn tin tưởng vững chắc mình có thể thoát được tính mệnh. Lần này ngay cả La Long Văn sùng bái hắn nhất cũng không tin, bi ai nói:
- Nhìn trưởng quan Tam pháp ti xử lí án này đi, Hình bộ thượng thư Hoàng Quang Thăng, tả Đô ngự sử Lưu Đảo, còn có Đại Lý Tự khanh, tất cả đều không phải người của chúng ta, hơn nữa xưa nay có cừu oán với chúng ta, nhất định sẽ đưa chúng ta vào chỗ chết.

Nghiêm Thế Phiên lại tự tin nói:
- Mặc hắn Liệu nguyên hỏa, tự có đảo hải thủy*! Yên tâm đi, chúng ta sẽ không sao.
Rồi nói với La Long Văn:
- Khi khai thẩm, họ hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ kéo đến trong cung thì có thể đảm bảo chúng ta vô sự.
(*~Binh đến tướng ngăn)

La Long Văn giật mình nói:
- Thế nhưng ngày ấy Mã thái giám qua đây cảnh cáo qua, nếu như nói bậy thì sẽ tru cửu tộc.

- Ngươi bị ngu hả, người ta nói gì cũng tin?
Nghiêm Thế Phiên bắt một con rận trên người rồi bỏ vào miệng nếm thử, sau đó nhổ ra, nói:
- Cm nó, muốn khai cái huân cũng không được.(khai huân: bỏ ăn chay)

Gần đây thức ăn quá kém, mỗi ngày hắn chỉ có hai cái bánh ngô nhỏ tí cứng đến gãy răng, một chén canh cải trắng trong thấy đáy, miệng đã nhạt đến không chịu nổi rồi.

La Long Văn không quan tâm đến vấn đề thức ăn của hắn, cấp thiết hỏi:
- Nói nhanh lên mà. . .

- Được thôi. . .
Nghiêm Thế Phiên nháy mắt mấy cái nói:
- Lần này chúng ta có thể sống hay không, then chốt vẫn là thái độ của hoàng đế, mặc dù hắn hận chết chúng ta, nhưng vẫn cho chúng ta một con đường sống.
Rồi hạ giọng nói:
- Hơn 20 năm nay, hoàng đế có chuyện gì mà không thể đưa ra ánh sáng, luôn luôn tiếp tay cho chúng ta, để chúng ta chịu tiếng xấu thay cho ông ta, nhưng cũng lần lượt đưa nhược điểm vào tay chúng ta. . .Đừng thấy ông ta hiện tại tưc giận lắm, hận không thể ăn tươi chúng ta, nhưng đến lúc đó vẫn phải giơ cao đánh khẽ.

- Thế nhưng chúng ta là mưu phản đó, tội lớn thập bất xá. . .

La Long Văn biểu thị áp lực rất lớn. Sau khi hắn bị thương tiếp theo Nghiêm Thế Phiên bị bắt, không nhận được sự cứu trị kịp thời nên độc nhãn nhiễm trùng, nửa bên mặt sưng chả khác đầu heo.

- Điều này ngươi không cần lo lắng. Nếu đổi thành hoàng đế khác thì chúng ta thật nhất định phải chết.
Nghiêm Thế Phiên lắc đầu nói:
- Nhưng nhược điểm lớn nhất đời này của Chu Hậu Thông đó chính là đến chết vẫn còn sĩ diện, cái gì cũng không lớn bằng mặt mũi của ông ta. Ông ta sẽ không dùng tội danh này để xử trí chúng ta đâu.
Rồi đắc ý nói:
- Chỉ cần không phải mưu phản, thì có hi vọng. . .

- Ta vẫn cảm thấy hoàng đế bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. - La Long Văn nói: - Chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

- Ừm,
Nghiêm Thế Phiên lúc này mới sầm mặt nói:
- Đại Minh kiếm ăn không nổi nữa, chúng ta chỉ cần có cơ hội rời khỏi kinh thành, đến Nhật Bản bắt đầu làm lại. Người như Vương Trực cũng có thể làm một chư hầu, không tin chúng ta kiếm ăn không được.

- Vậy đã là tốt nhất rồi. - La Long Văn chậm rãi gật đầu nói: - Chỉ hy vọng như thế đi. . .

~~

Quá trình thẩm vấn đám người Nghiêm Thế Phiên vừa gian khổ mà dài dòng, bởi vì dính dáng rất nhiều, trình tự rất cao, một khi không cẩn thận sẽ chạm phải mìn, hơn nữa đám người Nghiêm Thế Phiên với bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi bỏng, cứ nói trong cung, mọi việc đều kéo hoàng thượng vào, làm cho các quan viên phụ trách thẩm lý cả ngày bị vây trong trạng thái run sợ, thậm chí không biết là thẩm tra ra kết quả trước, hay là bị hù chết trước.

Đội ngũ tại tiếp tục lên đường, đến tháng 7 thì cuối cùng đến kinh kỳ, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, quân đội phụ trách hộ tống cũng tất cả đều trở về, chỉ có Thích gia quân của Thích Kế Quang không nhận được mệnh lệnh Nam hạ, điều này cũng xác minh suy đoán của Thẩm Mặc, những người đó quả thật sẽ không bỏ qua cơ hội này để kéo Hồ Tôn Hiến xuống đài.

Khi đến Thông Châu, Dụ Vương, Từ Giai, Lý Phương, tất cả mấy người ở lại kinh ra nghênh đón, tiếp giá đội ngũ trùng trùng điệp điệp, dài chừng vài dặm, chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ vang, tinh kỳ như che phủ cả bầu trời, bách tính xem náo nhiệt thì đứng chật ních hai bên đường.

Thấy được cảnh tượng quen thuộc này Gia Tĩnh thở phào một hơi, cảm thán nói:
- Một cơn ác mộng, rốt cuộc kết thúc rồi.

Tinh thần ông ta rất tốt, thân thể giống như cũng đã có sức mạnh rồi, có thể ngồi dậy, tại ngự liễn tiếp thu quan viên bách tính cung nghênh.

Sau khi mọi người đồng loạt hành lễ, Lý Phương và Hoàng Cẩm chạy lên, thấy được hoàng đế hình dung tiều tụy, còn ốm hơn cả so với lúc đi, hai người không khỏi thương xót, nhịn không được rớt lệ nói:
- Chủ tử bị khổ rồi, cái đám chết tiệt kia chăm sóc ngài thế nào vậy. . .

Hai người họ chân tình lưu lộ như vậy, Gia Tĩnh thật là có chút cảm giác như thấy được người thân, vành mắt ửng đỏ nói:
- Mà thôi, không nói cũng được, chuyện quá khứ rồi, để nó qua đi. . .

- Chủ tử ngài thực sự là quá nhân từ. - Lý Phương gạt lệ nói: - Cũng không thể tha cho đám cẩu nô tài này, chúng nó không ngờ. . .
Dù sao hắn cũng là già lẩm cẩm rồi, vừa kích động lên, đầu óc đã không khống chế được miệng.

- Việc này để nói sau đi. - Gia Tĩnh ngăn câu chuyện của hắn lại: - Các ngươi trước tiên đi qua một bên đi, Dụ Vương và Từ các lão chắc đợi nóng ruột rồi.

Hai người mới ngoan ngoãn đứng đến bên người hoàng đế, Lý Phương lúc này mới phát hiện, Thẩm Mặc không ngờ vẫn luôn đứng ở phía sau hoàng đế. . .Vị trí đó thường là hắn đứng, Lục Bỉnh, Nghiêm Tung cũng đã đứng, nói chung là người hoàng đế tuyệt đối tín nhiệm thì mới được cho phép đứng ở phía sau hoàng đế, ngay cả hai vị hoàng tử cũng chưa được phước phận đó.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lý Phương, Thẩm Mặc bất đắc dĩ nhún nhún vai, ý bảo không phải là mình muốn đứng ở chỗ này, là hoàng đế không cho đi, y cũng bó tay.

Ánh mắt Gia Tĩnh lại chuyển qua trên người Từ Giai, ánh mắt phức tạp biến hóa vài lần, liền có chút chột dạ chuyển qua trên người Dụ Vương, liếc mắt thấy được cái mâm trong tay hắn bưng, ở trên đặt một cái ngọc chương to!

Ánh mắt già nua của Gia Tĩnh bỗng sáng ngời:
- Là vương phi sinh con của ngươi đó sao?

Đời này Dụ Vương còn chưa từng hãnh diện qua như thế ở trước mặt phụ hoàng, chỉ thấy hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt bình thường không dám nhìn thẳng Gia Tĩnh, lúc này cũng nghênh nhìn sang hoàng đế. . . Cái này gọi là 'nghênh hỉ', trung khí mười phần nói:
- Hồi phụ hoàng, ông trời hỉ hàng hoàng tôn cho phụ hoàng!

Lý Phương vội vàng bước qua tiếp nhận cái khay đó, lại nhanh chóng trở lại quỳ xuống trước mặt Gia Tĩnh, giơ cao lên nói:
- Chủ tử đại hỉ!

Toàn bộ thái giám quỳ xuống ngay sau đó:
- Chủ tử đại hỉ!

Các quan viên cũng lần lượt quỳ xuống:
- Chúng thần chúc mừng hoàng thượng!

Không quản lúc này là thật tình vui mừng, hay là làm ra vẻ cao hứng, cũng biết dưới tình huống Cảnh Vương đã mất thánh quyến, hoàng trưởng tử lại sinh hạ thế tử, điều này có ý nghĩa là gì -- cuộc tranh chấp hoàng vị đã không còn lo lắng gì nữa rồi!

Đương nhiên, lúc này chân chính mừng rỡ nhất đó là đám người cũ của vương phủ Cao Củng, Trần Dĩ Cần, bọn họ phiêu lưu đầu tư, lần này rốt cuộc đã kiếm lời được một khoản rất lớn.

Gia Tĩnh cũng thật cao hứng, dù sao chuyện Dụ Vương không có con tựa như dây cương buộc ông ta lại, khiến ông ta làm gì cũng trăm mối lo lắng. Giờ thì ổn rồi, rốt cuộc triệt để gạt bỏ cản trở này. Ông ta chậm rãi quay đầu lại và cười nói với Thẩm Mặc phía sau:
- Lần này ngươi đóng đúng rồi, thay trẫm đem quà thưởng cho tôn tử của trẫm đi?

Thẩm Mặc cười nói:
- Hoàng thượng thần cơ diệu toán, gia sự quốc sự thiên hạ sự, mọi chuyện đều không thể gạt được con mắt của ngài, chẳng qua là muốn mượn cái miệng của vi thần để nói ra lời cát lợi mà thôi.

Một phen đối thoại của hai người Lý Phương và Hoàng Cẩm ở cạnh đều nghe rõ ràng, mặc dù không biết tình hình cụ thể nhưng có thể đoán được bảy tám phần, âm thầm kinh hãi: 'Không ngờ quan hệ giữa Thẩm Mặc và hoàng thượng lại gần như thế, chuyện này mà cũng đem ra thảo luận. . .'

Lý Phương còn đang kinh hãi thì Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Lý công công, phiền ngài giơ khay cao lên một chút.

Lý Phương vội vàng đem khay giơ cao lên, Thẩm Mặc liền từ trong tay áo lấy ra một vật vàng óng, hai tay đặt ở trên mặt, nghiêm nghị nói:
- Đây là hoàng thượng ban cho cho Dụ Vương thế tử!

Dụ Vương vội vàng quỳ xuống tạ ân, đợi Lý Phương đem thứ trong khay trình đến trước mặt, hắn mới nhìn thấy thì ra là một cái Kim hạng quyển(vòng đeo cổ),mặt trên móc một cái ngọc tỏa tinh xảo, ngọc mài tinh xảo tuyệt luân, sợi đeo song ngư hí thủy, ấm áp trơn bóng, phía trên có khắc chữ "Phú quý trường mệnh", thì ra là một cái Trường mệnh tỏa để tị họa khu tà, mong ước trường mệnh.

Hoàng đế ban thứ này cho hoàng tôn, tự nhiên là hy vọng hài tử có thể khỏe mạnh lớn lên, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dụ Vương trong lòng nóng lên, nước mắt nhỏ xuống, lần thứ hai dập đầu tạ ân.

Trải qua đợt sinh tử đau khổ này, Gia Tĩnh hình như cũng đã thấy ra rất nhiều, mỉm cười nói:
- Đứng lên đi, đợi hài tử trăm tuổi, ngày đó trẫm còn muốn đích thân qua đặt tên cho nó nữa.

- Không dám mất công phụ hoàng đại giá. - Dụ Vương liền nói: - Tiểu nhi vừa đầy 100 tuổi, nhi thần liền lập ôm vào cung để cho phụ hoàng gặp.

Gia Tĩnh sờ sờ hai chân của mình, sắc mặt buồn bã, cố cười nói:
- Cũng được. . .
Rồi lấy lại tinh thần nói:
- Lý Phương, chiếu theo tổ chế, sinh hoàng tôn trong cung thì nên ban thưởng thế nào?

Việc này thì Lý Phương nhớ rất rõ, không chút nghĩ ngợi nói:
- Hồi chủ tử, theo thường lệ ngoài bảo vật hỉ khánh cần ban cho, còn sai 20 thái giám 20 cung nữ qua hầu hạ.

Gia Tĩnh lại nói:
- Hài tử này là ứng triệu mà sinh, không như thông thường, các loại chi phí quy chế tăng lên gấp hai đi.

- Gấp đôi chính là thân vương lệ rồi ạ. - Lý Phương nhỏ giọng nói.

- Thân vương thì thân vương. - Gia Tĩnh nói: - Lập tức làm đi!

- Vâng! - Một tiếng này của Lý Phương nói hết sức vang dội.

Gia Tĩnh lại nói với Dụ Vương:
- Cứ chuẩn bị cho tốt đi, đợi ngày 100 tuổi để bách quan đều đến nhà ngươi ăn mừng một chút, thiếu cái gì thì cứ nói với trong cung nói, trong khố sẽ xuất ra cho.

- Vâng. - Tiếng đáp ứng của Dụ Vương gia cũng cực kỳ vang dội.

Gia Tĩnh lại hài lòng nói với chúng đại thần:
- Trẫm cao hứng, thực sự rất cao hứng. . .

Chúng đại thần cũng chỉ chúc mừng theo, phải nuốt trở lại những lời nói không hợp với bầu không khí.

Thẩm Mặc ở trong lòng thầm cười trộm: 'Hoàng đế thật là biết chơi trò, hoàn toàn ngăn chặn hết những lời không muốn nghe.'

~~

Thể lực của hoàng đế cực kỳ hữu hạn, lúc nãy phát huy quá mức đã tiêu hao hết rồi, cảm giác không ổn, vội vàng ý bảo buông rèm xuống, đại đội khởi hành hồi kinh.

Hoàng đế nằm xuống ngủ ngay, Thẩm Mặc rốt cuộc không cần hầu hạ nữa, từ ngự liễn rón ra rón rén đi xuống, liền thấy được Từ Giai đang mỉm cười nhìn mình.

Thẩm Mặc biết trốn không thoát, thôi thì đường hoàng đi đến, cung kính thi lễ:
- Lão sư.

Từ Giai gật đầu mỉm cười nói:
- Chuyết Ngôn, vi sư thật tình cảm tạ ngươi.

Thẩm Mặc biết ông ta chỉ chính là Viên Vĩ, khiêm tốn nói:
- Học sinh chỉ tận bản phận mà thôi.

- Bất kể như thế nào ta cũng phải trọng thưởng cho ngươi. - Từ Giai vươn ba ngón tay nói: - Lại bộ hữu thị lang, Hộ bộ tả thị lang, Lễ bộ hữu thị lang còn có Đô Sát viện tả phó Đô ngự sử, đây đều là ghế trống hiện nay, vả lại không ủy khuất chức vị của ngươi. . . Không phải là ta không thể cho ngươi thứ tốt hơn, chỉ là lão phu cho rằng, không nên nóng vội, từ từ đền thì tốt hơn.

Thẩm Mặc cũng không muốn chối từ, mấy năm nay y đã bỏ qua vài lần cơ hội, rốt cuộc làm cho tất cả mọi người bất bình thay y, rồi không ai cảm thấy y thiếu niên đắc chí, đỏ mắt đố kị gì đó nữa, khi đã có đủ tất cả điều kiện bay lên, thoái nhượng nữa thì thành làm kiêu thật. Suy nghĩ một chút, y nhỏ nhẹ nói:
- Học sinh muốn đến nơi đến chốn, làm hết việc tại Hàn Lâm viện rồi mới đảm nhiệm.

- Ta biết rồi. - Từ Giai gật đầu nói: - Lễ bộ thị lang kiêm nhiệm Hàn Lâm học sĩ, thế nào?

Giờ giữa hai người nói chuyện đã bỏ đi tất cả những lời dối trá khách sáo, đều là thẳng đến vấn đề.

- Đa tạ lão sư tài bồi. - Thẩm Mặc khom lưng nói: - Học sinh suốt đời khó quên.

Kỳ thật Từ Giai cũng biết lần này thì Thẩm Mặc khẳng định muốn thăng rồi, vội vàng qua đây đưa thuận nước giong thuyền, động thái này cũng không khác gì với lấy uy phúc chủ thượng mà thị ân của Nghiêm Tung.

- Ha ha. . .
Bán xong việc tốt, Từ Giai vê râu cười nói:
- Hiện tại ngươi làm bạn bên người hoàng thượng, có biết hoàng thượng tới cùng đối với những kẻ đó là thái độ gì không?

Cái này gọi là tặc không đi không, tuyệt sẽ không dễ dãi cho Thẩm Mặc. Ông ta liền tại đây thám thính tình báo, để dễ ứng phó với tấu đối sau khi hồi kinh.

- Thái độ của hoàng thượng lão sư không thể không biết. - Thẩm Mặc cười ha ha nói: - Đương nhiên là nghĩ vẹn toàn đôi bên rồi.

- Vẹn toàn đôi bên. . .
Từ Giai trầm ngâm chốc lát, chậm rãi gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.