Đường đi ở Thượng Hải toàn rải bằng đá xanh, nhưng không phải loại hay thấy ở vùng sông nước Giang Nam, mà là dùng loại đá đầy hình trụ xếp thật kín thành đường, có thể tưởng tượng ra được tốn công ra sao. Nhưng toàn bộ mặt đường chủ yếu của thành Thượng Hải đều được rải đá như thế. Trước kia nhìn thấy kiểu làm đường này, các sĩ thân không hiểu, bọn họ cho rằng cách làm này chưa nói tốn công, lại không đẹp bằng dùng phiến đá rải, thật chẳng hiểu sao vất vả thế làm gì?
Nhưng Thẩm Mặc một mình chống lại số đông, kiên trì dùng loại phương pháp này, hơn nữa còn làm mặt đường rất rộng, có thể cho sáu cỗ xe ngựa sóng vai đi với nhau ở đường chính, vì thế mà tiêu tốn mất mấy chục vạn lượng, cho tới tận ngày nay vẫn có một số con đường chưa làm xong. Chẳng những như thế y còn lệnh, trước khi xây dựng tất cả kiến trúc thành Thượng Hải phải làm mạng lưới thoát nước chằng chịt, hao tốn không biết bao nhiêu mà kể.
Nhưng khi tòa thành mới đi vào sử dụng, mọi người liền nhận ra lợi ích cực lớn của nó.
Trước tiên mặt đường rải bằng đá phiên dễ bị xe qua lại đè lên đè xuống, khiến mặt đất lồi lõm, đọng nước ứ bụi, ngày tạnh thì bụi mù, ngày mưa thì lầy lội, thậm chí thường xuyên có xe sụt hố làm ách tắc giao thông. Nhưng đường phố Thượng Hải không bụi mù, không đọng nước, xe ngựa tải trọng lớn đi qua cũng cũng không sao, vài năm sử dụng rồi vẫn y như mới làm người ta ngạc nhiên.
Càng làm người ta dễ chịu hơn nữa là hệ thống thoát nước ngầm trong thành, Giang Nam mưa nhiều, thường xuyên ngập nước, làm người ta không thể ra khỏi nhà. Nhưng tòa thành này thật thần kỳ, mặc mưa nhiều ra sao, mặt đường đều không nước đọng, mưa ngừng một cái là khô, không làm lỡ chuyện, khiến người ta đặc biệt khoan khoái.
Có rất nhiều phú hộ mua sản nghiệm trong thành, thậm chí là chuyển cả nhà tới ở, có lẽ ít nhiều liên quan tới chuyện này.
Thẩm Mặc vén rèm xe, nhìn con đường người qua kẻ lại như mắc cửi, tâm tình hết sức vui vẻ, cảm giác thành tựu và tự hào đó, trong mấy năm ở kinh thành, y chưa từng được cảm nhận qua.
Dọc đường vừa đi vừa nhìn, không biết xe ngựa dừng lúc nào, tới huyện nha rồi, đem so với tòa thành không tiếc công sức tiền bạc xây dựng, huyện nha màu xanh xám trông chẳng có chút khí phái nào, thậm chí có chút nghèo khổ, nếu chẳng phải có tấm biển "huyện nha" bắt mắt nhắc nhở, e rất nhiều người đi qua chẳng để ý tới nó.
Lúc này trước cửa huyện nha là đám đông chen lấn xem náo nhiệt, mọi người kiễng chân nhìn ngó vào bên trong, tựa hồ có gì hay lắm.
Thẩm Mặc nhảy xuống xe, sai Tam Xích đi nghe ngóng, không bao lâu hắn quay về bẩm bảo, nói hôm nay là ngày huyện lão gia thăng đường, mọi người tới xem cho vui.
Thẩm Mặc lấy làm lạ: - Huyện lão gia thăng đường mà đứng ở cửa nha môn đã thấy? Nha môn trong thiên hạ đều thẩm án ở Nhị đường, từ đại môn đi vào còn cách hai cổng lớn nữa, đứng đây thì thấy được cái gì?
- Đúng thế, thuộc hạ cũng thấy lạ, kết quả người ta nói, phong cách huyện lão gia bọn họ rất là ... Chơi đời. Tam Xích cười hô hố: - Đó là từ đại nhân hay dùng phải không?
- Còn phải kéo dài giọng ra nữa, đi chúng ta cũng vào xem sao.
Tam Xích và một hộ vệ cường tráng nữa giúp sức, Thẩm Mặc vẫn phí rất nhiều công sức mới chen lên được hàng đầu tiên, y phục bị nhăn nhúm còn bị người ta lườm nguýt.
Nhìn vào trong thấy hai hàng nha dịch cầm thủy hỏa côn xếp hàng trong sân, còn có hai nha dịch hợp lực giương một cái ô to, dưới ô là vị quan trẻ tuổi thất phẩm, tướng mạo của hắn rất độc đáo, đầu nhỏ tẹo, đội mũ ô sa như úp nổi lên đầu, mắt cũng nhỏ, cằm thì nhọn , lại để hai chòm râu nhỏ, tướng mạo trông rất buồn cười. Nếu tới lại bộ tuyển chức, cả đời đừng mơ ngoi lên được.
Thế mà hắn còn ngồi chẳng ra sao, chân vắt chữ ngũ, đầu lắc lư làm mũ như muốn rơi xuống, rõ ràng ngồi trên ghế mà như ngồi trên kiệu, tay cầm cái bình Tử Sa, thi thoảng tu một ngụm, tỏ ra cực kỳ thích ý.
Nhìn cái bộ dạng của hắn, Thẩm Mặc không nhịn được cười, nhưng lại sợ kinh động tới hắn mất trò hay để xem, phải cắn răng mà chịu. Chuyển ánh mắt đi hướng khác, trước mặt hắn là một hàng người có già có trẻ, có thương nhân, có người khuân vác, thậm chí có cả người ngoại quốc.
- Những người này đều đi kiện cáo à? Thẩm Mặc hỏi người bên cạnh.
- Đúng thế. Người bên cạnh đáp: - Huyện tôn đại nhân năm này thẩm án một lần, thường thẩm án ngay tại chỗ, trừ khi không phục, nếu không ít khi qua ngày.
Thẩm Mặc đếm qua, gần hai mươi người, liền hỏi: - Chỗ này phải tám chín vụ án nhỉ?
- Tám vụ, đã thẩm nhiều vụ rồi, xong tám vụ này là huyện tôn đại nhân có thể nghỉ ba bốn ngày.
- Ha ha , vị đại nhân này làm huyện lệnh thật là nhàn. Thẩm Mặc cười.
- Đó là vị nơi này miếu nhỏ, không chứa được đại bồ tát như Thẩm đại nhân. Người bên cạnh lên tiếng vì huyện lệnh: - Một cái huyện Thượg Hải nho nhỏ, Thẩm đại nhân dùng hai phần sức là xong, cần gì dùng cả tám phần kia.
Hắn nói hơi lớn, ảnh hưởng người xem bên cạnh, lập tức bị quát: - Om xòm cái gì, ảnh hưởng bọn ta xem kịch.
Thẩm Mặc toát hồ hôi, thì ra bọn họ coi nơi này như sân khấu kịch rồi, liền không nói nữa, chuyên tâm xem Thẩm huyện lệnh thẩm án.
Nhưng một lúc sau y phải lên tiếng hỏi ròi, biết sao được, ai bảo y chen ngang, không được xem nửa đầu? Đành hỏi nhỏ người bên cạnh: - Đang xử vụ án gì thế?
Người đó cũng lắm mồm, bất chấp ánh mắt của người khác, giải thích cho y: - Hiện đang thẩm vấn vụ mất trộm, người cao gầy kia bị mất cắp, tự xưng là bán mứt kẹo, tới Thượng Hải vất vả kiếm được năm mươi lượng bạc, đang chuẩn bị về nhà lấy vợ, nhưng không ngờ lại bị rơi mất trên đò, vội đi tìm lái đồ, nhưng lái đò phủ nhận, xin đại lão gia tìm lại dùm.
- Vị huyện lão gia đó làm thế nào?
- Huyện lão gia phái người tới gọi lái đò rồi, vừa mới quay về. Thế là Thẩm Mặc tiếp nối được "vở kịch".
Lúc này có nha dịch xách cái bọc, chỉ vào người ăn mặc thuyền phu, mặc mày bầm dập, bẩm báo: - Thái gia, chính là tên thuyền phu này, bọn tiểu nhân tới bắt hắn thì thấy hắn đang vội vàng muốn giấu cái bọc này đi, đám huynh đệ có thái gia lãnh đạo anh minh, ánh mắt như điện, hành động như chớp, sao cho hắn thành công được, thế là đánh hắn ngã xuống đất, bắt cả người và tang vật.
- Ừm. Thẩm huyện lệnh bảo nha dịch đem cái bọc tới trước mặt, im lặng nhìn ngó một lúc, sau đó gãi lưng, hỏi người mất đồ: - Đây là cái bọc của ngươi à?
- Đúng ạ, đúng ạ, đó chính là bọc của tiểu nhân, đa tạ đại lão gia tương trợ. Người mất đồ kích động đáp.
- Đúng là bọc của ngươi thật à? Huyện lão gia có vẻ không tin lắm: - Bên trong có cái gì?
- Bên trong có tám đỉnh bạc năm lượng, do tiểu nhân đổi trước đó, còn lại là bạc lẻ chưa kịp đổi.
Thẩm huyện lệnh mở bọc ra, thấy bên trong có tám đỉnh bạc và ít bạc lẻ đúng như lời người nọ, quần chúng xung quanh đều nói: - Xem ra đúng là bạc của hắn.
Nghe mọi người nghị luận, thuyền phu cuống lên hét lớn: - Đại nhân, oan uổng quá, số tiền đó tiểu nhân vất vả bán cá chở đò kiếm được, vì mỗi đêm đếm một lần mới ngủ được, tiểu nhân lại có bệnh hay lẩm bẩm, cho nên bị hắn nghe trộm được.
Thẩm huyện lệnh nghe thế sắc mặt vẫn thản nhiên bảo thuyền phu: - Ngươi đừng nói vội... Quay sang nguyên cáo, mặt nghiêm nghị hỏi: - Ngươi xem lại một lần nữa đi, có phải của ngươi không? Ở chỗ bản quan vu cáo người khác, chiếm đoạt tài vật sẽ bị trừng phạt gấp đôi đấy.
Người kia bị dọa cho rùng mình, nhưng vẫn một mực khẳng định là của mình.
- Ngươi xem lại xêm. Thẩm huyện lệnh gằn giọng: - Cái bọc này của ngươi à? Không còn cơ hội hối lại nữa đâu đấy.
- Đúng là của tiểu nhân.. Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, thuyền phu đầu óc đơn giản bị hắn làm tức giận, chỉ thẳng mặt mắng lớn: - Ngươi nói dối, cái bọc này là một mảnh buồm, không cắt không xén, còn có thể nối với thuyền của ta nữa.
Lời này khiến nguyên cáo hiểu ra vì sao huyện lão gia hỏi cái bọc này có phải của hắn không, liền sửa lời: - Tiểu nhân nói thứ bên trong bọc là của mình, không phải nói cái bọc.
Thẩm huyện lệnh ngán ngẩm nhìn thuyền phu: - Ta nói này lão huynh, ngươi và hắn cùng một bọn đấy hả?
Câu này làm người xung quanh cười ầm lên, nhưng thuyền phu chẳng hiểu gì: - Tiểu nhân không biết hắn tên là gì? Làm sao cùng một bọn được?
- Không phải cùng một bọn à? Thẩm huyện lệnh tu ngụm trà, chép miệng nói: - Vậy thì ngậm miệng lại cho ta, đại lão gia ta không hỏi, không cho phép nói câu này, nói thừa một câu, ta không tra vụ án này nữa, đưa luôn bạc cho nguyên cáo.
- Đừng, đừng ... Thuyền phu cuồng cuồng nói, mới nói được hai chữ vội vàng bịt miệng lại, chỉ sợ đại lão gia kết án luôn, lại gây ra tràng cười âm ĩ.
Nhìn biểu hiện của người này, Thẩm huyện lệnh hiểu chuyện rồi, nhưng phải tìm ra chứng cứ khiến người ta phải phục, chứng minh phán đoán của mình, liền nhấc cái bọc lên nhìn thật kỹ, mọi người nín thở, chỉ sợ cắt ngang linh cảm của huyện thái gia. Thức thì trong sân tĩnh lặng cực kỳ, chỉ có gió thổi lá cây xào xạc và tiếng mèo kêu "meo meo"...
Thẩm huyện lệnh đang nhìn cái bọc tới xuất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn xuống, thì ra con mèo vàng do lão bà của mình nuôi, đang quấn quanh ống chân mình, hai mắt nhìn cái bọc chằm chằm đầy khát vọng.
Thẩm huyện lệnh cười thầm :" Cái thói đời này đúng là loạn rồi, không chỉ người thích tài vật, tới cả mèo cũng thích bạc." Những nghĩ lại thì thấy không đúng :" Mèo cần bạc làm cái buồi gì? Chẳng lẽ nó mang bạc đến hiệu cá nói với chủ hàng 'cho gia hai con cá ' à? Hiển nhiên không thể ..."
Thẩm huyện lệnh nhìn con mèo chỉ gặp thứ thích ăn mới nịnh nọt như thế, lại nhìn bọc bạc trong tay, liền hiểu ra ... Xoay người đi, đưa cái bọc lên mũi ngửi một lượt, ngửi xong vừa định nói, nhưng hắt hơi một cái, lau mũi hỏi nguyên cáo: - Ngươi nói số bạc này của ngươi, nhưng bọc không phải, vậy ban đầu để ở đâu?
Nguyên cáo không cần suy nghĩ đáp ngay: - Hồi bẩm lão gia, đặt trong rương mang bên cạnh người tiểu nhân. Hắn chỉ vào cái rương gỗ lớn có nhiều ngăn kéo bên cạnh: - Tiểu nhân còn mua nhiều đồ mang về nhà tặng người, đặt cùng số bạc, nhất định là hôm qua tốt bụng lấy mứt kẹo ra cho thuyền phu ăn, bị hắn nhìn thấy, cho nên mới nảy ra mưu đồ xấu ...
- Trên người ngươi có bạc không? Thẩm huyện lệnh không ôn hòa nữa, cắt ngang lời hắn.
- Có..
- Lấy ra đây cho bản quan xem nào. Thẩm huyện lệnh vươn tay ra.
Ngươi kia móc trong lòng ra một túi tền nho nhỏ, đưa cho nha dịch nói: - Chỗ này là 8 lượng 4, vì tiểu nhân để trên người nên không bị hắn trộm mất.
Thẩm huyện lệnh chỉ hùm một tiếng, bảo nha dịch đưa bạc tới trước mắt, nhìn một lúc cúi đầu đi lại trong sân, như đang suy nghĩ gì đó.
Vì thế trong sân lại chìm vào yên tĩnh, mọi người đều chìn chầm chằm huyện thái gia, đột nhiên hắn dừng lại, lấy mũi chân di di dưới đất: - Đổ hết bạc ra đây.
- Thái gia, đổ ra đất à? Nha dịch hỏi lại.
- Nói thừa, đổ lên chân ta à? Thẩm lão gia trợn mắt lên.
Nha dịch đó rụt cổ lại, vội đổ hai gói bạc vào chỗ huyện thái gia chỉ, sau đó cùng huyện thái gia mở to mắt nhìn, một lúc sau, con mèo vàng đi tới, loanh quanh ở đó hít hít.
Nhìn một lúc huyện thái gia gật đầu, hỏi nha dịch: - Chân tướng rõ ràng, ngươi nhìn ra chưa?
Nha dịch nhìn mỏi cổ mà chả hiểu gì: - Thái gia, nhìn ra cái gì?
- Cho nên ta mới làm trưởng quan còn ngươi làm lính nhãi nhép. Huyện thái gia cười đắc ý, ánh mắt dừng trên người nguyên cáo, quát: - Điêu dân to gan, còn dám bịa chuyện lừa bản quan, vu cáo người tốt, mau mau khai thật ra.
Nguyên cáo mặt tái mét, giọng run lên kêu oan ầm trời.
Thẩm huyện lệnh cười lạnh: - Không phục thì qua đây mà xem.
Nguyên cáo loạng choạng đi tới nhìn hai đống bạc lớn nhỏ một lúc, Thẩm huyện lệnh hỏi: - Nhìn thấy cái gì?
Nguyên cáo ấp úng: - Hai đống bạc, một con mèo .. và kiến.
- Vì sao có méo và kiến? Ai cũng biết mèo thích vị tanh, kiến thích vị ngọt. Ngươi nhìn số bạc này đổ xuống đất, mèo của ta liền lượn qua lượn lại, nói lên đống bạc đó mùi tanh rất nồng. Còn bạc lấy trên người người đổ xuống, liền có đầy kiến bâu vào, nhìn kỹ xem, kiến đang làm gì?
Nguyên cáo chân mềm nhũn, phản ứng cũng chậm, nha dịch thì động tác rất nhanh, bò ra đất nhìn một hồi reo lên: - Thì ra đám kiến này đang chuyển vụn đường...
- Đúng! Thẩm huyện lệnh trầm giọng nói với nguyên cáo: - Ngươi bán kẹo mứt, trên tay khó tránh khỏi dính đường, sau đó đường dính lên bạc, cho nên chỗ bạc của ngươi mới có kiến chạy tới. Còn số bạc kia không có chút đường nào, nên kiến không tới mà là mèo tới, chẳng lẽ chủ nhân của 50 lượng bạc đó còn chưa rõ sao? ... Người đâu, bắt lấy hắn dùng đại hình.
Nguyên cáo sợ hãi ngã lăn ra đất, cuối cùng thừa nhận mình lên thuyền, nghe thấy lái đò đếm tiền mới này ý định chiếm đoạt, nhưng lái đồ người lực lưỡng cường tráng, không dám cướp, liền nảy ra kế đi kiện, ai ngờ bị huyện thái gia bóc trần tại chỗ.
Thẩm huyện lệnh sai nhốt hắn lại, rồi sai người đem 50 lượng bạc kia cùng cả tám lượng tư đưa cho lái đò, nói: - Xin lỗi nhé, làm ngươi bị thương, số tiền thừa coi như là phí thuốc men đi.
Lái đò rửa sạch oan khuất lại có thêm món tiền bất ngờ, kích động dập đầu liên tục, đa tạ thanh thiên đại lão gia.
Thẩm huyện lệnh bỏ đi cái vẻ nghiêm chỉnh, cười với lái đò: - Không nên mang lòng hại người, nhưng có lòng đề phòng người, sau này không nên để lộ tiền tài ra nữa.
Trong tiếng reo hò vỗ tay của người xem, lái đò lạy lục tạ ơn, Thẩm huyện lệnh tựa hồ rất hưởng thụ loại không khí này, lại còn giơ tay lên tỏ ý cám ơn ... Không ngờ nhìn thấy một bóng người đang mìm cười nhìn mình.
Vừa nhìn thấy người đó, đầu tiên hắn mừng rỡ, sau đó rụt đầu lai, thè lưỡi ra, muốn đuổi người cái trạng đi, nhưng người đó lắc đầu, hắn ngoan ngoãn nghe theo. Ngồi đường hoàng ngay ngắn sau bàn, kỳ thực với sự thông minh của hắn, xử lý mấy vụ án nhỏ này chẳng cần mấy thời gian, chẳng qua hắn thích trò này nên cố làm cho nó phức tạp.
Hiện giờ hắn tăng tốc một phát, thoáng cái là định đoạt xong số vụ án còn lại, nguyên cáo không dị nghị gì, nhưng quần chúng thất vọng lắm, vì không có gì đặc sắc, trở về không bốc phét được.
Đám nha dịch cũng ngạc nhiên, hỏi nhỏ: - Thái gia, ngài mót tiểu à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]