Sau khi hạ triều, mấy người Từ Vị kéo Thẩm Mặc lại, không khỏi phân trần đã kéo y lên ngay xe ngựa, bắt đầu mồm năm miệng mười ép hỏi y.
Thẩm Mặc bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đầu hàng nói: - Dừng. . . các ngươi từng người hỏi? Ta bảo đảm hỏi gì đáp đó!
- Được rồi, ta hỏi trước. - Từ Vị nói: - Ta chỉ hỏi một câu, tại sao lão già Từ Giai thoạt nhìn còn vội hơn các ngươi, lấy phong phạm ngày xưa của ông ta thì nếu như chỉ là vì chèn ép Viên Vĩ, sẽ không thể liều xuất đầu thế được.
- Cái này ngươi nói rất đúng. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Dù là Viên Vĩ cũng chưa lọt vào pháp nhãn của Từ các lão được, phóng nhãn triều đình, cũng không ai có thể uy hiếp được ông ta.
- Ngươi là nói, cái người không cầm quyền. . . Từ Vị thông minh cỡ nào, tự nhiên nhìn thấu ngay.
- Không sai, cha con Nghiêm Tung mặc dù đi rồi, nhưng Nghiêm đảng còn chưa đổ, khắp trong triều còn rất nhiều đồng đảng cũ của họ. Nghiêm Thế Phiên vẫn đang dã tâm bừng bừng muốn phục vị. Thẩm Mặc thở dài nói: - Nếu như lúc này mà cảm thấy thiên hạ thái bình, có thể an hưởng vinh quang của thủ phụ, vậy ông ta cũng sẽ không đi cho tới hôm nay, đã sớm bị Nghiêm Thế Phiên đánh cho tan tác rồi.
- Đúng vậy, ta thấy ngày hôm nay không ít quan lớn bộ đường còn đang cổ động đại xá thiên hạ nữa mà. - Đào Đại Lâm nói xen vào: - Tám phần mười là muốn cho Nghiêm Thế Phiên khởi phục.
- Không sai. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Thậm chí ta hoài nghi, tiết mục vừa này là xuất phát từ kế hoạch của Nghiêm đảng.
- Hả? - Mọi người giật mình nói: - Dựa vào đâu nói vậy?
- Dị thú đó tên là tê giác một sừng, nó đã tuyệt tích tại Trung Nguyên cả ngàn năm rồi, chỉ tại Giao Chỉ phía nam mới có thể nhìn thấy, nơi đó không phải là quốc gia của chúng ta, muốn tìm được những thứ quý hiếm, lại lặng lẽ vận chuyển trở về, đây không phải là việc Cảnh Vương và Viên Vĩ có thể làm được. Thẩm Mặc dửng dưng nói: - Hơn nữa chớ quên Đức An là ở đâu, là ở Giang Tây, cách Nam Xương và Phân Nghi chưa tới 100 dặm, nhìn từ khoảng cách thời gian đến năng lực, Nghiêm Thế Phiên đều có đầy đủ khả năng ở phía sau màn thao túng chuyện này.
- Quả nhiên không hổ là Nghiêm Thế Phiên a. . . - Tôn Đĩnh cảm thán không ngớt: - Vì để cho mình thoát tội, lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy.
- Thoát khỏi tội danh vẫn là thứ yếu. - Thẩm Mặc lại nói: - Mục đích cuối cùng của hắn là bảo toàn cho cả Nghiêm đảng!
- Sao có thể làm được? - Mọi người cùng đồng thanh nói.
- Có thể làm được! - Lúc này Từ Vị nói xen vào: - Nếu như cái thứ gọi là kỳ lân kia được hoàng đế tán thành, cũng định nghĩa hiện nay là thịnh thế, như vậy thịnh thế này là ai sáng lập đây? Lão già Từ Giai còn chưa có ngồi nóng cái mông, da mặt có dày cũng không thể ôm công, cho nên vẫn là công lao của Nghiêm Tung.
Hắn nói như vậy thì mọi người đã hiểu, đều hít một hơi khí lạnh: - Thì ra là thế! Nếu như lần này để cho chúng thực hiện được. Vậy Từ các lão sẽ không thể đả kích đồng đảng cũ của hai cha con họ nữa, Nghiêm đảng có thể bảo tồn nguyên khí, và có thể chờ mong Đông Sơn tái khởi!
- Không sai. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Thừa nhận kỳ lân, không chỉ xác lập thịnh thế, cũng sẽ xác lập vị trí không thể dao động của Nghiêm các lão, khiến Từ các lão tình hà dĩ kham? Lại làm sao buông tay cải cách chứ?
- Thì ra là thế. - Mọi người cười nói: - Chuyết Ngôn huynh, Từ các lão phải mời huynh ăn cơm rồi đấy.
- Ăn cơm không dám nghĩ. - Thẩm Mặc nhún vai nói: - Không cho ta ăn thiệt thòi nữa đã cảm ơn trời đất rồi.
- Nguyên nhân Từ các lão không thích kỳ lân tính ra chúng ta đã hiểu. - Tôn Đĩnh lại nói: - Nhưng sao hoàng thượng cũng không thích nhỉ, không phải là hoàng thượng thích nhất điềm lành sao?
- Nếu là điềm lành thông thường thì hoàng đế đương nhiên thích rồi. - Từ Vị cười nói: - Nhưng dạng như kỳ lân có quan hệ quá lớn, một khi nhận định thì hậu quả rất nhiều, vả lại rất khó đoán trước. . . Rồi cười lạnh một tiếng nói: - Hoàng đế hạ bệ Nghiêm Tung phụ tử, để cho Từ các lão lên đài, chính là vì thu thập cái tàn cục loạn trong giặc ngoài, nếu như thế đạo như vậy mà còn gọi 'Thịnh thế', vậy chẳng khác nào mở to mắt mà nói dối.
- Văn Trường huynh nói không sai. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Hoàng đế hạ quyết tâm rất lớn, mới hạ bệ được Nghiêm gia phụ tử, chuyện quan hệ đến cục diện chính trị ổn định, thì sao lại đơn giản thay đàn đổi dây được? Rồi cười khà khà nói với Từ Vị: - Hơn nữa ngươi vừa nói. Phải tam khấu cửu bái, ngày đêm cung phụng cái thứ kia, hoàng đế sẽ không cam tâm tình nguyện đâu, thiên tử hơn 40 năm, duy ngã độc tôn đã đến tận xương tủy, sao lại coi một con dã thú thành tổ tông được, tự tìm phiền phức cho mình à?
- Thì ra là thế! - Mọi người vỡ lẽ: - Vẫn cho rằng Văn Trường huynh sao lại hồ đồ đi nói giúp Cảnh Vương, quậy hết nửa ngày, thì ra là vì bổng sát đối phương a, đúng là âm hiểm thật đấy!
- Đây cũng không phải là chủ ý của ta. - Từ Vị trợn trắng mắt nói: - Là tên nào đó bảo ta nói đấy.
Không cần nói, mọi người cũng biết tên nào đó mà hắn nói là ai, chỉ nghe Tôn Đĩnh cười nói: - Còn tưởng rằng Chuyết Ngôn huynh đổi tính rồi chứ, thì ra vẫn giảo hoạt như gì, chỉ là không biết. . .
Hắn thoáng dừng lại, Ngô Đoái nói tiếp: - Vì sao khi khuyên can hoàng đế lại. .. liều lĩnh như vậy?
- Ha ha. Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Mặc dù đã bước lên quan trường thì không thể làm người tốt, nhưng trong vô vàn quyền mưu, cũng phải có một chút thật lòng. Cổ nhân nói 'trực ngu giả cửu'*, nếu như không có điểm chân thành ấy, quyền mưu có khéo kéo cũng không bền lâu được.(*kẻ khiêm tốn chính trực mới bền lâu)
Nghe xong lời y nói, sắc mặt cả đám huynh đệ trẻ tuổi đều lộ vẻ trầm tư. . .
~~
Việc điềm lành dường như đã kết thúc trong yên ả, nhưng ảnh hưởng của nó đặc biệt xâu xa, nhất là đã thay đổi tình cảnh của hai vị hoàng tử.
Mặc dù Gia Tĩnh đã đem hai điềm lành mà hai nhi tử tiến hiến phân biệt ban thưởng lại, nhìn như hợp lý, không hề bất thiên vị. Nhưng hai thứ đồ vật này, một đã được hoàng đế nhận định, một cái khác thì chưa nhận định, trên ý nghĩa đã kém quá xa. -- 'Phi hỏa lưu tinh' mà Dụ Vương nhận được chẳng khác nào nhận được tám chữ thiên thư 'Hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt vĩnh chiếu', tuyệt đối khiến người mơ màng, mà Cảnh Vương nhận được 'Hư hư thực thực kỳ lân' đó lại chỉ có thể trở thành một sủng vật để nuôi, không thể có được tác dụng gì.
Việc này thì ngay cả các đại thần chậm chạp nhất cũng hiểu tâm của hoàng đế nghiêng về bên nào rồi. Vốn dĩ, trưởng ấu hữu tự, huynh trưởng bài danh trước, hơn nữa Dụ Vương nhân hậu hiển nhiên là nhân tuyển thái tử tốt hơn so với Cảnh Vương khắt khe tình cảm. Trong lúc nhất thời, nhân vọng của triều dã đại biến, những người tụ lại bên người Cảnh Vương đảng dần dần tán đi, mà người bên cạnh mấy vị lão sư của Dụ Vương thì lại dần dần nhiều lên.
Nhất là sau khi Trần Dĩ Cần phát biểu một bài luận kinh thế. . .
Trần Dĩ Cần thân là học giả có danh vọng, đã nhận được thiệp mời dự họp Tam công hòe biện luận. Nói đến Tam công hòe biện luận thì vẫn là do Thẩm Mặc đề xướng, đến nay đã hơn nửa năm rồi. Hiện tại 'Tam công hòe biện luận' do Từ Vị chủ trì tổ chức. Đối với việc này hắn biểu hiện phi thường nhiệt tình, không còn là bộ dạng chán nản như thường ngày. Bởi vì việc này rất hợp khẩu vị của hắn.
Kỳ thật loại hình thức này cũng không mới mẻ độc đáo, bởi vì 'ngồi mà nói suông' là tiết mục vĩnh hằng của các sĩ phu, Đại Minh triều hai kinh mười ba tỉnh không biết có bao nhiêu văn xã, học viện, hội sở, tại định kỳ hoặc không định kỳ tổ chức cái biện luận này. Nhưng Tam công hòe biện luận lại không giống như bình thường, bởi vì thiên hạ toàn bộ biện luận hay là giao lưu thì đều luôn câu nệ tại nội bộ đồng nhất học phái, nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp lưu phái, nhưng trên gốc rễ vẫn là đồng nguyên đồng tông. Cho nên trình độ biện luận của ngươi có cao tới đâu thì cũng là bế môn tạo xa, không một chút ảnh hưởng.
Nhưng Tam công hòe biện luận lại bất đồng, nó là sự va đụng giữa bất đồng học phái, bất đồng tư tưởng, không quản ngươi là môn nhân Lý học hay là môn nhân Tâm học, hay là đệ tử pháp gia, hay là tín đồ đạo gia, hay là kẻ mất trí vô tín ngưỡng Lý Chí, chỉ cần danh khí của ngươi đủ lớn, học vấn đủ sâu, lá gan đủ to, có thể lên đài tranh cao thấp với học phái khác! Suy nghĩ lớn mật này vừa đề xuất, lập tức tạo được phản ứng nhiệt liệt, muốn lên đài đã nhiều, người xem náo nhiệt càng nhiều hơn. Tam công hòe biện luận một tuần mở một lần đã biến thành tiêu điểm cho người đọc sách kinh thành, người có thể giành thắng lợi trong biện luận, thậm chí chỉ là biểu hiện đặc sắc, đều sẽ lập tức danh mãn kinh thành, tiếp đó dương danh thiên hạ.
Đương nhiên, vì tránh biện luận biến thành tranh cãi không ý nghĩa, khi thành lập Tam công hòe biện luận Thẩm Mặc đã lập ra ba nguyên tắc. Một, bất kể vốn có thân phận gì, sau khi lên đài sẽ chỉ là người biện luận bình đẳng, Hai, không cho phép nhân thân công kích, cũng không cho phép phiếm đạo đức luận, không cho phép quỷ biện. Trước khi mọi người lên đài phải ký vào phần hiệp nghị này, bằng không sẽ không đạt được tư cách lên thi đấu.
Phải nói, hạn chế của Thẩm Mặc vẫn có phần hữu hiệu, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn những lần tranh cãi phi học thuật, nhất là song phương luận chiến có hận cũ, hoặc đối lập nghiêm trọng trên chính trị, đều sẽ dẫn phát loại tranh chấp này. Tỷ như nói lần đó của Trần Dĩ Cần, vốn là học thuật tranh minh êm đẹp, nhưng đối phương có một lão sư của Cảnh Vương, cứ luôn mồm khoe khoang Cảnh Vương gia thiên mệnh sở quy, là nhân tuyển số 1 kế thừa đại thống, trong lời nói còn có ý chửi bởi Dụ Vương.
Trần Dĩ Cần vốn là người tính tình nóng nảy, hắn không khỏi hết sức tức giận, liền quyết ý đấu một trận với tên cuồng đồ này. Khi đến phiên hắn lên tiếng, Trần Dĩ Cần vái lão sư của Cảnh Vương một cái rồi nói: - Ngài nói rất nhiều, nói cũng rất hay nhưng. . . Những lời này tốt nhất sau này đừng có nói nữa.
Người đó vốn còn đang đắc ý, thoáng tức giận đến vểnh ngược cả râu mép, hắn cả giận nói: - Hoàng thượng còn chưa có lập vương gia nhà các ngươi làm thái tử đâu, ta nói cái gì, ngươi cũng đừng xen vào!
- Sai! - Trần Dĩ Cần vẻ mặt trang nghiêm cất cao giọng nói: - Quốc bản đã sớm mặc định rồi! Dụ Vương điện hạ tên húy là Tái Hậu, Hậu theo hậu theo thổ, đứng đầu cửu vực, ý cũng là quân!
Lời vừa nói ra như long trời lở đất, trước Tam công hòe thoáng cái lặng ngắt như tờ, người toàn trường đều là há hốc miệng, nếu có đàn chim bay qua, nhất định có thể làm cho rất nhiều người nhấm nháp được mùi vị phân chim tươi sốt.
Lời giải thích của Trần Dĩ Cần quá lớn mật! Nhưng quả thật hợp tình có lý, chữ 'Hậu' đó là 'hậu' nằm trên chữ 'thổ', hậu tại viễn cổ là cách xưng hô của quốc quân, hậu trong nước biểu thị quân có đại địa. Khối đại địa tại Trung Quốc lại được cổ nhân lý tưởng thành cửu châu, cửu vực. Cho nên Trần Dĩ Cần lấy giải thích 'hậu' để phát huy ra. Hắn lại nói tiếp: - Trời giáng lưu tinh, trên có tám chữ thiên thư 'Hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt vĩnh chiếu', hoàng thiên là hoàng đế thiên tử, hậu thổ là Hậu, thiên tử phía trước, Tái Hậu phía sau, quả thật là thiên ý. Rồi vẻ mặt trịnh trọng nói với lão sư của Cảnh Vương: - Thánh tâm thiên ý đều như vậy rồi, sao ngài còn có ý nghĩ khác?
- Ngươi ngươi. . . Lão sư của Cảnh Vương nghẹn họng một lát, rốt cuộc nghẹn ra câu: - Chỉ dựa vào phán đoán bịa đặt, đã dám vọng ngôn quốc bản?
- Nếu không phải ông ở đó ăn nói bừa bãi, - Trần Dĩ Cần khinh miệt nói: - Sao ta lại nói những lời ấy chứ? Ta còn muốn nói, 'quyến' là cái gì? là cái rãnh bên ruộng lúa hả? Có thể nói cùng với 'Hậu' được sao? (Tái Quyến là tên Cảnh Vương, quyến là rãnh nước)
Lão sư của Cảnh Vương không nói gì mà chống đỡ, mượn cớ không khỏe trong người rồi lui xuống, đã kết thúc trận biện luận lạc đề này.
~~
Những lời nói kinh người của Trần Dĩ Cần tại Tam công hòe biện luận thoáng cái đã đánh thức rất nhiều người, rất nhiều người đều cho rằng, người bình thường đặt tên cho con trai đều phải tỉ mỉ cân nhắc, càng không nói đến hoàng đế đặt tên cho hoàng tử, tuyệt đối sẽ không qua loa. Cho nên bọn họ thực sự tin tưởng thuyết pháp của Trần Dĩ Cần, cho rằng tên của Dụ Vương điện hạ tuyệt đối là có thâm ý.
Rốt cuộc, sau khi bị động đến gần 1 năm, Dụ Vương đã nghịch chuyển tình thế, trong trận cạnh tranh với Cảnh Vương đã một lần nữa chiếm thượng phong!
Nhưng dây cung của bọn Cao Củng vẫn còn kéo căng, bởi vì còn chưa là lúc buông ra -- Thứ nhất, ngôn luận của Trần Dĩ Cần quá mức lớn mật, vạn nhất hoàng đế mất hứng, có thể sẽ liên lụy đến vương gia. Thứ hai, thế tử của vương gia vẫn còn đang trong bụng Lý nương nương, có thể như nguyện giáng sinh hay không còn chưa hẳn, có thể 'đái đứng' hay không nữa cũng chỉ 50-50.
Nhưng tạm an ủi chính là Trần Dĩ Cần vẫn bình an vô sự. . . Có người nói người của Cảnh Vương đã cáo trạng qua với hoàng đế rồi, Gia Tĩnh không thể không biết việc của Tam công hòe, nhưng cũng không có giáng tội, thậm chí không khiển trách hắn, vậy có phải đã cam chịu thuyết pháp của Trần Dĩ Cần rồi không? Chí ít trong mắt của rất nhiều người thì chính là vậy.
Vì vậy cục diện hình như trở nên rõ ràng, Dụ Vương trở thành nhân tuyển tất yếu cho kế thừa đại thống, nhưng lại tràn ngập không xác định, không sinh ra thế tử, hy vọng có lớn mấy thì cũng đều uổng công.
Đem hy vọng ký thác ở trên người một đứa trẻ chưa xuất thế là một việc không đáng tin cỡ nào chứ, nhưng lại không có lựa chọn nào khác. Mấy người Cao Củng ngoại trừ thắp hương bái Phật, cầu xin trời xanh phù hộ, thì chỉ có thể đốc thúc Dụ Vương gia ban ơn trạch cho nhiều, nhằm cầu trồng nhiều thu ít. . . Đây cũng là dự định lúc trước của họ, chỉ cần thêm mấy người mang thai thì nhất định có thể sinh ra thế tử rồi.
Dụ Vương rất hài lòng đối với loại yêu cầu này của các sư phó, vì vậy mỗi ngày bù khú trong bụi hoa, vất vả cần cù cày cấy, không bảo khổ cũng không la mệt, tỏ vẻ rất nhiệt tình đối với việc này. Bọn Cao Củng mặc dù cảm thấy như vậy không ổn, nhưng điều cực kỳ quan trọng trước mặt là bảo đảm vương gia có thể sinh ra con trai, về phần sức khỏe thì cứ từ từ bồi dưỡng sau vậy.
Dưới sự an bài đích thân của Thẩm Mặc, Dụ Vương phủ đã tăng cường đề phòng, nhất là tiến hành khống chế ở bên trong, các phi tử có thai sẽ nhận được bảo hộ toàn thiên hậu, toàn phương vị, áo cơm dụng cụ đều trước hết phải trải qua cao thủ dụng độc mời từ Bắc Trấn phủ ti kiểm nghiệm, không có vấn đề gì mới có thể đưa đến chỗ phi tử. Còn phân phối cho họ đại phu phụ khoa chuyên môn, toàn bộ hành trình theo dõi tình huống khỏe mạnh của mẫu tử, có vấn đề có thể sớm phát hiện sớm trị liệu, cố gắng giữ thai nhi thuận lợi phát triển.
Thậm chí họ còn mời cả pháp sư vào ở vương phủ, phòng bị có kẻ rắp tâm bất lương, hạ cổ nguyền rủa thế tử chưa xuất thế, tuyệt đối là như lâm đại địch, toàn phủ đề phòng!
Thời gian mỗi ngày trôi qua, tất cả mọi người đều sống trong chờ đợi giày vò, tinh thần mỗi người càng lúc càng căng lên. . .Không căng cũng không được, bởi vì trong tháng sáu gần đây họ đã phá tan năm âm mưu có ý đồ bất lợi đối với Dụ Vương hoặc Lý phi. Mặc dù họ làm rất tuyệt, nhưng chỉ cần có một lần không phòng bị, tất cả nỗ lực đều sẽ uổng phí, cho nên mọi người phải chịu áp lực cực kỳ lớn.
~~
Thời gian cứ như vậy nghênh đón một mùa hè nóng bức. Mùa hè tại Bắc Kinh rất không hữu hảo, thái dương không hề cố kỵ gì bắn thẳng lên mặt đất, phơi héo hết lá cây, chó vàng, còn có tâm tình của mọi người, nóng đến mức người ta không biết trốn vào đâu. Cho dù ở trong phòng thông gió cũng động một chút là ra mồ hôi, cái gì cũng làm không được, Thẩm Mặc thật ước ao ba đứa con, chúng có thể cả ngày ngâm mình ở trong bồn tắm nghịch nước, nhưng y còn phải mỗi ngày đội cái nắng chói chang đi ra ngoài làm việc, vả lại còn phải thời khắc bảo trì phong độ của Hàn Lâm chưởng viện, chỉ cần ra khỏi cửa là phải quần áo nón nảy chỉnh tề, dung nhan bất loạn, nỗi thống khổ chẳng khác nào chịu tra tấn.
Nhược Hạm thấy y nổi rôm khắp mình, nàng yêu thương muốn chết, hỏi y có thể nghỉ ngơi một chút được không. Thẩm Mặc cười khổ lắc đầu nói: - Hiện tại là thời kì đặc biệt, Từ các lão đang chỉnh đốn lại trị mà, ta cũng không thể đưa đầu vào họng súng được.
- Ông ta chỉnh đốn lại trị thì có quan hệ gí với Hàn Lâm viện của lão gia chứ? Nhược Hạm khó hiểu hỏi: - Không phải lão gia nói, Hàn Lâm viện là nơi thanh tĩnh, không nhiễm thị phi sao?
- Ài, đám Khoa đạo Ngôn quan có để ý ta ở chỗ nào đâu? Họ vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ chờ ta có sơ hở gì là chụp ngay. Thẩm Mặc phiền muộn thở dài nói: - Hiện tại Từ các lão rộng đường ngôn luận, mệnh ngôn giả vô tội, rốt cuộc làm cho những người đó lại trở nên sục sôi, họ cứ liều mạng thượng tấu, lớn đến tham ô không làm tròn trách nhiệm, nhỏ đến khạc đàm bừa bãi, không có chuyện gì mà họ không quản, bắt được là y rằng một bản tấu, không đánh ngã thì cũng làm cho ngươi bực bội nửa ngày. Rồi y cười nói: - Nghe nói Từ các lão cũng bị buộc tội vài bản tấu rồi, đành phải cuống quít thượng thư tự biện.
Lệ cũ của Đại Minh triều là, chỉ cần có người buộc tội ngươi, thì nhất định phải thượng thư tự biện, thậm chí còn phải chủ động tạm thời cách chức ở nhà, chờ đợi kết quả điều tra cuối cùng, chứng minh mình là thuần khiết thì mới có thể đi làm trở lại.
Nhưng tại thời kì Nghiêm Tung cầm quyền, nội các hạ lệnh cấm quan viên tự mình thoát ly bản chức, bằng không sẽ bị kết tội bỏ rơi nhiệm vụ. Nếu không thì Thẩm Mặc thật sẽ chủ động trêu chọc mấy cái bản tấu vô thưởng vô phạt, để mà danh chính ngôn thuận ở nhà ngồi chơi xơi nước rồi.
Nhược Hạm nghe vậy cười nói: - Đây là Từ các lão dọn đá tự đập chân mình rồi, thế mà lúc trước lão gia còn tán thưởng quyết định của ông ta nữa chứ.
"Ha ha. . ." Thẩm Mặc cười nói: - Cho dù tới hôm nay thì ta vẫn muốn nói như cũ, chỉ bằng vào điểm này, Từ Giai đã mạnh hơn Nghiêm Tung nhiều rồi.
- Vì sao? - Nhược Hạm khó hiểu nói: - Làm cho lão gia cả ngày đều phải khẩn trương, lẽ nào lại tốt à?
- Tốt chứ. Thẩm Mặc cầm lấy quan mạo, đoan chính đội lên: - Nàng không thể chỉ nhìn một mặt quấy rối của các Ngôn quan, còn phải thấy được lợi ích của họ, họ giống như cái roi vậy, khiến đám quan viên lười nhác lâu ngày lại trở nên giỏi giang, làm cho đám quan viên không biết sợ là gì rốt cuộc có thứ để sợ, đây là thứ vàng cũng không đổi được. Rồi thản nhiên cười nói: - Cho nên dù có chút sản phẩm phụ nhưng vẫn có thể tiếp thu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]