Chương trước
Chương sau
- Nguyên nhân là vì sao?
Thẩm Mặc cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Nói thế nào cũng là người kế thừa đời thứ ba duy nhất của bệ hạ, đây là chuyện mừng của hoàng gia mà.

- Đúng thế, vốn đây là chuyện đại hỉ, ban đầu bệ hạ cũng rất chi là cao hứng.
Lục Bỉnh nói:
- Nhưng vì một câu nói của một người mà tất cả đã hoàn toàn biến đổi.

- Câu nói gì mà có uy lực lớn đến thế?
Thẩm Mặc tới đây không kìm nổi tò mò nữa.

- Câu nói đó chỉ là một đệ nghị rất bình thường, chẳng qua là vì xin tôn hiệu cho Lô Tĩnh phi nương nương quá cố.
Lục Bỉnh thì thầm:
- Nhưng chính câu nói này làm nhi tử của Cảnh vương bị bệ hạ ghét.

- Vì sao vậy?
Thẩm Mặc nhất thời chưa hiểu ra.

- Hà hà, Lô Tĩnh phi nương nương tháng giêng năm ngoái mất.
Lục Bỉnh cười khẽ:
- Nhi tử của Cảnh vương lại sinh ra vào tháng 5 năm nay, đệ nói có vấn đề không?

- Đồng phòng trong thời gian thủ hiếu ...
Thẩm Mặc rốt cuộc cũng hiểu ra.

- Đúng vậy.
Lục Bỉnh gật đầu thừa nhận:
- Bệ hạ liền khơi lên suy nghĩ, bấm ngón tay tính toán, phát hiện ra Cảnh vương trong thời gian thủ hiếu mẫu thân, không ngờ vẫn không quên mò lên giường với lão bà. Không kìm được giận dữ, vì thế tất nhiên không có thiện cảm gì với đứa cháu này. Nhưng may mắn là bệ hạ chỉ có duy nhất đứa cháu này, không thể đánh chết được, nên lãnh đạm một thời gian xem thế nào rồi hẵng nói.

Thẩm Mặc hiểu ý tứ của Lục Bỉnh rồi:
- Ý sư huynh nói, việc cấp bách hiện nay của Dụ vương điện hạ là sinh ra thế tử, là có thể đi sau mà tới trước?

- Đúng là như thế đấy.

- Câu hỏi cuối cùng, là ai cáo trạng với bệ hạ.
Thẩm Mặc hỏi nhỏ:
- Vì sao không nghe được chút phong thanh nào?

- Là Từ các lão.
Lục Bỉnh không làm y phải hổi hộp, bình thản nói:
- Vị tọa hạ lão sư này của đệ là thanh kiếm không lộ mũi nhọn khỏi vỏ, là cao thủ ẩn mình, gặp chuyện nên học ông ta nhiều hơn.

- Là ông ta à...
Thẩm Mặc không kìm được thốt lên, Thẩm Mặc biết Từ Giai tinh thông thuật quyền mưu, giỏi đạo tung hoành, cho nên không hề thấy lạ việc ông ta nghĩ ra được đối sách bốn lạng đẩy ngàn cân này.
Làm y kinh ngạc là thái độ của Từ Giai, từ trước tới nay, hình tượng của Từ Giai trong lòng y không được vẻ vang lắm, cảm thấy ông ta quá nín nhịn, cũng quá ích kỷ, không dám chịu trách nhiệm gì, không chịu ra mặt vì bất kỳ ai. Chỉ một lòng bảo vệ vị trí của mình, chờ đợi tham dự lễ truy điệu Nghiêm các lão.

Cái chuyện đắc tội với người khác này, Thẩm Mặc có nghĩ vỡ đầu cũng không liên tưởng tới Từ Giai, nhưng Lục Bỉnh sẽ không lừa y, cho nên Thẩm Mặc cảnh tỉnh bản thân, phải đánh giá lại vị thứ phụ nội các này lần nữa. Quan trọng hơn là định vị lại quan hệ với ông ta.

Từ chỗ Lục Bỉnh trở về nhà , Thẩm Mặc vốn định giáo dục cho hai thằng quỷ con cho tốt, thế nhưng quý nhân nhiều việc, Phùng Bào của Dụ vương phủ tới, nói vương gia đã lâu không gặp y, rất nhớ y v...v...v...

Thẩm Mặc không thể làm gì khác là bỏ nhi tử đó tới gặp Dụ vương, tới nơi, Dụ vương qủa nhiên hết sức nhiệt tình, hết mời y ăn hoa quả lại mời y ăn bánh trái, cuối cùng mới ấp a ấp ủng hỏi:
- Thẩm tiên sinh, vị Lý thái y kia kia khi nào mới tới nơi được?

Thẩm Mặc nghe thế vố đầu:
- Ái chà, thần vào trường thi một cái là thiếu chút nữa quên việc này ... Lý thái y đã nhập quan rồi, nhưng tính khí của ông ta thì vương gia cũng biết đấy, chẳng ai thúc giục được, cho nên không thể vội, nhưng sớm muộn gì thì cũng chỉ mấy ngày nữa ông ta sẽ tới gặp thần.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lý thái y tới, nhất định phải báo cho ta đầu tiên đấy nhé.

- Đó là điều đương nhiên.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Vương gia cứ yên tâm.

Nói tới đây y kỳ thực có hơi chột dạ, căn cứ vào hộ vệ y phái đi bảo vệ Lý Thời Trân, Lý đại phu đã tới Thông Châu, ngày mai sẽ tới kinh thành, nhưng y không dám đảm bảo Lý Thời Trân sẽ tới Dụ vương phủ, cho nên phải gặp trước rồi thuyết phục ông ta, Thẩm Mặc mới dám đáp chuẩn xác cho Dụ vương. Nếu không Dụ vương không nhịn được là cái chắc, rồi phái người đi mời ông ta, với cái tính khí của Lý Thời Trân, đoán chừng sẽ lập tức trở mặt bỏ đi....

Hôm sau trước khi trời tối, Lý Thời Trân quả nhiên tới nơi, Thẩm Mặc đích thân đón tiếp ở cổng thành, đưa ông ta tới tận nhà ... Lý Thời Trân nói muốn ở lữ quán, nhưng Thẩm Mặc kiên quyết không cho:
- Ngài là đại ân nhân của nhà chúng tôi, nếu để ngài ở bên ngoài, chúng tôi sẽ hổ thẹn chết mất.

Trò này không ăn thua với Lý Thời Trân, cười lạnh nói:
- Ta sợ ở nhà đại nhân lắm, bị đại nhân bán mất mà không hay biết gì.

- Tuyệt đối không có chuyện đó.
Thẩm Mặc ra sức lắc đầu:
- Tiên sinh coi ta là loại người gì chứ? Ta đâu phải là loại người như vậy.

- Ngươi đúng là người như vậy.
Lý Thời Trân nói ngắn gọn:
- Kiếp này chuyện ta ân hận nhất là quan hệ với tên khốn kiếp ngươi đấy.
Rồi kiên quyết nói:
- Tới nhà ngươi chơi thì được, nhưng ta vẫn sẽ ở lữ quán.

Thẩm Mặc không hề giận, chỉ nắm chặt cương ngựa của Lý Thời Trân, dẫn ông ta về nhà.

Trong nhà Nhược Hạm đã chuẩn bị trước rồi, lần đầu tiên nàng ra cửa đón khách, hai phu thê mời Lý Thời Trân vào đại đường, đưa lên vị trí trên cùng. Lại bảo A Cát và Thập Thần dập đầu với ân công thay cho hai bọn họ.

Thẩm Mặc còn xin lỗi nói:
- Nếu không phải vì thể diện của triều đình thì cái lễ này ta không để con trẻ làm thay.
Nói rồi Thẩm Mặc nháy mắt với hai đưa nhóc con, A Cát và Thập Phân liền lật đật chạy tới trước mặt Lý Thời Trân, chạy quanh ông ta reo hò.

Lý Thời Trân hết sức yêu quý trẻ con, hai đứa bé này lại đáng yêu vô cùng, liền thích thú bế lên, trên khuông mặt luông nghiêm nghị cũng nở nụ cười vui vẻ.

Thẩm Mặc cũng yên tâm ngồi phía bên cạnh Lý Thời Trân, trong đại đường chỉ có Nhược Hạm bê trà rót nước, không có hạ nhân hầu hạ. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cả kinh nói mấy câu kiểu như " sao có thể làm phiền tới đệ muội ..v..v..v.." Nhưng Lý Thời Trân thì thản nhiên tiếp nhận, chỉ cúi đầu chơi với hai đứa bé, không thèm nhìn Thẩm Mặc.

Bế hai đứa bé ngồi lên đầu gối, Lý Thời Trân cười lớn:
- Ui chua choa, hai chú bé này thật là nặng, đúng là hai con heo béo.

A Cát nhìn chằm chằm Lý Thởi Trân một lúc, nói:
- Lý đại phu, ông nhất định không phải đứa bé ngoan.

Lý Thời Trân toát mồ hôi:
- Đồ quỷ con, ta không ngoan bao giờ?

A Cát đưa ngón tay ra, chọc vào bụng Lý Thời Trân:
- Ông gầy thế này, chắc chắn là kén ăn.

Thập Phân cũng tán đồng:
- Lại còn đen như thế này, chắc chắn thường xuyên không ngủ trưa chạy ra ngoài chơi, mẹ cháu nói trưa không ngủ ra ngoài chơi sẽ bị cháy đen.
Hai đứa bé rất nghiêm túc khuyên ông ta:
- Mẹ đã nói, trẻ con không nghe lời là trẻ con hư, Lý đại phu, ông phải nghe lời chứ.

Lý Thời Trân phì cười, khẽ véo tai hai đứa bé, nói với vợ chồng Thẩm Mặc:
- Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhìn là biết ngay con của hai người rồi.

Nhược Hạm cười áy náy:
- Hai vợ chồng chúng tôi thiếu quản giáo, thật xấu hổ.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Có điều hai đứa nó không sai, tiên sinh đúng là đã gầy đen hơn trước nhiều rồi, hẳn là vì cuốn Bản Thảo Cương Mục, ngài phải chịu rất nhiều vất vả.

Nói tới sự nghiệp của mình, Lý Thời Trân cảm khải vô cùng, nói:
- Cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng đối diện với khó khăn, nhưng đúng là không ngờ rằng uy phong của đất trời lại lớn như thế.
Ông ta hổi tượng lại:
- Gió tuyết ngoài quan ngoại thật dữ dội, nổi lên một cái là chẳng nhìn thấy gì cả. Trên người chỉ cần có một khe hở, một cái cúc áo không cài kín là nó ra sức luồn vào, như cắt da xẻo thịt người ta, đau tới tận tim phổi.

A Cát và Thập Phân chăm chú lắng nghe, tò mò hỏi:
- Có đau bằng bị cha đánh đít không?

Lý Thời Trân không kìm được cười:
- Cũng gần như vậy.
Hai đứa bé lộ vẻ sợ hãi, thế là hiểu được gió tuyết đông bắc lợi hại thế nào.

Vì viết cuốn Bản Thảo Cương Mục, Lý Thời Trân một năm đi khắp cùng trời cuối đất. Ban ngày ông ta lên núi xanh, trèo đèo lội suối, hái thảo dược, làm tiêu bản. Buổi tuối ông ta tiến hành phân loại tiêu bản, chính lý bút ký. Hỏi thăm không biết bao nhiêu y sư địa phương, cả nông dân, ngư dân và thợ săn. Còn đích thân nếm thử rất nhiều loại thảo dược, phán đoán tính chất và tác dụng ...
Những gian nan vất vả trong đó, không phải là người nghe như Thẩm Mặc có thể cảm nhận được.

Bọn họ nghe câu chuyện hiểm nguy như đối đầu với hổ đông bắc, giao thiệp với ngươi Nữ Chân, lên núi Trường Bạch ... Nghe ông ta kể tới phong cảnh tươi đẹp, thảo mộc um tùm, cổ thụ ngút trời, hoa dại như biển, kể về những rừng rậm như kho báu thảo dược. Kể về Ngũ vị từ công hiệu thần kỳ, còn có nhân sâm, ô lạp thạp..

Cả nhà bốn người Thẩm Mặc nghe say sưa, bất tri bất giắc quá cả giờ ăn cơm, tới khi nhớ ra thì trời đã tối đen rồi.

Thẩm Mặc cười xấu hổ:
- Muộn thế này rồi không tiện ra ngoài tim lữ quán nữa, tiên sinh ở lại đây đi.

Lý Thời Trân hừ một tiếng:
- Lại trúng phải kế của ngươi rồi.

Thẩm Mặc nghe thế mừng rỡ:
- Mẹ đám nhỏ, mau mau mang cơm lên, tối nay ta phải cùng Lý tiên sinh say sưa một bữa.

Lý Thời Trân hết cách, chỉ đành chấp nhận an bài của y, trước tiên ăn no một bữa rồi tính sau.

Sau khi bụng đã lưng lửng, rượu cũng ngà ngà, Lý Thời Trân cuối cùng không nhịn được nói:
- Ngươi nói tìm được phối phương của Ma Phi Tán, rốt cuộc là có thật không?

- À... Đương nhiên rồi.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm gật đầu:
- Lại còn giả được nữa hay sao?

Y sở dĩ dụ được Lý Thời Trân tới kinh thành là vì viết cho ông ta một bức thư, nói rằng mình tìm thấy được phối phương của Ma Phi Tán trong truyền thuyết.

Hoa Đà truyện của sách thời hận Hán có ghi :"nhược tật phát kết vu nội, châm dược sở bất năng cập giả, nãi lệnh tiên dĩ tửu phục ma phí tán, ký túy vô sở giác, nhân khô phá phúc bối, trừu cát tích tụ."
Ý của nó nghĩa là "Ma Phi Tán" là tuyệt chiêu của Hán đại thần y Hoa Đà, trong truyền thuyết có thể làm người ta toàn thân mất cảm giác, từ đó tiến hành phẫu thuật ngoại khoa, địa vị của nó trong y học đẩy lên cao thế nào cũng không quá.

Thế nhưng vì đắc tội với Tào Tháo, Hoa Đà bị đầy vào ngục, Thanh Nang Kinh của ông ta thất truyền, Ma Phi Tán ghi chép trên đó không còn ai biết nữa.

Người làm y đời sau không ai không cầu thấy được phối phương trong truyền thuyết này, thế nhưng nghìn năm qua không một ai toại nguyện. Thẩm Mặc không chỉ một lần nghe Lý Thời Trân nói, nếu có được phương phá bào chế Ma Phi Tán, ông ta sẵn lòng dùng mọi thứ trao đổi.

Thẩm Mặc không phải là y sinh, hiểu biết về y đạo có chùi dép cho Lý thần y cũng không xứng. Nhưng y có một điều hơn hẳn Lý Thời Trân, đó là đọc nhiều sách mà lại tạp, hơn nữa vì thân phận địa vị, y có thể đọc được rất nhiều cuốn sách quý mà rất nhiều người thường vô duyên vô phận.
Khi nghe Lý Thời Trân nói thế, y liền nhớ tới trong một cuốn bút ký của ai đó thời Tấn, có kể một câu truyện như sau: Phi Nhi nhi tử trong truyền thuyết của Hoa Đà vì ăn nhầm trái quả Mạ Đà La nên không may mất mạng, Hoa Đà đau đớn vạn phần, trên cơ sở Mạn Đà La thêm vào mấy vị thảo dược khác, chế ra được thuốc gây tên sớm nhất trên thế giới.
Vì kỷ niệm đứa con đã mất, cho nên mới đặt tên là Ma Phi Tán.

Thẩm Mặc đương nhiên biết những chuyện đồn thổi này, tán gẫu khi vui thì được, nhưng không thể tùy tiện tin vào. Nhưng y vẫn lấy được thông tin từ trong những tin đồn, cũng là xem được từ trong sách, cũng là sách mà Lý Thời Trân chưa đọc qua. Đó là sách ( Độc vật ngoại khóa cho học sinh tiểu học),Thẩm Mặc còn nhớ trong đó có kể một câu truyện mà tới giờ y vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Đó là câu truyện liên quan tới Lý Thời Trân và Bản Thảo Cương Mục, kể có một lần Lý Thời Trân đi qua một sơn thôn, nhìn thấy quần chúng đang vây quanh xem cái gì đó không rõ. Đi tới gần thì thấy ở giữa đám đông có một người say lướt khướt, còn khuông ngừng múa may. Ông ta đi tới tìm hiểu, thì ra người đó uống rượu thuốc ngâm bằng trái cà núi.

Nhìn người say rượu cười ngả nghiêng nói làm nhảm, Lý Thời Trân nảy ra ý nghĩ, ông ta xin người dân dẫn ông ta đi tìm thứ "cà núi" kia, đồng thời dựa theo hướng dẫn của người dân, dùng nói ngâm rượu.

Qua vài ngày sau, Lý Thời Trân quyết định đích thân nếm thử, để tự mình cảm thụ công hiệu của nó. Kết quả là rất hiệu nghiệm, sau đó trải qua một phen nghiên cứu điều phối, ông ta lấy cà núi làm dược liệu chính, phát mình ra Ma Phi Tán của nhà họ Lý.

À, phải rồi, cuốn sách đó còn kể, về sau Lý Thời Trân phát hiện ra, loại "cà núi" đó có tên là Mạn Đà La.

Đem hai câu chuyện không đáng tin lắm liên hệ lại với nhau cho ra một kết luận đáng mừng, dược liệu chính của Ma Phi Tán chính là Mạn Đà La, mà tên địa phương của Mạn Đà La là "cà núi".

Nhưng khi đó Thẩm Mặc không nói ra, bởi vì y biết, sớm muộn gì Lý Thời Trân cũng sẽ phát hiện ra thứ "cà núi" này, y không muốn tước đoạt niềm vui hiếm có của vị thần y khổ hạnh. Nhưng nhiều chuyện chứng minh, dưới áp lực và sự dụ hoặc của hiện thực, phòng tuyến của con người sẽ dần dần bị đẩy lui, cho tới khi không còn chút nào.

Khi Dụ vương hết sức tha thiết muốn Lý Thời Trân tặng con, khi y cũng hết sức cần đề cao địa vị trong lòng Dụ vương, Thẩm Mặc vô sỉ đem phát hiện trong tương lai của Lý Thời Trân ra, lừa Lý Thời Trân thề cả đời không quay lại kinh phải tới Bắc Kinh.

- Nói đi, có điều kiện gì?
Lý Thời Trân cực kỳ hiểu phẩm hạnh của Thẩm Mặc, là hạng không thấy lợi là không làm, tuyệt đối không dễ dàng đem cách điều chế giao cho ông ta.

Thẩm Mặc bị sự thẳng thắn của ông ta làm cho mặt thớt phải nóng rát, cười xấu hổ:
- Coi tiên sinh nói gì kìa.

Khi đối diện với đa số quan viên của Đại Minh, Thẩm Mặc thấy bọn họ bỉ ổi hơn minh, nhưng khi đối diện với vị lão huynh này, y cảm thấy mình vô cùng bỉ ổi.

Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, lời cần nói vẫn phải nói, y đưa ra điều kiện:
- Ta cũng chẳng có yêu cầu gì, có điều nếu tiên sinh đã tới, có thể đi khám lại cho một người bệnh không?

- Ai?
Lý Thời Trân trầm giọng hỏi.

- Dụ vương gia.

- Ngươi cũng chạy tới phủ của hắn ta rồi à?

- Đúng thế.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Người trong triều đường, không thể tự quyết. Triều đình bảo ta tới Dụ vương phủ dạy học, ta chỉ đành ngoan ngoãn tới đó.

- Đổi yêu cầu đi.
Lý Thời Trân nói:
- Ta không xem bệnh cho hắn được?

- Cái gì?
Thẩm Mặc tức thì chết lặng:
- Chẳng lẽ không chữa nổi nữa sao?

- Không chữa nổi nữa.
Lý Thời Trân gật đầu:
- Loại bệnh này của hắn, ba phần dựa vào chữa trị, bảy phần dựa vào điều dưỡng. Dù ta đã dốc toàn lực ra, cũng chỉ có tác dụng ba phần thôi, bản thân hắn lại buông thả dâm dục, không biết tiết chế, hủy cả bảy phần kia đi, cho dù ta tận tâm hơn nữa cũng có tác dụng gì.

Thẩm Mặc nghe ra ông ta chưa nói tới mức tuyệt vọng, liền thở dài:
- Người ngay không nói lời gian, Lý tiên sinh. Đại Minh chúng ta truyền thừa hoàng vị xưa nay đều là lập trưởng không lập thứ, hiện giờ Dụ vương là con trưởng, là người kế vị ngôi báu trên pháp luật, đó là vấn đề nguyên tắc, liên quan tới vững bền của giang sơn xã tắc, thậm chí là an nguy sinh tử của lê dân bách tính, kinh mong tiên sinh bất kể thế nào cũng tới thăm Dụ vương điện hạ, xin tiên sinh hãy tin ta, hiện giờ hắn không như xưa nữa, mà đã nguy trong sớm tối, nhất định sẽ nghe lời tiên sinh.

Nghe Thẩm Mặc nói, Lý Thời Trân chìm vào trầm tư, hồi lâu sau mới hỏi:
- Vì sao?

- Cảnh vương đã sinh nhi tử, nếu như Dụ vương không có chút khởi sắc nào, rất có khả năng bị đệ đệ thay thế.

- Ồ...
Lý Thời Trân gật đầu không rõ có ý gì, hỏi:
- Ngươi thấy con người Dụ vương ra sao?

- Nhân hậu, nhân nghĩa, nhân từ.
Thẩm Mặc dùng ba từ hình dung Dụ vương:
- Chính là đấng thiên mệnh để quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức, tiếp tục hướng tới.

- Không cần phải nâng tầm lên như thế?
Lý Thời Trần xua tay:
- Ngươi chỉ cần nói hắn sẽ đối xử với người dân ra sao?

- Không nhiễu dân. Ta tin vào phán đoán của mình.

Im lặng hồi lâu, Lý Thời Trân đưa tay ra:
- Đưa đây.

- Đưa cái gì?
Thẩm Mặc ngẩn người.

- Ma Phi Tán.

Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Nói như thế là ngài đồng ý rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.