Chương trước
Chương sau
Buổi chiều Thẩm Mặc tới Ti Kinh cục.
Lần này Vương Khải Minh có mặt, vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, cái mặt thớt đó liền cười toe toét, khom lưng cúi đầu đi tới:
- Đại nhân, ngài có việc gì cứ chuyển lời, tiểu nhân làm cho ngài ngay, cần gì phải đi cho vất vả.

- Lần sau sẽ làm thế.
Nói tới đó Thẩm Mặc hạ thấp giọng xuống:
- Ngươi có thông thuộc người trong cục không?

- Coi ngài hỏi kìa, toàn cục có mấy chục người, ngay cả tổ tiên mười tám đời bọn họ làm gì tiểu nhân còn biết ấy chứ.
Vương Khải Minh cười siểm nịnh.

- Ta không hỏi tổ tiên mười tám đời, ta hỏi trong số bọn họ, có ai làm thục sư bên ngoài không?
Thẩm Mặc hỏi.

- Hả...
Con mắt nhỏ của Vương Khải Minh láo liên:
- Không phải đại nhân muốn xử lý họ chứ?

- Ta chỉ hỏi thế thôi.
Thẩm Mặc lườm hắn một cái:
- Nếu muốn xử lý cũng phải xử lý tên bán dầu nhà ngươi trước.
Nõi xong đi vào bên trong.

Vương Khải Minh vội cười giả lả đi theo, nói nhỏ:
- Có vài người, người của Chiêm sự phủ chúng ta cái gì không nói chứ học vấn là cực tốt.

Thẩm Mặc nhìn hắn không chớp mắt:
- Vậy sao ngươi đi bán dầu mà không đi dạy học?

- Vì nghề đó cạnh tranh kịch liệt quá.
Vương Khải Minh hơi đỏ mặt:
- Bụng tiểu nhân có chút chữ, không đủ dùng.

Thẩm Mặc cười , không tiếp tục thảo luận vấn đề học thức cả hắn nữa, chuyển sang hỏi:
- Đi hỏi giúp ta, có ai muốn tới Quốc tử giám kiêm chức không, bất kể hiện giờ một ngày họ kiếm được bao nhiêu, ta đều trả gấp đôi ... Đương nhiên đây là việc béo bở, ta phải tuyển trúng mới được.

- Vâng.
Vương Khải Minh không chút do dự nhận lời. Sự thực chứng minh, học vấn của hắn mặc dù không ra làm sao, nhưng làm việc nhanh gọn, sáng ngày hôm sau liền tới Quốc tử giám trả lời cho Thẩm Mặc:
- Mọi người đều muốn tới, chuyện ngon lành như thế, chẳng ai muốn tụt lại đằng sau.

Tới Quốc tử giám dạy học, tương đương thầy giáo trường ĐH TW quốc gia, đương nhiên là vinh quang hơn làm thầy trong nhà dân rồi, cho dù không trả lương gấp đôi cũng đánh nhau vỡ đầu.

Thẩm Mặc bảo hắn thông báo cho người mốn tới ngày kế tới Quốc tử giám tuyển chọn, liền đuổi hắn về, không ngờ Vương Khải Minh lề mề không đi, cứ như nuốt nguyên quả trứng vào mồm, mãi chẳng nói ra lời.

- Có chuyện gì, nói đi.
Thẩm Mặc hỏi.

- Đại nhân, tiểu nhân có thể cũng tới Quốc tử giám không?
Cuối cùng Vương Khải Minh cũng nói ra lời trong lòng.

- Đương nhiên là được, ngươi cũng là người của ti kinh cục, tất nhiên có tư cách tới.

- Không phải là muốn làm tiên sinh.
Vương Khải Minh lí nhí nói:
- Tiểu nhân cũng không làm nổi việc đó, tiểu nhân chỉ muốn việc, không bán dầu nữa.

- Ngày mai ngươi cũng tới vậy.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Để ta xem xem có chức gì thiếu.

Lúc này Vương Khải Minh mới hơn hở rời đi.

Vương Khải Minh vừa mới đi thì Lý Chí tới, hắn mang thư bổ nhiệm, hôm nay tới báo danh. Nhưng tên gia hỏa này không tới chỗ Cao Củng mà lại chạy tới chỗ Thẩm Mặc trước.

Thẩm Mặc có lòng tốt nhắc nhở:
- Huynh nên tới chỗ tế tửu đại nhân trước.

Lý Chí thẳng thừng đáp:
- Tới tìm ông ta cũng phải tới tìm đại nhân, không bằng tới tìm đại nhân luôn cho xong.

Thẩm Mặc bất lực với lý luận của hắn, chỉ đành cười khổ nói:
- Được rồi, ta nói giúp huynh với tế tửu đại nhân, nói đi, với cương vị, đãi ngộ mới, có yêu cầu gì không?

- Không có yêu cầu gì cả.
Lý Chí cần chén nước trà trên bàn uống ừng ực, kỳ thực chén đó Thẩm Mặc rót cho Vương Khải Minh, nhưng chưa kịp bảo thì hắn đã uống vào như trâu. Nên Thẩm Mặc đánh nuốt lời nhắc nhở vào trong bụng, nghĩ :" Không sạch sẽ, uống vào thể nào cũng sinh bệnh."

Uống hết nước, Lý Chí lau miệng nói:
- Đại nhân bảo tại hạ tới lúc nào thì tại hạ tới lúc đó, bảo làm gì thì tại hạ làm cái đó.

- Vậy chuyện lên lớp bên ngoài của huynh thì sao?

- Thế nào chẳng tranh thủ được thời gian, đại nhân không thể bắt ta phải đi làm cả buổi tối chứ?
Té ra hắn định ban ngày tới quốc tử giám, tối ra ngoài dạy học, lại hỏi Thẩm Mặc:
- Hôm nay đại nhân có an bài gì không?

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Công tác của huynh trước tiên phải trao đổi với tế tửu đại nhân rồi mới có quyết định cuối cùng.

- Vậy tại hạ xin về trước.
Lý Chí vỗ đít đứng dậy:
- Ngày mai đúng giờ sẽ tới.

Thẩm Mặc nhìn cái vẻ dửng dưng của hắn, lại thiện chí nhắc nhở lần nữa:
- Hoành Phủ huynh, làm tốt quan hệ với cấp trên và đồng liêu là cần thiết, huynh nên tới chỗ tế tửu đại nhân rồi sau đó đi gặp đồng liêu rồi hẵng về.

- Được.
Lý Chí trả lời trái với lương tâm, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Mặc. Ánh mắt y vẫn dõi theo người Lý Chí, cho tới khi đi thẳng ra ngoài đại môn, hoàn toàn không nhìn qua phòng Cao Củng lấy một cái, cũng không có ý đi gặp đồng liêu.

Thẩm Mặc mắng thầm :" Cái tên gia hỏa này, không biết là nghĩ kiểu gì?" Có điều mắng thì mắng, vẫn phải giúp hắn sửa chữa một chút, vì thế y cầm thư bổ nhiệm của Lý Chí tới gõ cửa phòng của Cao Cùng.

- Ồ, Giang Nam à, mời vào.
Cao Củng ngẩng đầu lên từ đống văn thư, dùng ánh mắt ra hiệu cho y:
- Ngồi đi, uống trà thì tự rót, bánh cứ ăn thoải mái.

- Tạ ơn đại nhân.
Thẩm Mặc nói xong, dùng hai tay đưa phong thư kia tới trước mặt Cao Củng:
- Lý Chí đã tới, hắn không dám làm phiền đại nhân cho nên chuyển cho hạ quan.

Cao Củng liếc nhìn phong thư, thấy chữ "lại bộ" bên trên, liền biết đó là cái gì, hừ một tiếng:
- Lý Hoành Phủ có bản lĩnh đấy, tưởng rằng hắn không kiếm nổi chỗ chứ.
Nói xong nhìn Thẩm Mặc:
- Ngươi giúp hắn phải không?

Ánh mắt đó tuy không sắc bén, nhưng đầy áp lực, làm Thẩm Mặc có chút khó chịu, nhưng mặt vẫn tươi cười:
- Hôm đó tới lại bộ giao văn thư, hạ quan không biết hắn là người của quốc tử giám nên giúp một chút.

- Ta biết ngay mà.
Cao Củng tựa hồ không hải lòng với Lý Chí:
- Kẻ không biết không có tội, lần sau không nên tự ý quyết định nữa.

Thẩm Mặc dạ một tiếng.

Khả năng là thấy mình hơi nặng lời, Cao Củng giải thích:
- Tên Lý Chí đó, thực không thể nói lý được, tính tình cổ quái, không tôn trọng bề trên, ngu xuẩn cố chấp ...
Liệt ra cả một đống tội xong, lại nói:
- Nhưng cái này ta đều chấp nhận được ... Nhưng ta không thể chấp nhận hắn tùy tiện xúc phạm thánh hiền, truyền bá tà giáo dị đoan ngay trong Quốc tử giám. Hắn nói "không tin đạo, không tin phật, cho nên thấy đạo sĩ là ghét, thấy tăng nhân là ghét, thấy tiên sinh lý học lại càng ghét", còn cho rằng Khổng phu tử không phải là thánh nhân, "cũng chỉ là người thường thôi", nếu như đem Khổng phu tử là thần tượng, học theo từng cử chỉ lời nói thì đúng là xấu còn thích làm dáng. Có thể thấy hắn phỉ thánh tới mức độ nào, loại người này tới Quốc tử giám là làm hỏng căn cơ của Đại Minh .

" Phá sập càng tốt." Thẩm Mặc thầm nghĩ, nhưng mặt làm ra vẻ cả kinh:
- Không ngờ hắn là một kẻ như thế... Thực sự là quá quá quá ...
Y quá nửa ngày không nói được ra chữ "hay".

Đương nhiên nghe vào tai Cao Củng thì y muốn nói "quá đáng hận" hoặc "quá đáng sợ", liền gật đầu:
- Cho nên kẻ này tuyệt đối không thể để lại trong quốc tử giám ... Ai gây ra phiền phức thì người đó phải giải quyết, ngươi nghĩ cách đuổi hắn đi.

Thẩm Mặc không ngờ rằng Lý Chí vừa mới khôi phục được nguyên chức thì Cao hiệu trưởng đã muốn đuổi hắn đi , thầm nghĩ :" Chẳng trách Quốc tử giám rõ ràng là thiếu người, nhưng chỗ của Lý Chí vẫn bị người ta chiếm mất, thì ra là lão già mất nết này giở trò."

Thẩm Mặc không thể để Lý Chí bị đuổi đi như thế, nếu không ai thay y tiêm nhiễm thuốc độc vào tư tưởng hiện tại. Liền nói:
- Tế tửu đại nhân, ai cũng có sở trường sở đoản cả. Tên Lý Chí này mặc dù có cãi lưỡi bạc ác, nhưng nghe nói trình độ dạy học còn rất cao.

- Chẳng qua là thứ bàng môn tà đạo, may mắn trúng cũng chẳng phải là bản lĩnh gì.
Cao Củng kinh bỉ.

- Đại nhân nói chí lý.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nếu như bình thường dạy học, dùng cách của hắn thì học thức không chắc, làm hỏng con người ta.
Cao Củng vừa định gật đầu, thì nghe y nói tiếp:
- Nhưng hiện giờ cách kỳ thi lớn chưa tới hai tháng nữa, có bảo các học sinh vùi đầu học tập thì hiệu quả cũng không rõ ràng lắm.

- Vậy phải làm sao?
Cao Củng nhìn y một cái, lạnh nhạt hỏi.

- Đại nhân đùa hạ quan rồi ... Ngài nhất định biết là hạ quan muốn giữ Lý Chí. Bởi vì hiện giờ các học sinh vừa khéo cần kỹ xảo thi cử của hắn để bù đắp những thiếu sót.
Rồi hạ giọng xuống:
- Hơn nữa đoán đề trước kỳ thì không phải là lười biếng hay gian lận, đoán trúng được, để học sinh có thành tích tốt là bản lĩnh. Kỳ thực chuyện này vị tiên sinh nào cũng làm, chẳng qua không ai đoán chuẩn như hắn, cũng không ai nói rõ ra miệng như hắn mà thôi.

Cao Củng nghe thế trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng phải quản được cái miệng của hắn.

- Điều này hạ quan sẽ nói với hắn.
Thẩm Mặc cười vui vẻ, nhưng nghe câu tiếp theo của Cao Củng thì không cười nổi nữa:
- Nhưng thi Hương xong hắn phải đi, ngươi có thời gian hai tháng để tìm việc mới cho hắn, như thế ngươi không lo phải khó xử, cứ quyết định như thế.

- Thế này chẳng phải là ... Vắt chanh bỏ vỏ sao?
Thẩm Mặc thở dài.

- Ta không cần thứ chanh này.
Cao Củng đẩy phong thư tới trước mặt Thẩm Mặc:
- Ngươi cũng nên tìm cho hắn chỗ mới luôn đi.

Thấy Cao Củng kiên quyết như thế, Thẩm Mặc có chút tức giận, bị nha môn tới báo danh từ chối, đối với một quan viên mà nói là đả kích mang tính hủy diệt, Lý Chí chẳng qua chỉ là ngôn từ quá khích một chút, ở Đại Minh chẳng phải là tội lỗi to tát gì.
Người dám nghĩ dám nói rất nhiều, Lý Chí chẳng qua chỉ nổi bật hơn thôi, còn xa mới đáng tội. Nhưng loại người bất chấp vận mệnh của người khác vì cảm tính cá nhân thực sự là quá đáng.

Nhưng có việc cầu người thì phải cúi đầu thôi, y đẩy lá thư lại:
- Đợi sau khi thi Hội kết thúc vậy.

- Bản thân hắn còn chưa thi tiến sĩ, dựa vào cái gì để phụ đạo thi Hội. Cho dù là để hắn dạy, những tân cử nhân kia cũng không nghe hắn đâu.
Cao Củng lắc đầu:
- Muộn nhất là cuối năm, nhưng ngươi phải đảm bảo hắn không nói nhăng nói cuội nữa.

- Vâng.
Thẩm Mặc thấy có khoảng thời gian giảm xóc này, Lý Chí sẽ không quá mức mất mặt nữa, liền đồng ý.

Bỏ chuyện Lý Chí qua một bên, Cao Tủng cũng đặt giấy tờ trong tay xuống, đứng dậy đi tới bên Thẩm Mặc, ngồi xuống nặn ra nụ cười mà ông ta cho là thân thiết:
- Chẳng trách người từng làm việc với ngươi, đều nói ngươi là "mưa đúng lúc", đối với một kẻ quái nhân như vậy mà còn nhiệt tình giúp đỡ, vậy thì với người cùng chí hướng nhất định sẵn sàng hi sinh vì tri kỷ rồi.

"Ta hận không cho ông hi sinh luôn thì có..." Thẩm Mặc trong lòng phẫn hận, mặt cười nhẹ :
- Đại nhân quá khen rồi, hạ quan còn chưa đủ chín chắn, nếu làm việc có chỗ nào chưa ổn thỏa, mong được đại nhân thông cảm.

- Đâu có đâu có, ai chẳng biết Giang Nam tuổi trẻ mà chững chạc.
Cao Củng vuốt râu nói:
- Ngược lại lão phu đây tính khí quá khó, nói chuyện quá mất lòng, mong Giang Nam thông cảm mới đúng.

- Đại nhân làm hạ quan tổn thọ mất.
Thẩm Mặc mặt tỏ vẻ sợ hãi.

Nói nói cười cười, đấu đá đã bắt đầu ...

Chỉ nghe Cao Củng nói:
- Giang Nam, vài ngày nữa thôi bệ hạ sẽ xuất quan, sau đó lập tức cử hành nghị triều, mấy chuyện ầm ĩ nhất gần đây sẽ có kết quả. Hẳn là tới khi đó không thể thiếu một phen long tranh hổ đấu. Thế nào cũng có tai bay vạ gió, bản quan chỉ là một tế tửu Quốc tử giám nho nhỏ, cũng bị cuốn vào đó, ngươi nói tới khi đó ta phải làm sao?

Dựa theo quy củ của Đại Minh, quan viên cao cấp phải có đại thân tiến cử, sau đó hoàng đế phê chuẩn sự dụng, xưng là "đình thôi". Trong đó nội các đại học sĩ, lục bộ thượng thư, cùng với tổng đốc, tuần phủ phải do cửu khanh cùng với thị lang cùng tiến cử; các quan viên cao cấp khác do hội đồng quan viên tam phẩm trở lên của lại bộ tiến cử.

Đương nhiên, hoàng đế trừ quyền phủ quyết ra thì còn có dùng thánh chỉ để bổ nhiệm quan viên cao cấp mà không cần qua thảo luận tiến cửa của lục bộ cửu khanh, trực tiếp hạ lệnh bộ nhiệm miễn nhiệm quan viên hoặc ban bố pháp lệnh, đúng là bớt được thời gian lẫn tinh lực.

Nhưng hoàng đế thông thường không dùng tới thứ quyền lực này, chẳng phải là hoàng đế Đại Minh có giác ngộ cao, sợ phá hỏng kết cấu chính trị, mà bọn họ không muốn chuốc nhục vào thân ...
Phàm là quan viên chưa qua đình thôi mà lại được hoàng đế bổ nhiệm, toàn bộ đều từ chối không nhận. Không phải là vờ vịt mà là "ông bắt ta làm là ta đi tự sát", trừ loại mặt dày vô sỉ như Từ Hữu Trinh ra, tựa hồ không một quan viên nào dám nhận hoàng ân lồng lộng này.

Vì sao không dám? Chẳng lẽ cảm thấy có được dễ quá, cho nên muốn khiêu chiến độ khó cao sao? Đương nhiên là không phải, đó là do tập tụng của Đại Minh gây ra. Quan viên Đại Minh vẫn còn khí cốt bậc sĩ đại phu, đối với lệnh bổ nhiệm trực tiếp của hoàng đế, luôn cho là của bố thí, đánh chết cũng không chịu ăn.

Hơn nữa bọn họ không ăn, cũng không cho người khác ăn, kẻ nà dám ăn, muốn ăn, thích ăn là bọn họ sẽ cực kỳ khinh bỉ. Những quan viên được bổ nhiệm kia thường thường vì không chịu nổi áp lực dè bỉu của trăm quan mà phải chủ động xin từ chức.

Đương nhiên cũng có Từ Hữu Trinh của năm Thiên Thuận, không biết là tên gia hỏa có da mặt làm bằng chất liệu gì, dám chấp hết thiên hạ. Đối với loại phần tử nguy hiểm phá hỏng quy củ này, các quan viên thậm chí không ngại ngần dùng tới "phong bác quyền" trong truyền thuyết để ngăn cản.

Phong bác quyền là một thứ có thể khắc chế quyền lực của hoàng đến, nếu như cho rằng vì chiếu chỉ của hoàng đế không thích hợp, nội các có thể đem đem chiếu thư của hoàng đế niêm phong lại để chỉnh sửa, đó chính là một trong hai quyền lực lớn nhất của nội các. Trừ nội các ra, lục bộ cũng có phong bác quyền, khi lục bộ cho rằng chỉ lệnh không hợp lý có thể từ chối thực thi, gọi là khoa tham.

Hiển nhiên, một khi sử dụng phong bác quyền là tương đương với tát vào mặt hoàng đế, là mó *** hổ, không có gan nhất định là không dám làm.

Quay lại thời Gia Tĩnh, tổng cộng có hai vị dám làm việc này, hơn nữa đều là thủ phụ, người trước tên Dương Đình Hòa, người sau tên Hạ Ngôn, kết quả người trước thì bãi quan, người sau đầu một nơi mình một nèo.

Cho nên hai mấy năm qua, các quan viên hình thành thống nhất tư tưởng rồi, phong bác quyền lợi hại thật đấy, nhưng con dao hai lưỡi này làm tổn thương hoàng đế một, làm hại mình một trăm, cho nên không dùng thì hơn.

Nhưng một khi có kẻ dám tiếp nhận lệnh bổ nhiệm trực tiếp của hoàng đế, các quan viên sẽ không chút do dự sử dụng vũ khí sát thương quy mô lớn này, thể hiện quyết tâm bảo vệ đình nghị một cách kiên định.

Đối diện với áp lực cả quần thể quan viên, cho dù mạnh như Gia Tĩnh đế cũng chẳng làm được gì, chỉ đành ném lại vài câu hơn dỗi, sau đó trọng thần vẫn đình thôi như cũ, ông ta chẳng làm gì nổi.

Có điều Gia Tĩnh vẫn cứ là Gia Tĩnh, mấy chục năm sống dưới uy quyền của ông ta, bách quan phải nhượng bộ, khi đình thôi ắt phải có lão nhân gia ngài ở đó, nếu không trình tự là phi pháp, cự tuyệt bổ nhiệm.

Cho nên mặc dù mọi người tranh cãi nhiều này, suy đoán lệnh bộ nhiệm hai vị thượng thư lễ bộ lại bộ xôn xao, nhưng chưa có kết luận, phải đợi lão nhân gia xong mới cử hành đình thôi hợp pháp, định đoạt mấy sự kiện lớn gần đây.

Là một trong cửu khanh, Cao Củng có tư cách tham gia vào lần đình nghị này, nhưng lời nói ông ta không có trọng lượng, giống như mấy vị công khanh như thái phó tự, hồng lư tự, thái thường tự, đều là nhân vật đọc sách cho hoàng đế. Có điều không gây trở ngại cho họ có một phiếu thần thánh mà trang trọng, quyết định vận mệnh một vị thượng thư.

" Có điều..." Thẩm Mặc nghĩ :" Liên quan gì tới mình, ông ta hỏi mình làm gì? Không biết Cao tế tửu ngoài thô hào trong tinh mình này có tính toán gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.