Chương trước
Chương sau
Đợi cho tất cả các đại nhân vật đều ngồi xuống rồi, hội trưởng hiệp hội thanh lâu liền tuyên bố đại hội bắt đầu. Điều này làm Thẩm Mặc rất tán thưởng, ít nhất không có lời diễn văn lãnh đạo làm người ta vô cùng mất hứng.

Thay thế thứ cụt hứng đó là một tiếng pháo nổ trên hồ, đem ánh mắt tất cả mọi người toàn bộ thu hút tới giữa lòng hồ.

Chính lúc mọi người đang hoang mang thì chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa rít vang xé toang trời đêm, đi cùng tiếng trầm trồ là từng ánh lửa bay lên cao, chớp mắt một cái nở bùng như hoa cúc. Tức thì bầu trời đêm rực rỡ đủ sắc màu, đẹp tới mức làm người ta quên thở.

Thẩm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa lớn như thế, trong lòng hối hận không đưa Nhược Hạm tới.

Vào thời đại đó, giá pháo hoa cực kỳ đắt, cho dù là giới thanh lâu Tô Châu chẳng thiếu tiền cũng chỉ đốt được nửa khắc, trong thời gian ngắn ngủi đó, mấy ngàn lượng bạc đã đã chảy đi như nước.

Nửa khắc sau hoa lửa tan hết, nhìn bầu trời đêm không còn lại vết tích nào, đám đông thật lâu vẫn không muốn cúi đầu xuống, dường như vẫn đang hồi tưởng lại khung cảnh tuyệt đẹp như mộng ảo vừa rồi.

Đó cũng là khuyết điểm của pháo hoa, càng rực rỡ càng rúng động thì càng để lại sự tiếc nuối vô hạn trong lòng người.

Nhưng khi bọn họ cúi đầu xuống, đưa ánh mắt chuyển sang mặt hồ thì sự tiếc nuối tức thì tan thành mây khói, thay vào đó là sự hưng phấn, vô cùng hưng phấn.

Vì những chiếc thuyền hoa luôn cố gắng thu mình lại ở giữa lòng hồ , trong lúc mọi người không chú ý nhất tề thắp sáng hàng ngàng ngọn đèn ở trên thuyền, từng chiếc hoa thuyền lộng lẫy xuất hiện trước mắt mọi người.

Chỉ thấy mặt sông phát sáng như ban ngày, chiếc hoa thuyền đủ mọi màu sắc cùng với bóng của nó dưới ánh nước, theo sóng hồ bập bềnh, biến hóa vô chừng, làm cho người ta hoa cả mắt.

Đợi khi những chiếc hoa thuyền đó tới gần, người xem mới nhìn rõ, những chiếc thuyền đó mặt dù đều đẹp đẻ long lanh, nhưng mỗi cái mang một chủ đề riêng.

Ví như cái của Di Hồng Viện liền đem hoa thuyền trang trí như một vườn hoa lớn, mẫu đơn, thược dược, sơn trà, ngọc lan đủ các loại hoa tạo thành cảnh tượng trăm hoa đua nở. Một nử tử yểu điệu mặc cung trang màu vàng tươi, đứng ở trong đó, làm người ta không khỏi liên tưởng tới khung cảnh mùa xuân oanh yến ca múa, ong bướm vờn hoa, một vị quý phi nương nương tới ngự hoa viên ngắm cảnh xuân.

Còn có hoa thuyền trang trí thành vườn bách điểu, trên những cảnh liễu rủ, treo từng chiếc đèn hình chim, ở vị trí bắt mắt nhất, một nữ tử mảnh mai tha thướt mặc váy khổng tước, trông giống như hàng trăm con chim đang ríu rít ca khúc "bách điểu triều phụng vậy."

Thì ra hoa thuyền trang chí theo chủ đề gì không phải là do thợ làm theo ý thích, mà phải phối hợp với đặc điểm của giai nhân tham gia đại hội, làm cho cả hai bên tôn lên vẻ đẹp cả nhau. Nếu như làm được điều đó, tất nhiên có thể làm cho trước khi biểu diễn che giấu đi khuyết điểm của bản thân, thậm chí là biến thanh ưu điểm.

Ví dụ như chiếc thuyền bách hoa kia, chính vì cô nương đó thuộc loại hình đầy đặn, trong các giai nhân nhỏ nhăn lung linh trở nên có chút thua thiệt. Nhưa qua cảnh "quý phi thưởng mẫu đơn" này nâng đỡ, làm người ta tức thì cảm giác nàng là hóa thân của Tứ đại mỹ nhân, nên phải đầy đặn như thế mới đúng, thế là khuyết điểm đã biến thành ưu điểm.

Những chiếc hoa thuyền khác cũng bát tiên quá hải, ai nấy thi triển phép thần thông của mình, có cái trang trí vườn hoa thành Dao Trì, không cần nói, giai nhân trang điểm thành Thất tiên nữ; có cái trang điểm thành Tây Hồ mỹ lệ, chẳng biết giai nhân của họ rốt cuộc là Tô Tiểu Tiểu hay Bạch Tố Trinh, nên thành có chút thất bại.

Thôi thì đủ mọi thứ, kể không sao hết làm người xem nhìn no nê con mắt, cũng khiến mọi người thêm sốt ruột mong đợi tiết mục chính.

Trong mong mỏi của vạn người, chiếc hoa thuyền đầu tiên của Di Hồng Viện, cũng chính là Tiểu Thủy Tiên "Dương Quý Phi" lên sâu khấu trước.

Tiểu Thủy Tiên quả nhiên là nữ tử cực đẹp, mỗi một cử chỉ, mỗi một cái đưa mày mang theo một vẻ quyến rũ, riềm váy nàng như cầu vồng, toàn thân đeo ngọc, lay động từng bước đi ... Đúng như lời đó, những viên ngọc đong đưa từng nhịp bước của nàng, cũng khiến trái tim những người phía dưới chao đảo ngứa ngáy.

Nàng là á quân của đại hội lần trước, thanh danh đã rất lớn rồi, lần này nàng vừa mới lên sân khấu, liền vang lên tiếng hoan hô không dứt, thế là đủ biết.

Chức hoa khôi năm nay, Tiểu Thúy Tiên và chủ của nàng quyết lấy cho bằng được. Nàng khoan thai bước lên sân khấu, tự giới thiệu bản thân, năm ngoái dùng nhiều vàng có được nhạc phổ Nghê Thường vũ y vũ, rồi bế quan tu luyện vũ đạo nửa năm. Mong bằng tác phẩm của Lý Long Cơ này, đem đệ nhất vũ khúc của nhà Đường do Dương Quý Phi biểu diễn tái hiện lại một lần nữa.

Hứng thú của mọi người tất nhiên bị khơi lên, xung quanh nhanh chóng ngừng huyên náo, mọi người đều yên tĩnh nhìn lên sân khấu.

Người đọc sách đều có trình độ thưởng thức, muốn xem xem nghìn năm sau, khúc Nghê Thường vũ y vũ, có thể làm xuất hiện hình tượng tiên nữ cùng tiên cảnh hư vô xa xăm như ngàn năm trước hay không.

Cho dù người dân thường chẳng hiểu "vũ y vũ" là cái gì thì cũng biết câu chuyện động lòng người Đường Minh Hoàng loạn luân cùng Dương Quý Phi, cho nên cũng rất chờ mong, xem xem đôi phu thế hoàng đế trái luân lý này rốt cuộc làm ra khúc ca vũ thế nào .. " Tám phần múa khêu gợi rồi?" Đám đông nghĩ như thế.

May là Tiểu Thủy Tiên không nghe được suy nghĩ của mọi người, cho nên không ảnh hưởng nàng gọi bạn mà lên sân khấu, đem nàng vây ở giữa. Thấy nàng bày ra thế này, mọi người liền mở lớn mắt, ngừng thở, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.

Đợi nghe thấy tiếng kẻng vang lên, nàng mở cánh môi đỏ thắm hát:
- Trời trầm trầm, đêm chưa xuống, Hằng Nga phiêu diêu múa tiên khúc, một tiếng sáo ngọc vang lên, trăng tròn rời núi tỏ nét duyên…

Khi hát tới câu cuối cùng, âm nhạc dần dần nổi lên, trữ tình ưu nhã, không nhanh không chậm, do các nhạc khí khánh, tiêu , tranh, địch luân phiên diễn tấu, trên sân khấu không múa không hát.

Khi mọi người chìm đắm trong âm nhạc thì cuối cùng nhìn thấy bóng hình mê đắm kia cử động, tay áo phất nhẹ, cơ thể khẽ xoay, dẫn các nữ tử cùng múa khúc Nghê Thường lưu danh thiên cổ.

Chỉ nghe nàng cất giọng ca:
- La tụ động hương hương bất dĩ, hồng cừ niểu niểu thu yên lý. Khinh vân lĩnh thượng sạ diêu phong, nộn liễu trì biên sơ phất thủy.

Theo cùng tiếng ca, thân hình nàng phiêu diêu, bước chân như lướt gió, làm người ta nhìn ngây ngất.

***
Tay áo lụa rung rinh hương bất tận
Đóa sen hồng phơ phất giữa sương thu
Mây đầu núi làn gió lay vương vấn
Cành liễu non chao mặt nước hồ.

Khúc nhạc càng ngày càng nhanh, nàng múa càng ngày càng nhanh, âm nhạc vang vang, điệu múa phiêu hốt ‘phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên túng tống du long kinh", tại thời khắc đó, nàng hoàn toàn hóa thân thành vị Dương Quý Phi kia hoàn nhập hoàn mỹ làm một với khúc Nghê Thường vũ y vũ.

Cho tới khi tiếng nhạc chậm dần, nhịp mùa của nàng chậm lại, ‘tiểu thùy thủ hậu liễu vô lực, tà duệ cư thì vân dục sanh ’ cuối cùng cùng lúc tiếng nhạc ngưng bặt, nàng cùng dừng ở tư thế tuyệt mỹ.

Mọi người còn đang luyến tiếc tiên cảnh thì nàng quay đầu lại nở nụ cười mang mang đủ trăm tư thái quyến rũ của mỹ nhân khiến "ba nghìn cung nga cũng trở nên xấu xí", đám đông ngây dại một lúc, rồi ra sức vỗ tay rào rào.

Tiểu Thủy Tiên biểu diễn cực kỳ thành công, điều này có thể cảm nhận rõ ràng từ tiếng vỗ tay rất lâu không dứt của đám đông phía dưới.

Sau đó mấy văn sĩ nổi tiếng châu đầu thảo luận một phen, phái một đại biểu lên sân khấu bình luận vài câu, nói nàng "dáng múa phiêu dật, làm người ta vui tai vui mắt" v..v..v..

Nếu là niên đại vị Đường giải nguyên kia, từ ý kiến của quần chúng, chọn ra vài nhân tuyển được công nhận, sau đó mấy văn sĩ đánh giá là có thể xác định hoa khôi.

Nhưng hiện giờ thì không được rồi, ý kiến của quần chúng cũng thế, bình luận của danh sĩ cũng vậy, đều chỉ được coi là tham khảo.

Hiện giờ tiêu chuẩn xếp hạng chỉ có một, đó là số lượng kim hoa mà giai nhân đó có được. Bề ngoài giải thích là do không có tiêu chuẩn chính xác, kết quả đưa ra thường thường gây tranh luận lớn, nhưng kỳ thực ai cũng biết, đây chẳng qua là thủ pháp kiếm tiền mà thôi, vì mỗi đóa kim hoa phải được một lượng vàng, số tiền này đều được các tài chủ ngồi hàng đầu bỏ ra.

Một lượng vàng bằng tám lượng bạc, một đóa kim hoa đủ cho nhà trung lưu sống thoải mái một quý rồi.

Trong tiếng than thở "thói đời sụt giảm, nhân tâm đâu còn" của đám danh sĩ Quy Hữu Quang, tặng kim hoa đã bắt đầu, người tặng tám đóa, người tặng mười đúa, một lúc sau đã tích góp được gần một trăm đóa.

Đương nhiên đây không phải là kết quả cuối cùng, nếu như giai nhân phía sau có được kim hoa nhiều hơn nàng, như vậy người hâm mộ của nàng tiếp tục thêm kim hoa, không giới hạn lần, không giới hạn số lượng.

Có thể thấy người tổ chức cực hiểu tâm lý khoe khoang tài phú của đám hào môn, biết rằng chỉ cần ganh đua, đám người này ném ra bao nhiêu tiền cũng chẳng có gì kỳ quái.

Quả nhiên cùng với các giai nhân phía sau liên sân khấu biểu diễn, thi triển tài hoa, số kim hoa thống kê được cũng tăng lên vùn vụt.

Hai canh giờ sau, Tiểu Thủy Tiên mặc dù vẫn xếp thứ nhất, được hơn 2000 đóa kim hoa, nhưng ưu thế không rõ ràng. Liễu Hàm Yên, Vân Thiên Nhi, Lục Liễu Thanh mấy giai nhân có nhiều người theo đuổi cũng có được nghìn tám nghìn chín đóa, xem ra phải đợi tới lượt biểu diễn cuối cùng mới có kết quả.

Theo kinh nghiệm các năm trước, vòng cuối cùng số kim hoa sẽ gấp nhiều lần hiện nay, vì rất nhiều người tự cho rằng mình có địa vị ra tay cuối cùng, để mình trở thành nhân vật mang tính quyết định.

Tứ đại giai nhân đứng dưới sân khấu, oanh yến tươi cười với nhau, nhưng ánh mắt thì đầy sát khí rợn người, hận không thể giết đối phương đi cho xong chuyện.

Luc này hội trưởng hiệp hội thanh lâu kiêm người chủ trì đại hội lên sân khấu nói lớn:
- Còn có ai lên biểu diễn nữa không? Nếu như không có thì hiện giờ thống kê kết quả sơ bộ ...

Mặc dù trong tay có danh sách biểu diễn, nhưng rất nhiều thanh lâu và giai nhân báo danh rồi, nhìn người khác biểu diễn, liền lâm trận rút lui khỏi xấu hổ, cho nên ông ta cũng không xác định được còn có người tham gia hay không.
Ông ta hỏi hai lần, vừa muốn tuyên bố kế thúc thì từ mặt hồ vang lên những tiếng náo động, mau chóng khiến mọi người vượt qua đài ngọc, nhìn về hồ Kim Kê.

Thấy ở trên hồ không biết từ khi nào xuất hiện chiếc thuyền mui che nhỏ, không có bất kỳ sự trang trí nào, cũng không hề treo đèn lồng như những con thuyền khác.

Đừng nói là so với những chiếc hoa thuyền trang hoàng lổng lẫy, dù là so với những chiếc du thuyền của hào phú ngồi xem, cũng phải nhận thua kém.

Con thuyền không có gì đáng chú ý, nhưng đáng chú ý là người tha thướt đứng trên đó.

Mọi người nhìn thấy rõ ràng một nữ tử như hoa lan nở trong u cốc đứng ở mũi thuyền, gió đêm phát qua, làm xuyên y như tuyết của này lay động phất phói, như tiên nữ lạc phàm trần, cho dù trong bóng đêm mông lung, cũng khó che lấp được dáng người động lòng của nàng, như muốn bay lên không trung, lại như muốn hòa vào trời đêm.

Người có văn hóa đột nhiên nhớ tới vần thơ.
Kỳ hình dã,
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.

***

Hình dáng của nàng,
Nhẹ tựa chim hồng,
Uyển chuyển như rồng.
Rực rỡ thu cúc,
Tươi rạng xuân tùng.
Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.

Người không có văn hóa thì chỉ biết há hốc mồm, trong lòng không ngừng kêu lên :" Sao lại có người đẹp như thế?"

Trong ánh mắt chờ mong vô hạn của mọi người, chiếc thuyền nhỏ cập bến, nữ tử áo trắng cuối cùng xuất hiện bên bờ trái sáng trưng như ban ngày.

Mặt hồ nổi lên một trận gió đêm, thổi bay mái tóc tơ của nàng, che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đôi mắt kia thì không gì có thể che lấp được. Trên trời ngàn ánh sao lấp lánh, bên sông vạn ánh đèn lung linh, nhưng đôi mắt của nàng còn động lòng người hơn sao , còn sáng hơn đèn đuốc.

Gió đêm dừng lại, mái tóc buông xuống, hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, gò má trắng như tuyết phát sáng trong bóng đêm, khiến không ai dám nhìn thẳng ...

Đúng vậy, mỹ nhân này tuy tuyệt mỹ, nhưng làm người ta càm thấy giá băng, không phải là băng sương xa cách hồng trần, mà là bạch mai trong tháng chạp giá lạnh, không khoe sắc, nhưng làm người ta từ trong lòng nổi lên cảm giác không dám khinh nhờn.

Thanh khiết như ngọc, không tranh với đời.

Tất cả âm thanh bên bờ đã biết mất, tất cả nhịp tim mọi người đều biến hóa theo động tác của nàng, dường như sợ chỉ thở mạnh một chút thôi, sẽ làm kinh động tới tiên tử lạc phàm trần, khiến nàng hoảng hốt bay trở về trời cao.

Khi mọi người khôi phục tinh thần, trên chiếc thuyền nhỏ đã không còn bóng dáng giai nhân nữa, đám đông hoang mang mất mác tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm thấy tiên tử đang ngồi ôm đàn cổ trên đài ngọc.

Hội trưởng thanh lâu thấy vậy, biết đại hội năm nay sẽ thành công trọn vẹn rồi, kích động cao giọng nói:
- Xin mời thưởng thức cầm ca song tuyệt của Tô Tuyết đại gia.

"Ồ" một tiếng, đám đông náo động như thủy triều:
- Thì ra nàng chính là Tô Tuyết đại gia! Thật là quá đẹp.

- Đúng thế người đúng đầu Kim Lăng thập nhị sai quả nhiên không tầm thường, không phải phấn son dung tục của Tô Châu có thể bì được...

- Đúng thế, đúng thế.
- ...

Tất cả những lời này lọt vào tai Tứ đại giai nhân, làm các nàng tức tới méo mặt.

Lúc này một tiếng đàn vang lên, kéo mọi người về đài ngọc, về trên người Tô Tuyết.

Ở trên đài cao Tô Tuyết áo trắng tinh, duỗi ngón tay thanh mảnh khẽ khua giây đàn, lúc nhanh lúc chậm. Giờ đây nàng không còn thần thái lạnh lùng xa cách như lúc trước, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn giây đàn, nét mặt cũng biến đổi theo tiếng đàn, tựa hồ giữa đất trời, ngoại trừ cây đàn này ra thì không còn gì khác, tới ngay cả mái tóc dài theo thân hình nàng đung đưa bay múa che đi khuôn mặt, nàng cũng chẳng hề nhận ra.

Nhìn nữ tử này, trong lòng Thẩm Mặc choàng ra, nàng đã hiến toàn bộ thân thể và trái tim của mình cho cầm đạo mất rồi...


Tiếng đàn khoan thai, như mang xuân về với mặt đất, hoa nở khắp nơi, chim chóc ríu rít, đất trời bừng sáng; lúc thì như gió đuổi theo tuyết, nhân gian biến ảo, trong mắt mọi người hiện lên cảnh tượng tiêu điều, ngói tàn tường đổ, hoa nát liễu khô, tâm tình theo đó trở nên sa sút.

Lúc này nàng hé mi cất tiếng ca như hoàng oanh thổn thức:
Bất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa!
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện!
Triêu phi mộ quyện, vân hà thúy hiên,
Vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền
Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện!

****
Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này?
Cảnh xuân sắc thắm còn đây
Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào
Sương giăng sớm, chiều mây cao
Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền
Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên
Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời.

Hình như lời ca là bài Thẩm Mặc hát ngày đó, nhưng so với giọng ca nửa mùa của y thì hơn cả trăm lần, hiển nhiên đã được Tô Tuyết cô nương biên soạn lại, dưới không khí nền nhã không có kèn to trống lớn, chỉ bằng một cây đàn trợ giúp, làm tiếng ca êm vang xa xa, cung luật càng dễ nghe. Có thể thấy hoa mẫu đơn nên tặng mỹ nhân đeo, không thể tặng trâu dà nhai.

Kỳ thực lần trước hát tới "tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên" thì hôm đó Thẩm Mặc đã say khướt rồi không hát tiếp nữa. Tô Tuyết bằng vào tố chất âm nhạc siêu cường của mình, bổ xung tiếp
- Nhưng, chỉ hận thiếu niên công tử phụ ân tình.
Giọt châu long lanh ướt khăn lụa.
Năm xưa tỷ muội đều căn dặn
Chớ đem chân tình gửi cho người
Giờ nghĩ lại, đạm bạc tri âm chắng tốt sao?
....

Khúc ca đã hết, âm thanh còn vang vọng.

Vỗ tay? Không có tiếng vỗ tay, không phải không xứng, mà thực sự không thể ... Mọi người hồi lâu không muốn lên tiếng, sợ rằng thoát ra khỏi khung cản đẹp thê lương đó, để lại tiếng nuối vô hạn. Lúc này cho dù là người dung tục nhất cũng cảm thụ được sự xúc động không nói lên lời ấy.

Qua rất lâu tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, hồi lâu không dứt, kiên quyết không dứt, cho tới tận khi Tô Tuyết đành quy lại sân khâu, mới hơi giảm bớt.

Tô Tuyết đành đành thêm một khúc nữa, người xem vẫn không nỡ để nàng đi, tới khi nàng quay lại lần thứ ba mới chịu thôi, nhìn số kim hoa nàng được, đã hơn một vạn.

Chênh lệnh không thể san lấp, vậy trận đại quyết chiến cuối cùng đã không còn ý nghĩa nữa, nhưng hội trưởng thanh lâu vẫn cười không khép miệng lại được, một mình Tô Tuyết đã bằng tất cả Tứ đại giai nhân gộp lại rồi, còn gì phải tiếc.

Hoa khôi lần này không cần phải tranh cãi, thuộc về Tô Tuyết, Tiêu Tương Lâu được tầm biển "sở hữu hoa khôi", cùng với ba vạn tiền thưởng.

Tiếp theo đó là ban vòng nguyệt quế cho hoa khôi, xưa nay do phủ tôn đại nhân ban tặng, mời người lên tiếng mời, Thẩm Mặc vui vẻ lên sân khâu, Tô Tuyết hát khúc ca của y đoạt hoa khôi, y còn thấy vinh hạnh.

Đích thân trao vòng nguyệt quế cho nàng, Thẩm Mặc vừa định lùi xuống thì vị hội trưởng kia cười:
- Mời đại nhân dừng bước, dựa theo quy củ, Tô cô nương có thể thực hiện một nguyện vọng của mình, xin đại nhân chứng kiến.

Thẩm Mặc mỉm cười hỏi:
- Không biết Tô đại gia có tâm nguyện gì muốn hoàn thành?
Lòng thì nghĩ :" Liên quan chó gì tới mình?"

Tô Tuyết bỏ vòng nguyệt quế trên đầu xuống, cầm trên tay nhẹ nhàng nói:
- "Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên" của đại nhân chưa dạy toàn bộ cho tiểu nữ tử, mặc dù vắt hết óc nghĩ ra đoạn sau, nhưng vẫn có cảm giác nó không thể so sánh được với nguyên bản...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.