- Hai trăm vạn lượng? Nhiều vậy sao? Thẩm Mặc cả kinh hỏi.
Sợ y hiểu lầm, Nhược Hạm lấy cuốn sổ ở trên bàn ra đưa cho y xem: - Về sau tổng cộng phát hành một nghìn năm trăm lượng phiếu khoán, dựa theo ược hẹn ban đầu, phải khẩu trừ một phần mười, tức là 150 vạn lượng. Rồi thông qua số lương thực mà chàng kiếm được bán ra, cũng kiếm thêm được 50 vạn lượng nữa, những thứ này không có trong bất kỳ một loại sổ sách nào, không có chút sơ hở nào. Nàng cười khoe hàm răng đẹp vô hạn: - Số tiền này vốn chuẩn bị giữ lại để cuối năm cho chàng giao lên hoàng thượng.
- Thì ra là thế. Thẩm Mặc giờ mới nhớ ra cuối năm nay còn phải giao cho Gia Tĩnh đế 200 vạn lượng bạc, không khỏi làu bàu: - Phải nộp ra bao nhiêu tiền như thế, thật là xót.
Nhược Hạm cười chúm chím: - Lão gia không cần lo, chỉ cần mở thị bạc ti thuận lợi, mấy chục cái 200 vạn cũng có thể kiếm lại được.
Thẩm Mặc ôm lấy vòng eo kiều thê, cười ha hả: - Có nương tử tài thần thật là tốt.
- Người ta không thèm làm nương tử tài thần. Nhược Hạm vặn mình phản kháng: - Người ta là ngũ phẩm nghi nhân, mục tiêu tương lai là nhất phẩm phu nhân. Nữ nhân thông minh đều biết thu bớt hào quang của mình, luôn đẩy trượng phu lên trên.
- Được được được, tướng công sẽ nỗ lực. Thẩm Mặc cười: - Lần này ủy khuất phu nhân rồi, khiến nàng phải làm bao nhiêu chuyện không muốn.
Nhược Hạm gật đầu như con gà nhỏ, còn dùng giọng mũi nũng nịu "ừ" một tiếng, biểu thị mình đúng là ủy khuất, y như cô bé con.
- Được rồi, được rồi, để bồi thường, ta dẫn nàng tới một chỗ rất hay, chơi cho thống khoái một ngày, được không nào.
Hai mắt Nhược Hạm cong lên như vầng trăng, hạnh phúc dụi mặt vào ngực y.
Mỹ nhân đáng yêu như thế khiến hạ thân Thẩm Mặc nóng lên, muốn làm chuyện y rất thích làm, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hưởng thụ hương thơm hoa sen nhẹ nhàng thanh thoát trên cơ thể nàng tỏa ra, hôn phớt cổ nàng, nói: - Mỹ nhân, giờ lão gia bù cho nàng một phần trước nhé?
Nhược Hạm thẹn thùng nghiêng mình tránh, đẩy người y ra, giọng nói không quyết tâm cho lắm: - Bây giờ là ban ngày ...
Nhưng mà Thẩm Mặc bị lửa dục bốc lên đầu rồi, còn để ý gì tới ngày với đêm, y bế xốc nàng lên, sau đó ngồi xuống ghế lớn , đặt Nhược Hạm lên đùi mình, hai tay tìm lên đồi ngực mềm mại, mặc kệ sự vùng vẫy phản đối của hiền thê, thực chất mà nói sự cọ xát chẳng có chút tác dụng nào mà còn tăng thêm khoái cảm, càng kích thích bàn tay xoa nắn thân thể nảy nở của nàng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.
Lửa dụng vô hình xuyên qua y phục tạo nên khoái cảm không thể kiềm chế, Nhược Hạm mau chóng từ bỏ phản kháng, chuyển dần sang phối hợp , chủ động tìm đến môi của tình lang, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau rồi triển khai trò chơi truy đuổi kích thích.
Đê mê trong khoái cảm song đôi tay Thẩm Mặc được bản năng chỉ huy cực kỳ chính xác luồn xuống dưới từ từ vén váy nàng lên, Nhược Hạm cũng khẽ nhấc mông rướn mình về phía trước, trong quá trình đó bốn cánh môi không rời nhau lấy một khắc, có thể thấy đôi “gian phu dâm phụ” này đã “diễn luyện” tư thế này nhiều lần rồi, được sự phối hợp của Nhược Hạm, đôi tay Thẩm Mặc nhanh chóng thuận theo chân ngọc mơn chớn khu vườn địa đàng.
Nhược Hạm bị khiêu khích chỗ mẫn cảm, luôn miệng rên rỉ: - Tướng công, đừng... Chỉ thấy nàng không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mơ màng, miệng nói theo bản năng.
- Đừng dừng lại chứ gì.
- Chàng hư lắm.
Đôi tiểu gian nhân đang nói những lời sởn gai ốc thì đột nhiên lúc này ngoài phòng vang lên tiếng của Nhu Nương. - Lão gia, Thiết Trụ chuyển lời, nói Chu Thập Tam tới.
Cả hai giật bắn mình lửa dục tức thì tắt ngấm, nhìn nhau đầy bất lực, phải mất một lúc sau Thẩm Mặc tiếc nuối thu hồi bàn tay hư hỏng của mình, hậm hực nói: - Biết rồi.
Nhược Hạm liền đứng dậy, chỉnh lại dung nhan và váy áo, hôn nhẹ y một cái an ủi, Thẩm Mặc đành gượng cười hỏi: - Người ta là thần bảo hộ của chúng ta đấy, phu nhân đã chuẩn bị tiền cúng chưa?
- Còn cần nàng phải dặn sao. Nhược Hạm mỉm cười lấy từ trong ngăn kéo ra mười cái túi lớn: - Hai mươi vạn lượng, hắn tự biết phải chia thế nào.
- Đúng thế! Thẩm Mặc nhận lấy, đút vào trong ống tay áo nói: - Chuyện này một lần nữa chứng minh một đạo lý, không thể đắc tội với đặc vụ. Y vỗ vỗ lên má xinh của Nhược Hạm: - Tắm thật trắng trẻo đợi tướng công nhé.
- Đáng ghét. Nhược Hạm gò má phủ đầy ráng hồng: - Nhu Nương nghe thấy đấy.
- Xời, Nhu Nương còn có gì chưa nghe thấy nữa. Thẩm Mặc cười hăng hắc, đẩy cửa đi ra, theo Nhu Nương tới Thùy hoa môn mới hỏi: - Phải không Nhu Nương của ta.
- Nô tỳ chẳng nghe thấy gì cả. Nhu Nương lắc đầu: - Ban đêm nô tỳ ngủ say lắm.
- Kỳ quái nhỉ. Thẩm Mặc ghé sát vào tai nàng cười ranh mãnh: - Sao nàng biết ta nói là ban đêm?
- Á, lão gia xấu chết đi. Nhu Nương tự biết mình lỡ lời, che khuôn mặt lúng túng vì e thẹn chạy biến đi.
Thẩm Mặc nhìn theo cặp mông nàng lắc lư, cười lớn: - Ha ha ha, cuộc sống thật là đẹp.
~~~
Chu Thập Tam ngồi ở trong Thiêm áp phòng đợi Thẩm Mặc ra, trên mặt không có chút vẻ thiếu kiên nhân nào, hắn thực sự bội phục người huynh đệ này, không ngờ đơn thương độc mã khiến Cửu đại gia mà ma quỷ cũng phải đau đầu đại bại thua đau. Tiếp đó quay ngược lại phản kích, đoàn kết Tô Châu liền thành một khối bền vững. Có điều người đứng đầu lần này không phải là tứ đại gia Phan, Vương, Lục , Bành mà là một mình Thẩm Mặc.
Nhớ lại năm kia tới Hàng Châu áp giải y, Thẩm Mặc đã thể hiện phẩm chất khiến người ta khâm phục, ít nhất khiến đám huynh đệ bọn họ cam tâm tình nguyện nghe y chỉ huy. Đoạn ký ức đó không khiến Chu Thập Tam thấy xấu hổ, ngược lại còn đem khoe khoang mãi.
Điều đó cũng chững minh phúc phận và nhãn quang của bản thân, không ngờ có thể cùng sao Văn Khê đi cùng ngàn dặm đường, đó chẳng phải là may mắn bình thường; lại có thể trong thời gian y gặp nạn dùng lễ đối đãi, chẳng phải nhãn quang của hắn bất phàm sao? Nhưng mỗi khi khoe khoang, y đều lựa chọn quên đi một số chi tiết "nho nhỏ", đó là đám huynh đệ sinh tử Thiết Trụ đi theo hộ vệ.
Có điều bất kể như thế nào, hắn phục Thẩm Mặc sát đất rồi, thậm chí còn âm thầm học theo y, hi vọng bản thân cũng có thể tiến bộ chút ít. Nên nhân lúc người ta còn chưa đến, hắn liền xem thật kỹ Thiêm áp phòng này, để xem có gì làm hắn tiến bộ được không.
Có điều làm hắn thất vọng là những thứ bài trí bên trong toàn là do Vương Sùng Cố nhiệm kỳ trước lưu lại, Thẩm Mặc thậm chí chẳng dịch chuyển vị trí, chỉ thêm một tấm tranh chữ giữa phòng, bên trên là chữ thảo của Thẩm Mặc :" Thế gian có kẻ khinh ta, nhục ta, cười ta, lừa ta, hại ta, ta phải xử trí ra sao? Chỉ có nhịn hắn, mặc hắn, kệ hắn, lờ hắn, khinh hắn, đợi mấy năm nữa, ngươi hãy nhìn hắn."
Đọc đi đọc lại hai câu này, Chu Thập Tam có chút mê muội rồi, Thẩm Mặc vào lúc nào hắn cũng không biết; đợi khi hắn tỉnh lại, Thẩm Mặc đã ngồi bên cạnh tủm tỉm cười nhìn mình, Chu Thập Tam thán phục nói: - Lời này của đại nhân rất hay, nếu không có đại trí tuệ, đại tu dưỡng, thì không thể ngộ ra được.
Hiếm khi hắn tỏ ra văn vẻ một chút, nhưng Thẩm Mặc lại không nể tình: - Đó không phải là do đệ nói đâu. Đây là lời của hai vị "Hòa Hợp Nhị Tiên" Hàn Sơn Xá Đắc của Hàn Sơn tự nói, mấy ngày trước đệ viết ra treo lên, nhắc nhở bản thân tiểu sự bất nhẫn, ắt loạn đại mưu.
Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Đó là đạo xử thế của kẻ yếu, huynh không cần phải tăng thêm phiền não cho bản thân, đợi lát nữa đệ sẽ hạ xuống.
- Nếu như vô dụng rồi. Chu Thập Tam mang vẻ mặt được dạy bảo, nói: - Đại nhân tặng cho ta nhé.
Thẩm Mặc toát mồ hồ, thầm nghĩ :" Cẩm Y vệ lúc nào trở nên có văn hóa, dễ dạy bảo thế này?" Cười: - Không sao, huynh cứ cầm đi.
- Không đúng, phải là đệ cám ơn huynh mới phải, nếu không có huynh giúp một chuyện lớn, cửa ải này đệ khó mà vượt qua được.
Chu Thập Tam cười ha hả: - Chúng ta là huynh đệ trong nhà, không giúp huynh đệ thì giúp bọn Hán gian kia à?
Hắn len lén gúp Thẩm Mặc hai lần, khi ở Tùng Giang hắn đem tin tức Lục Tích sẽ tới bái phỏng Từ gia truyền cho Thẩm Mặc, điều này làm y nghĩ sẵn đối sách vừa không đắc tội với Từ gia, lại chơi cho Lục gia một vố đau. Thứ hai là quan trọng nhất, Tào bang mua lương thực ở các nơi, mặc dù làm rất cẩn thận, nhưng không thể qua được cái mũi của Cẩm Y Vệ. Mà chuyện của Cẩm Y Vệ, nhiều năm qua đều sao lại chuyển cho Lục gia, đáng lý Lục Tích phải biết trước mới đúng, nếu như thế kẻ thắng lợi hôm nay có khả năng đảo ngược lại rồi.
Chính bởi vì Chu Thập Tam thông qua mấy tháng thanh trừ, cơ bản đã quét sạch những đặc vụ trước kia, khống chế hệ thống tình báo Tô Tùng trong tay, nên mới có thể đem tin tức tình báo trọng yếu thần không biết quỷ không hay hủy đi, khiến cho Lục gia quá dựa dẫm vào Cẩm Y vệ đã bại lớn.
Cho nên Thẩm Mặc nói công lão của hắn lớn nhất.
- Hai mươi vạn đấy, đừng chê ít. Đều là người hiểu chuyện cả, không cần che giấu, Thẩm Mặc đưa cái bọc lớn cho Chu Thậm Tam: - Gần đây, đệ cần dùng tiền, cho nên chỉ có để đưa huynh chừng này. Có điều huynh yên tâm, bất kể là làm gì, đều có một phần cố phần của huynh, dứt khoát là nhiều hơn khoản tiền này.
Chu Thập Tam nhận lấy, nhưng lấy ra hai vạn, nói: - Nếu đã cần dùng tiền thì không cần đưa ta nữa, lấy hai vạn này chia cho đám con của ta là được. Nói rồi trả lại cho Thẩm Mặc.
- Cầm đí. Thẩm Mặc đẩy lại, cười mắng một tiếng: - Chút tiền đó chỉ đủ tiêu vặt thì làm được việc gì?
- Ha ha ha, được được. Chu Thập Tạp cười: - Vậy thì ta cầm. Liền nhét vào lòng, đồng thời lấy ra một phong thư, nói: - Đại đô đốc gửi cho đệ.
Thẩm Mặc cau mày, nhận lấy định mở ra, nhưng Chu Thập Tam ngăn lại: - Đây là thư tín cơ mật, chỉ được một mình huynh đệ xem thôi, hãy mang về rồi xem sau.
Thẩm Mặc gật gù, đút nó vào trong lòng, hỏi: - Lục Tích hiện giờ ở đâu, huynh có biết không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]