Chương trước
Chương sau
- Đại nhân vất vả rồi. - Hai người thi lễ vấn an,

- Ta không vất vả.
Thẩm Mặc thản nhiên cười, ánh mắt rời khỏi cuốn sách, với tay cầm một viên anh đào màu hồng đưa vào trong miệng:
- Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, có rượu có thơ, lại có mỹ nhân làm bạn, nói vất vả thì cả mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Hải Thụy không hài lòng nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn không có phát tác. . . Hắn cũng mặc kệ tôn ti trên dưới gì hết, chỉ cần cho rằng không đúng thì nhất định sẽ chỉ ra.

Quy Hữu Quang thì không giống vậy, vẻ ước ao bộc lộ hết trong lời nói:
- Đại nhân thật biết hưởng thụ.

- Ngươi cũng ăn đi.
Thẩm Mặc chỉ vào một quả anh đào nói:
- Trận này thật vất vả cho hai vị rồi.

- Không vất vả, không vất vả.
Quy Hữu Quang vội vã khiêm tốn nói.

Hải Thụy cũng không cho y mặt mũi, có chút gượng gạo nói:
- Đại nhân, bách tính trong thành gào khóc đòi ăn, nếu lương thực đã đến, thì nên bắt đầu phát lương đi.

- Hiện tại phát lương? Có lầm hay không?
Thẩm Mặc phun ra một hạt anh đào nói:
- Đây cũng không phải là xài tiền của quan phủ, mà là của hiệp hội thương nghiệp lương dầu người ta, nếu chúng ta đã tặng nhân tình, vậy thì người ta làm thế nào?

- Hiện tại nợ nần bọn họ là chúng ta.

Quy Hữu Quang thầm nghĩ, tại sao đại nhân vừa ra ngoài một chuyến, đã trở nên ổn trọng không bằng trước đây rồi. . . Dù sao hắn cũng là một người chất phác, vốn định oán thầm Thẩm Mặc 'lỗ mãng', nhưng thực sự không đành lòng.

- A. . .
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói:
- Thế chẳng phải cũng như nhau sau? Chúng ta cũng phải trả nợ, chung quy không có đạo lý 'nợ của quan phủ thì không phải là nợ' mà.

- Đương nhiên không có.
Hải Thụy vô cùng bất mãn đối với phong cách không dứt khoát của Thẩm Mặc. Hắn gượng gạo nói:
- Đại nhân, cho dù muốn bán lương thực, vậy thì cũng xin nhanh lên, thời gian không đợi người, thành Tô Châu đã sắp nguy đến nơi rồi.

- Không thể sốt ruột như vậy.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trong số lương thực này có cả gạo tẻ, gạo canh, gạo mới cũng có, gạo cũ cũng có, giá mỗi một loại không hề giống nhau, còn chưa có kiểm kê phân loại, chỉnh lý giá bán, đâu có thể bán ra được? Dùng tiền bổng lộc của ngươi để bù vào hả? Ngươi gánh được không?

Sắc mặt Hải Thụy trở nên rất khó coi, nghiêm mặt chỉ tay về về sau nói:
- Rất nhiều dân chúng đang trông ngóng, đại nhân nói ra những lời như vậy, có phải đã khiến người quá thất vọng rồi không?

Quy Hữu Quang biến sắc, vội vàng kéo hắn một cái nói:
- Cương Phong, bớt tranh cãi đi, nếu như đại nhân thực sự thấy chết không cứu, hà tất phải khổ cực đi ra ngoài mua lương làm gì?

- Nói chính là cái lý này.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Bản quan bôn ba thời gian dài như vậy đã đủ vất vả rồi, hiện tại phải về phủ tắm rửa, sau đó ngủ một giấc cho khỏe, còn chuyện gì thì cứ đợi ngày mai rồi nói đi.

Nói rồi phân phó người bên cạnh:
- Đừng cho thuyền cập bờ, cứ đậu ở trên sông để cảnh giới, tránh khỏi loạn dân tranh giành.

Lời vừa nói ra, không chỉ có Hải Thụy, ngay cả Quy Hữu Quang sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Thuyền lương đều đã hạ neo, nhưng không hề có ý muốn dỡ hàng, khiến cho người trên bờ thấy được nhưng sờ không được, chỉ có thể đứng giương mắt nhìn.

Thẩm Mặc chưa hề dặn dò một câu với bách tính, vẫn y nguyên dưới sự hộ vệ của quân lính, oai nghiêm trở lại phủ nha.

- Hôn quan không để ý đến bách tính chết sống!
Nhìn đội ngũ rời đi, Hải Thụy phỉ một tiếng.

- Đừng oán giận.
Quy Hữu Quang khổ não nói:
- Trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp trấn an mọi người đi.
Rồi nhỏ nhẹ nói:
- Biết đâu đại nhân có tính toán khác cũng không chừng.

Hắn cảm thấy mình đã tứ lão ngũ thập rồi, nhìn người sẽ không sai, ông cụ non Thẩm Mặc sẽ không có khả năng đột nhiên đổi tính, đã thành hoàn khố tử đệ.

Hải Thụy nghiêm mặt gật đầu, cất bước đi về hướng dân chúng đang nháo nhác xung quanh.

~~

Dưới sự tận tình khuyên bảo của Hải Thụy và Quy Hữu Quang, mặc dù có dân chúng có chút thất vọng, nhưng rốt cuộc cũng đã giải tán, dù sao cuối cùng lương thực đã đến, không quản sớm muộn gì, nói chung là sẽ phải bán, chung quy sẽ không đợi tất cả mọi người chết đói hết mà.

Mọi người suy đoán, chẳng qua chỉ là muốn bán mắc một chút thôi chứ gì? Cũng may trong tay mọi người đều có lương khoán, dù sao vẫn có thể duy trì được một lúc, về phần dùng hết thì làm thế nào? Tương lai thì cứ tính sau.

Một mặt là dân chúng gào khóc đòi lương, một mặt là thuyền lương vẫn không có động tĩnh gì, loại xung đột cùng đối lập này đã khiến tâm tình của Hải Thụy vô cùng búc xúc, một ngày hắn đã mấy lần đi tìm Thẩm Mặc, muốn y mở thuyền phát lương. Vài lần đầu thì Thẩm Mặc còn có thể gặp hắn, nhưng sau đó thì lại trốn mất dạng, nhất quyết không chịu ra gặp mặt Hải Thụy.

- Thẩm đại nhân, ngươi đi ra đây cho ta!
Tìm không được người, Hải Thụy đã phải phẫn nộ rồi, hắn đứng ở trong hậu hoa viên của Thẩm Mặc, lớn tiếng la to:
- Nếu như đại nhân không lộ diện, ta sẽ thượng tấu vạch tội đại nhân! Bỏ rơi nhiệm vụ! Đầu cơ tích trữ! Sát hại bách tính!

Thanh âm bao hàm tức giận truyền khắp toàn bộ hoa viên, khiến chim tước cả kinh tung lên bốn phía, không dám ở cùng với người điên này.

Tiếng mắng kia cũng truyền đến một tòa vọng lâu rất bí mật tại hậu hoa viên, làm cho Thẩm Mặc đang đánh cờ cùng Quy Hữu Quang phải đi liền mấy nước cờ dở, mắt thấy đại long sẽ bị vây giết, sắc mặt Thẩm Mặc trở nên rất khó coi.

- Có gặp hắn không?

Quy Hữu Quang nhẹ giọng hỏi, là tâm phúc của Thẩm Mặc, hắn đã đại thể lý giải toàn bộ kế hoạch, đồng thời vì phòng ngừa để lộ bí mật, hắn cũng bị cấm chân. . . Tuy nhiên Quy Hữu Quang cầu còn không được, trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, bệnh sưng miệng trĩ sang đã dằn vặt hắn ăn không biết ngon, đêm không ngủ không yên, đã sớm nghĩ dỡ xuống gánh nặng để mà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

Thẩm Mặc lắc đầu, đứng dậy rồi đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cánh cửa sổ đóng chặt y thấy được Hải Thụy đang lạt thủ tồi hoa tại nơi đó, hiển nhiên đã nổi giận tới cực điểm rồi.

- Hiện tại mọi người của thành Tô Châu đều gọi hắn là Hải diêm vương.
Quy Hữu Quang cũng đi tới bên người y, nhỏ giọng nói:
- Khi điên lên thật giống một diêm vương. . .

Nói rồi cũng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, đã thấy Hải Thụy đang thi độc thủ với mấy cây hoa sơn trà mà hắn yêu tha thiết, không khỏi yêu thương nói:
- Đại nhân nên đi quản hắn đi, mấy cây hoa sơn trà chính là trân phẩm lấy về từ Vân Nam, một gốc cây phải hơn một nghìn lượng bạc đấy!

- Danh tiếng của ta cũng để mặc hắn chà đạp, tổn thất vài cây hoa sơn trà cũng đừng tiếc làm gì.
Thẩm Mặc lắc đầu cười không nhìn ra ngoài nữa, xoay người ngồi xuống, nâng chung trà lên khẽ nhấm nháp.

Quy Hữu Quang đành phải trở về theo, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc nói:
- Có phải nên phát chút lương mới thoả đáng không, vạn nhất để người chết đói sẽ xảy ra sai lầm.

Thẩm Mặc nhếch miệng trầm mặc chốc lát, vẫn lắc đầu nói:
- Không, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.
Rồi trầm giọng nói:
- Lúc này, phải hạ quyết tâm, bằng không thì làm sao có thể một lưới bắt hết?

- Nhưng mà. . .
Quy Hữu Quang dù sao cũng là một văn nhân, không có loại ý chí sắt đá như Thẩm Mặc, hắn vẫn còn muốn khuyên bảo.

Nhưng lại bị Thẩm Mặc khoát tay ngăn lại, chỉ nghe y nói tiếp:
- Trận chiến tranh này, chúng ta không thể để thua.
Rồi đặt tách trà xuống, ánh mắt buồn bã nói:
- Những người đó đầu cơ tích trữ chỉ là biểu tượng, nguy cơ lương thực cũng là giả tượng, chẳng qua bọn họ muốn mượn việc này để chỉnh ta xuống đài, làm cho kế hoạch khai phụ của triều đình bị chết trong trứng nước, để cho bọn họ có thể tiếp tục buôn lậu không kiêng nể gì cả.

- Các nhà giàu của thành Tô Châu vốn nên ủng hộ khai phụ.
Quy Hữu Quang chậm rãi lắc đầu nói:
- Sau đó thái độ có chuyển biến rất lớn, hơn phân nửa là bị những người đó cưỡng ép. . . Xin đại nhân nên xét tình hình mà đối đãi.

- Là bị những người đó cưỡng ép cũng được, hay là thông đồng cùng bọn chúng làm bậy cũng được, họ cũng phải trả giá đắt cho hành động trợ Trụ vi ngược!

Thẩm Mặc đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn cờ, nhón lên một quân cờ nói:
- Đã kéo dây cung thì không thể hồi đầu tiễn, có một cuộc thanh tẩy là điều tất nhiên!

Nói rồi đặt quân cờ kia lên bàn cờ, gằn từng chữ:
- Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, không gì mà không dám!

Bị khí khái của y làm cho kinh sợ, Quy Hữu Quang bị cả kinh ngay cả một câu cũng nói không nên lời, vì thoát khỏi loại tình trạng cảm thấy khó xử này, Quy Hữu Quang chuyển dời tầm mắt lên trên bàn cờ, muốn tìm được chút an ủi từ trong một ván cờ tất thắng của hắn.

Vừa nhìn lại không khỏi lắc đầu nói:
- Đại nhân tự che một khí, tự mình giết chết quân cờ đen, nào có cách chơi cờ như thế này?

Thì ra Thẩm Mặc lại đặt quân cờ kia vào trong quân cờ đen đã bị cờ trắng vây kín không một kẽ hở. Quân cờ đen này vốn vẫn còn một khí, mặc dù cờ đen tùy thời có thể bị ăn sạch, nhưng chỉ cần đối phương tạm thời còn chưa ăn, chung quy vẫn còn có một đường sinh cơ.

/Đây là cách đánh cờ vây, một quân cờ tồn tại khi còn đủ khí, hết khí sẽ bị đối phương bắt.

Hiện tại bản thân Thẩm Mặc lại giết một mảnh quân cờ của mình, chưa từng có qua cách đi cờ này!

Quy Hữu Quang quyết định tốc chiến tốc thắng, ai ngờ vừa ăn một mảnh quân đó của Thẩm Mặc, cục diện lại bỗng nhiên trở nên sáng sủa, lúc này mặc dù hắn vẫn chiếm ưu thế rất lớn, Thẩm Mặc cũng đã có đường sống có thể xoay xở, đối mặt với vùng trống trải rất lớn, diệu chiêu thần thủ thay phiên xuất ra, giết cho Quy Hữu Quang bị đánh đến ngẩn ra hoa rơi nước chảy, không ngờ chuyển bại thành thắng một cách khó tin!

Đối mặt với Chấn xuyên công vẫn còn đang vẻ mặt khó tin, Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- 'Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang', khi cần thiết thì đành phải bỏ, không bỏ không được!

~~

Hải Thụy nổi giận đùng đùng rời khỏi nha môn tri phủ, liền bị dân chúng đã quen với hắn vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:

- Hải đại nhân, lúc nào thì phát lương đây?

- Ngày hôm nay nhà của chúng tôi ngay cả rau dại cũng hết rồi.

- Đúng vậy Hải đại nhân, ba ngày chúng tôi chưa ăn cơm chỉ uống nước, đại nhân xem trên người cũng bị phù thũng rồi. . .

Những câu nói như thế này tựa như vô số ngọn dao cùn cắt vào lòng Hải Thụy, khi nhìn lại những gương mặt hoặc xanh xao vàng vọt, hoặc phù thũng kinh khủng, càng khiến hắn thống khổ không kềm chế được, sự nhẫn nại đối với Thẩm Mặc cũng rốt cuộc đã đột phá đỉnh điểm!

- Theo ta đi!
Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng, giơ tay lên nói:
- Đi bến tàu!

Lửa giận tích góp cho tới nay lúc này đột nhiên phát ra! Không phải là tử vong trong trầm mặc, mà là bạo phát trong trầm mặc!

Kỳ thực dân chúng sớm đã có xung động này rồi, chỉ là đều e ngại Hải diêm vương, cho nên áp lực không dám hành động. Hiện tại bản thân Hải diêm vương cũng đã hạ lệnh rồi, mọi người nào có lý không theo?

Đành phải thừa nhận, Hải Cương Phong thực sự là một nhân vật vừa vung tay một tiếng hô, người người tụ tập! Hắn bước đi về hướng bến tàu, mọi người từ bốn phương tám hướng đuổi theo tới, hòa vào trong đám người phía sau hắn. Khi đã đến bến tàu Vận Hà, đội ngũ đã tăng lên tới mấy nghìn người!

Mấy tên lính trông coi bến tàu sợ quá phải vội vàng một mặt đóng cửa trại, một mặt thông tri cho đội tàu ở bên trong.

Tam Xích nghe tin từ bên trong chạy ra, cách cửa trại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là Hải diêm vương trong truyền thuyết, lại thấy người đi theo sau hắn nhiều như vậy, không khỏi ngoài mạnh trong yếu chất vấn:
- Hải đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?

Hải Thụy xem thường liếc hắn một cái:
- Mở cửa ra!

- Không có mệnh lệnh của phủ tôn đại nhân. - Tam Xích lắc đầu nói: - Thứ cho tại hạ khó mà tòng mệnh!

- Nhìn cái này!
Hải Thụy đột nhiên đưa ra ấn tín của đồng tri phủ Tô Châu, không ngờ Thẩm Mặc vẫn chưa đòi nó về!

- Cái này không có nghĩa là. . .
Tam Xích mới nói được phân nửa, đột nhiên thấy được có người hướng hắn gật đầu, rồi đột nhiên sửa lời nói:
- Không có nghĩa là ta sợ đại nhân, chỉ là phải tuân thủ ấn tín của phủ tôn đại nhân mà thôi.
Liền vung tay nói:
- Mở cửa.

Cửa trại chậm rãi mở ra, đám người Tam Xích cũng biến mất không thấy đâu.

Hải Thụy ngẩng đầu bước vào, phía sau là đoàn người trùng trùng điệp điệp!

Đột nhiên có người hô:
- Bọn họ khởi động thuyền đi rồi!

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên thấy phần lớn thuyền lương đã nhanh chóng rời khỏi bến tàu, chạy về hướng giữa sông.

Đã đến bước này, tự nhiên không thể nhìn bọn họ chạy thoát, đoàn người ban đầu coi như tuân thủ trật tự tức thì như ong vỡ tổ liều mạng chạy về hướng bến tàu.

Hải Thụy vốn không muốn chạy, nhưng phát hiện một khi mình mà đứng lại, sẽ có nguy hiểm bị chen lấn rồi giẫm đạp lên, đành phải thân bất do kỷ chạy theo về phía trước.

~~

Mặc dù mọi người rất mạnh rất hung hăng, nhưng phản ứng của mấy thuyền lương cũng nhanh cực kỳ, trước khi bị tóm đều đã rời khỏi bến tàu, chỉ có hai chiếc bị những chiếc thuyền khác ngăn cản nên không thể động đậy, đợi đến khi có thể di chuyển được thì phát hiện đã muộn rồi. . .

Một số bách tính thân thể khoẻ mạnh trực tiếp từ bến tàu nhảy lên hai chiếc thuyền này, đám thuyền phu thì sợ đến nỗi rủ nhau nhảy xuống nước trốn, nhưng lập tức bị bách tính khống chế thuyền.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, các hán tử lái thuyền đến bên bờ, mỗi người khiêng một bao tải xuống thuyền. Những người còn lại cũng ùa nhau lên, điên cuồng cướp đoạt.

Tràng diện hoàn toàn ngoài dự liệu của Hải Thụy, hắn khàn cả giọng kêu gào, bảo mọi người buông lương thực xuống, nghe theo sự chỉ huy thống nhất của hắn, nhưng mà có câu là 'người chết vì tiền, chim chết vì ăn', kỳ thực khi không có thức ăn, con người thường cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Hoàn toàn không khống chế được rồi, mọi người la hét, cướp giật, rất nhanh đã cướp sạch lương thực trên thuyền, nhưng vẫn có người không cướp được lương thực, liền nhắm vào những người đã cướp được, muốn bọn họ chia một chén canh, nhưng khẳng định người ta sẽ không muốn, song phương liền bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau.

Thấy một màn như vậy, Hải Thụy lạnh cả người, hắn biết một tràng đại chiến sống mái với nhau sẽ bởi vì sự không bình tĩnh của hắn mà bùng nổ.

Nhưng vào lúc này, việc khiến người khác không tưởng được đã xảy ra, mấy người nam tử đã dừng quá sức khiến một cái bao tải bị rách một lỗ lớn, những thứ bên trong liền ào ào chảy ra.

Sau đó tất cả bọn họ đều ngây dại, bởi vì thứ chảy ra từ cái bao không phải là gạo trắng bóng, mà là cát, trấu và cỏ dại.

Mọi người bên cạnh đang ngươi tranh ta đoạt đã nhìn thấy, cũng không tranh giành nữa, ba chân bốn cẳng mở bao tải, chỉ thấy bao nào cũng như vậy, tất cả đều là phế liệu, một hạt lương thực cũng không có.

Trên bến tàu cực huyên náo đột nhiên trở nên quạnh quẽ, sự chuyển biến này cực kỳ đột ngột, đột ngột khiến người ta không có cách nào để tiếp nhận.

Đương nhiên khiến mọi người không có cách nào tiếp nhận nhất vẫn là sự chuyển biến cái cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục. Mọi người dại ra nhìn cái cảnh này, không biết vì sao lương thực trắng tinh lại biến thành những thứ rác rưởi lung tung thế này.

Hải Thụy đẩy đoàn người ra, chen chân đến bên cạnh một cái bao tải, khi thấy được số 'lương thực' do cát đá cỏ dại cấu thành này thì thoáng đã hiểu ngay, thì ra đại nhân căn bản không có mượn được lương thực, chẳng qua chỉ ca bài không thành kế để giả vờ thanh thế, kéo dài chút thời gian!

'Nhưng lại bị ta vạch trần rồi. . .' Hải Thụy hối hận vò tóc, quan mạo của hắn từ lâu không biết văng đi đâu rồi, hai mắt thống khổ nhắm lại, hình như đã có hơi nước mông lung.

~~

Đúng lúc này, tiếng la vang lên bốn phía, nha dịch nghe tin đã chạy tới, quan sai đã vây quanh bến tàu, mọi người bắt đầu hơi lo sợ, nhưng vừa nghĩ lại, bên phía chúng ta có tới mấy nghìn người, bọn họ cũng chỉ trên dưới một trăm, dù sao thì thuyền quan cũng đã cướp, lương thực cũng không có, vậy còn sợ cái gì nữa, cùng lắm thì chiến thôi, thích thì nhích!

Mọi người liền tập trung lại, đứng thành một đám, trừng mắt nhìn đám quan sai, có một vài hán tử có cảm giác bị lường gạt, trong ánh mắt thậm chí còn chứa ý khiêu khích.

Nhưng khi càng ngày càng nhiều quan sai đến tập trung, nhất là phủ tôn đại nhân với một thân quan phục, giục ngựa xuất hiện ở trước mặt mọi người, khí thế của các bách tính vẫn bị đoạt đi chút ít. Từ xưa dân không đấu với quan, sự sợ hãi đối với quan gia đã cắm rễ ở trong lòng mọi người, cho dù những thanh niên lỗ mãng nhất, nếu không phải triệt để bị bức đến phát điên, cũng không dám bất kính đối với quan lão gia.

Nhất là Thẩm đại nhân còn có thêm vầng hào quang văn khôi tinh.

- Đây là chuyện gì? - Điển sử của Ngô huyện cao giọng hỏi: - Các ngươi tụ tập ở chỗ này muốn tạo phản hay sao?

Tam Xích không biết từ đâu chui ra, khóc lóc kể lể với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, bọn họ ép ta mở cửa, còn cướp thuyền hàng của chúng ta!

- Thuyền cái cc! - Có người nhịn không được mắng: - Trên thuyền tất cả đều là cát đá, đó mà gọi là thuyền lương hả?

Tam Xích phản bác:
- Ai nói đều là thuyền lương, còn có thuyền chở cát đá để tu sửa nha môn cho đại nhân nữa mà!

- Cái cc! - Ai cũng không tin.

Thẩm Mặc sầm mặt nhìn cảnh này, sự phẫn nộ của y ai cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, rốt cuộc thấy được Hải Cương Phong với mái tóc tán loạn.

Thấy được ánh mắt âm u của y, Hải Thụy ôm lấy tóc, chen đẩy đám người chạy ra ngoài.

- Đại nhân, ngài không thể qua đó. . .
Hải Thụy có địa vị rất cao ở trong lòng dân chúng, sợ rằng mười Thẩm Mặc gộp lại cũng không thể so được, cho nên thấy hắn muốn đi qua đó một mình, mọi người đều giữ hắn lại.

- Tránh ra hết!

Thanh âm của Hải Thụy không cho phép sự nghi ngờ, đám người không tự chủ được tách ra hai bên để mở đường.

Thấy mình đi ở phía trước, lại có người theo ở phía sau, Hải Thụy đành phải nói:
- Đứng lại hết cho ta.

Lúc này mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, một mình đi tới trước ngựa của Thẩm Mặc, quỳ hai gối xuống nói:
- Đại nhân, việc hôm nay, tất cả đều là một mình Hải mỗ lỗ mãng, tất cả mọi tội lỗi sẽ do một mình ta gánh chịu, các bách tính đều là do ta gọi tới để hỗ trợ, bọn họ không hề biết chút tình hình nào, xin đại nhân bỏ qua cho họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.