Đội ngũ hạ sinh lễ kèn trống vang lừng theo Thẩm Mặc đi về phía trước, nhưng thấy y toàn đi đường nhỏ không đi đường lớn, tựa hồ càng đi càng cách xa mọi người.
Thẩm An và Thiết Trụ theo sau lo sốt vó, thầm nghĩ : "Tiếp tục lề mề là hỏng hết chuyện." Liền lấy can đảm nhắc Thẩm Mặc một câu, y đột nhiên dừng lại hỏi:
- Rẽ trái hay rẽ phải?
Lúc này mọi người đang đi trong một con hẻm dài, phóng mắt nhìn tới là đường thẳng tắp.
Nghe câu hỏi kỳ quái như thế, Thiết Trụ và Thẩm An theo sát đằng sau đưa mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, phía trước chỉ có một con đường thôi.
- Nói láo.
Thẩm Mặc ngoẹo đầu nói:
- Rõ ràng là ta thấy hai đường.
Nói rồi chỉ tay về phía trước:
- Trái một con đường này.
Chỉ đúng chỗ cũ nói:
- Phải một đường nữa này.
Hai người hiểu ra, Thẩm An thò đầu qua bên nhìn, quả nhiên thấy thiếu gia mắt đơ đơ, miệng còn vô thức chóp chép, liền quay lại nói với Thiết Trụ:
- Uống say rồi.
Lời chưa dứt thấy thiếu gia chân nhũn ra, nếu chẳng phải Thiết Trụ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì Giải Nguyên lang đã ngã lăn quay ra đất.
Tiếng kèn trống ngưng bặt, đội ngũ sính lễ loạn hết cả lên, các đại tẩu sốt ruột thét lên :
- Làm sao bây giờ, say thế này còn tới nhà trượng nhân sao được.
Thiết Trụ trừng mắt lên, trầm giọng quát:
- Im lặng hết cả đi.
Mọi người tức thì bị vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062740/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.