"Ngó sen tuy có lỗ, nhưng tâm không nhuốm bùn."
Thời đó còn còn chưa cởi mở như thế, nam nữ gặp nhau đã là đường đột lắm rồi, câu kiểu như :" Rốt cuộc anh có yêu em không?" Thì nữ hài tử nhà người ta tất nhiên không thể nói thẳng, mà phải biểu đạt một cách khéo léo. Giống như lời ám hiệu trên giang hồ, đều là bất đắc dĩ.
Nghe câu này của Lữ tiểu thư, Thẩm Mặc im lặng một lúc, cuối cùng thản nhiên nói:
- Trúc vốn vô tâm, nhưng đốt lại đâm cành.
Ý tứ là đốn đây chỉ là một vở bất ngờ xen ngang, hơn nữa đã kết thúc, không nên để còn gợn sóng nào nữa.
Lữ tiểu thư ngây ra, nàng luôn cho rằng, Thẩm Mặc nghe lời bày tỏ của mình sẽ hết sức cảm động. Ai ngờ lại được đáp lại bằng câu lạnh băng như thế, sao không làm nàng đau đớn vạn phần, nhưng cô gái này nhìn bề ngoài yếu đuối, song có trái trái tim kiên cường. Nàng bình tĩnh nói:
- Xem ra công tử có nguyên nhân khác.
- Đúng là có nguyên nhân, cho nên ...
Thẩm Mặc cúi đầu chắp tay với Lữ tiểu thư:
- Tiểu thư yêu nhầm người rồi.
Nói xong xoay người xuống lầu, từ đầu tới cuối không dám nhìn nàng lấy một cái.
Lữ tiểu thư cứ nhìn mãi ra phía cửa, sắc mặt từ đầu tới cuối luôn giữ sự ưu nhã, nhưng trong ống tay áo dài, hai nắm đấm nhỏ siết chặt tới trắng bệch, chẳng qua không ai nhìn thấy mà thôi.
Từ Vị thở dài:
- Thôi vậy, tên tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062717/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.