Chương trước
Chương sau
Thẩm Mặc hỏi kỹ càng mỗi một chi tiết, rồi đem điều mình biết được về Vương Trực nói với Thẩm Kinh...

- Trước tiên người này là hải thương lớn nhất đương thời.
Thẩm Mặc nói:
- Căn cứ vào tính toán, con số mậu dịch hàng năm của lão ta còn cao hơn cả tổng thuế thu của Chiết Giang, tuyệt đối là kẻ giàu nhất nước.

- Thứ đến, người này là đầu mục giặc Oa lớn nhất đương thế.
Thẩm Mặc trầm giọng tiếp tục:
- Lão ta có hơn hai vạn bộ đội đích hệ, nhân số giặc Oa bị lão ta khống chế và ảnh hưởng có trên năm vạn tên, tất cả giặc Oa đều coi lão ta là thủ lĩnh, những kẻ không tuân theo đều có kết cục bi thảm.

- Tiếp nữa kẻ này là chư hầu một phương, ở đông nam Cửu Châu Nhật Bản, lão ta tự xưng " Huy Vương", không chế chỗ yếu hại, cát cứ ba sáu hòn đảo.
Thẩm Mặc chỉ ra:
- Thực tế lão ta chính là kẻ chiếm lĩnh và khống chế địa phận và cư dân khu vực này, người Nhật Bản đương địa chỉ có thân phận phục vụ cho hắn ta.

Thẩm Kinh nghe tới chóng cả mặt:
- Theo ngươi nói thì Vương Trực không thể coi là Hán gian rồi.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Đúng là không thể coi lão ta là Hán gian, vì lão ta không quy thuận người Nhật Bản mà là người Nhật Bản quy thuận lão ta.

Thẩm Kinh tặc lưỡi:
- Đám người Oa đó mặc cho lão ta chiếm quốc thổ xưng vương xưng bá sao?

- Nhật Bản là quốc gia tôn thờ kẻ mạnh.
Ánh mắt Thẩm Mặc rất phức tạp:
- Nhân khẩu của bọn họ hữu hạn, lại đang ở trong thời đại chiến quốc chia năm xẻ bảy, một nước chư hầu lớn cũng chỉ có hơn một vạn thủ hạ. Mà bộ đội đích hệ của Vương Trực đã có hai vạn, lại còn có hỏa thương loại mới nhất, thêm vào địa phương lão ta chiếm lĩnh có dân phong mạnh mẽ, đều ủng hộ lão ta. Cho dù Vương Trực có muốn quét sạch các chư hầu, độc chiếm đảo Cửu Châu thì cũng có thể làm được.

- Vậy vì sao lão ta không chiếm cả Nhật Bản, tự xưng vương luôn cho xong.
Thẩm Kinh cảm thấy mình bắt đầu sùng bái vị Vương lão bản này rồi.

- Lão ta sẽ không làm như vậy đâu.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, trước tiên lão ta là một hải thương, với lão ta mà nói, Nhật Bản là một thị trường quan trọng, lão ta đã lũng đoạn thị trưởng này, hình thành quan hệ thỏa đáng với các chư hầu Nhật Bản. Chỉ cần lão ta không lên cơn điên thì sẽ tận lực bảo vệ cục diện này chứ không phải là phá hỏng nó.

- Ngươi nói như thế ta cảm thấy Vương Trực là anh hùng dân tộc mất rồi.
Thẩm Kinh không sao tin nổi.

- Tội của lão ta cũng không thể tha được.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, lão ta là đầu mục giặc Oa lớn nhất, tất cả tội ác của đám giặc Oa đều có thể tính lên đầu lão, còn coi là anh hùng chó gì nữa?

- Vậy rốt cuộc tức là sao?
Thẩm Kinh chắp tay vái:
- Thẩm đại nhân à, ngài nói thẳng ra đi, huynh đệ ta học hành không ra sao vì năng lực lý giải có hạn, mong ngài nói thẳng cho.

Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
- Ta không thể nói thẳng được, vì ta cũng không hiểu rốt cuộc lão ta là loại người gì. Ta chỉ có thể cho ngươi biết bối cảnh phức tạp của lão ta. Trên đường đi ngươi cố gắng nghiền ngẫm, có thể hiểu được phần nào thì khi đi gặp lão ta sẽ nắm chắc thêm phần đó.
Y cười:
- Kỳ thực chuyện ta biết được cũng chỉ là cái vỏ ngoài thôi, còn phải trông vào ngươi quan sát ở trên đường, tốt nhất là ghi chép lại những điều mắt thấy tai nghe, nói không chừng tìm ra được đáp án.

- Điều này ta hiểu.
Thẩm Kinh gật đầu:
- Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi.

- Đúng là ý tứ đó.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Chỉ có làm rõ con người này, chúng ta mới tìm được cách giải quyết vấn đề đông nam..
Trong lòng y còn nghĩ thầm :" Nói không chừng cũng là lời giải cho vận mệnh Đại Minh."

Nhưng lời này y chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, cho dù có là với huynh đệ thân mật nhất cũng không thể nói.

~~~~~~~~~~~~

Vật chuyển sao dời, hửng đông ló ra màu trắng bạc, sau một đêm trò chuyện, trên mặt hai huynh đệ Thẩm gia không thấy có chút vẻ mệt mỏi nào. Thẩm Mặc đã đem toàn bộ điều cần căn dặn nói ra, Thiết Trụ mang cháo bánh bao, mấy món ăn sáng đơn giản lên.

Hai người im lặng ngồi ăn, một lúc lâu sau Thẩm Mặc mới hỏi nhỏ:
- Tên Tương Châu kia có vấn đề gì không?

- Hồ trung thừa đã hứa với hắn, ngày đàm phán thành công, chuyện của Tương gia sẽ bị xóa bỏ hết, không truy cứu nữa.
Thẩm Kinh cười:
- Hiện giờ cả nhà của hắn đều nằm trong tay quan phủ, hắn chỉ có cách hợp tác thôi.

- Chỉ có hai người các ngươi đi à?

- Còn có thân vệ của Hồ trung thừa, thiên hộ Trần Khả Nguyện, hắn chủ yếu là giám thị bọn ta, đám phán thực sự do hai bọn ta làm chủ.
Thẩm Kinh nhìn Thẩm Mặc đầy hi vọng :
- Lần này thì lão nhân gia ngài đã yên tâm chưa ạ?

Thẩm Mặc nhìn thẳng vào Thẩm Kinh, trầm giọng nói:
- Ta tìm cho ngươi một bảo tiêu nữa vậy.
Liền cầm bút lê, chấm mực viết một phong thư:
- Ngươi có biết trưởng quan của Trường Tử không?

- Du tổng nhung chứ gì?
Thẩm Kinh gật đầu:
- Nghe nói ông ta là cao thủ tuyệt thế, ngón "Kinh Sở Trường Kiếm" tung hoành Tung Sơn Thiếu Lâm, không ai địch được, hạng tầm thường mấy mục tên cũng không tới gần.
Hắn kích động nói:
- Không phải ngươi bảo ông ta làm bảo tiêu cho ta đấy chứ?

- Nằm mơ đi.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Người ta là võ tướng nhị phẩm, ta điều động nổi không?

Thấy Thẩm Kinh xị mặt xuống, Thẩm Mặc nháy mắt:
- Ta tìm cho ngươi ngươi còn lợi hại hơn.

- Thiên hạ còn có cao thủ lợi hại hơn nữa sao?
Thẩm Mặc không tin.

- Có, sư phụ của ông ta.
Thẩm Mặc khẳng định:
- Kinh Sở kiếm khách Lý Lương Khâm, hiện giờ ở chỗ Du Đại Du, ta viết thư cho Du tổng binh, ông ta nhất định đưa sư phụ tới.

Nhiều ngày trước Du Đại Du tới Tây Khê thăm Thẩm Mặc, có nhắc tới vị sư phụ võ công cao cường đầy chính nghĩa ở trong quân doanh của ông ta, muốn ra sức vì sự nghiệp kháng Oa. Nhưng hiện giờ quân đội cần tương lĩnh bày mưu tính kế chứ cao thủ võ lâm thì không có tác dụng gì.

Du Đại Du đang rầu rĩ vì không biết bố trí cho sư phụ mình như thế nào, cho nên Thẩm Mặc không sợ ông ta không đồng ý.

- Thật sao?
Thẩm Kinh kích động nói:
- Vậy thì quá tổt rồi, như vậy ra càng nắm chắc có thể sống quay về.

- Bất kể thế nào cũng phải sống sót trở về.
Thẩm Mặc nhìn hắn nói:
- Hứa với ta.

Thẩm Kinh gãi đầu, cười ha hải nói:
- Yên tâm đi, thầy tướng số nói ta sống tới năm tám tám tuổi, ngày tháng còn dài lắm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rời khỏi tửu lâu tới bến tàu, ngồi thuyền về bờ đối diện, hai người từ biệt, hôm nay chia tay không biết bao giờ mới gặp lại.

Nhưng nam nhi chí ở bốn phương, nam nhân nhất định sẽ phải chia cách, chỉ cần ngẩng đầu lên, sẽ nhất định cùng nhìn thấy một bầu trời xanh lam, sẽ có cũng huynh đệ đang nhớ tới mình ...

Hai ngày sau Thẩm Mặc quay về thành Thiệu Hưng, ở nhà yên tĩnh đọc sách đợi khoa khảo. Khoa khảo là kỳ thi lựa chọn thi hương, khoa khảo thưởng tổ chức từ tháng tư tới tháng năm, do quan đề học tỉnh tới các phủ học cung, tập trung sinh viên trong học cung lại tiến hành khảo thí. Thành tích chia làm ba cấp, cấp một hai và mười người xếp hàng đầu cấp thư ba, tổng cộng một trăm người chuẩn bị tham gia thi hương.

Trừ điều này ra, còn có thể thông qua hai cuộc thi khác để có thể lấy tư cách thi hương, một gọi là "lục khoa", còn lại gọi là "lục di". Lục khoa tức là những người là người thi trượt khoa khảo; những người không tham gia khoa khảo, cùng với những giám sinh, công sinh nguyên quan Thiệu Hưng, mặc dù được Quốc tử giám giáo dục, nhưng vẫn phải trở về quê ứng thí. Mà vì không học trong học cung nên không tham gia khoa khảo, nên vào tháng sáu tham gia lục khoa, năm mươi người đổ đầu có thể được đi thi.

Nếu như ngươi đã thi lục khoa, nhưng không được tư cách thi hương, hoặc vì bỏ lỡ lục khoa, vậy cũng không cần hoảng, Đại Minh triều có chế độ khoa cử hoàn thiện, sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, đó chinh là "lục di". Nếu như ngươi thi đỗ trong ba mươi vị trí đứng đầu, vậy thì xin chúc mừng ... Nếu như vẫn thi trượt, thì không sao hết, cùng lắm thì ... Ba năm nữa làm lại.

Nhưng không phải bắt buộc qua những kỳ thi đó mới được tham gia thi hương, theo quy định còn có một tình huống nữa, đó là học quan của phụ huyện học; huynh, đệ tử chất của quan chính ấn cũng được phép tham dự.

Trải qua ba cuộc thi thêm vào danh sách tiến cử không định lượng kia, cuối cùng toàn bộ phủ Thiệu Hưng sẽ có hơn hai trăm người, tới tháng chín đến Hàng Châu, tham gia thi hương.

Bắt đầu từ cuộc thi này, khảo quan sẽ toàn ra đề lớn, hoàn toàn khảo sát mức độ nắm bắt với kinh nghĩa và văn bác cổ, cho nên rất nhiều khảo sinh tuổi cao vươn lên, còn những sinh viên ưu tú thì ngược lại thành tích không tốt, thậm chí trực tiếp bị đảo thải.

Hơn nữa thi cử nhân và thi tiến sĩ khác nhau, sau khi thi trúng tú tài, không thể năm sau lại thi cử nhân. Dựa theo quy định phải học trong học cung hai ba năm, cho nên nói khoa cử có rất nhiều ưu điểm. Trong đó ưu điểm lớn nhất là hành hạ người ta, chỉ bằng liên tục mấy năm phải thao gia khảo thí trọng điểm khác nhau, đủ khiến cho khảo sinh mài rũa nên tính nhẫn nại, lợi ích không nhỏ.

Nhưng đó là với người thường thôi, thế nào cũng có cơ hội phá lệ. Ví dụ như Thẩm Mặc năm ngoái mới trúng tú tài, nhưng năm nay y đã được tham gia khoa khảo rồi, vì y là Tiểu tam nguyên, ví như Đào Ngu Thần cũng được tham gia khảo thí, vì sư huynh của hắn là đề học Chiết Giang. Ví như huynh đệ Tôn Đĩnh cũng thi, vì gia tộc bọn họ quá ghê gớm.

Ví như Thần Thọ Niên ... Năm nay lại không được thi, vì hắn chẳng có những ưu thế của mấy người trên... Cho nên hắn phải học thêm vài năm nữa mới có tư cách khoa khảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.