Bành Nam Dực bại trận lui quân, Diệp Binh Xuyên xua quân đuổi tới, kết quả trúng mai phục ngược của Bành Thần, Tiểu Gia Cát thấy thế bất lợi, lập tức xua quân lui lại, Lang Thổ binh thừa cơ chém giết một hồi, chặt đầu hơn năm trăm thủ cấp, mới đắc thắng quay về...
Thấy đại cục đã định, Thẩm Mặc mới thở phào, thân thiết hỏi thăm Hồ Tôn Hiến đã thay y phục mới, đồng thời đưa cho một bát nước gừng đường nóng hổi.
Hồ Tôn Hiến vừa lau mặt vừa cười khổ:
- Chuyến này nếu chẳng có Chuyết Ngôn, Hồ mỗ chết là cái chắc rồi.
Thẩm Mặc cười:
- Lên chiến trường vốn là nghề mang đầu kinh doanh, hôm nay ta cứu Hồ công, ngày mai Hồ công cứu ta cũng chưa biết chừng đâu, có gì đáng kể chứ.
Thấy y không lên mặt ỷ công, Hồ Tôn Hiến mới uống canh gừng, Hồ trung thừa hôm nay bị sợ hãi kích thích, cuối cùng thoải mái hơn nhiều, thở dài than:
- Luyện binh! Cần phải luyện binh thật tốt.
- Nước xa không cứu được lửa gần.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Quan trọng là ngày tháng gian nan này phải vượt qua ra sao?
Hồ Tôn Hiến đặt bát xuống, đứng dậy nói:
- Ta hiểu ý lão đệ, đi, chúng ta cùng đi gặp bộ đường đại nhân.
Hai người đi vào trong viện tử ở trấn Đào Trạch, thấy Chu tổng đốc khí sắc suy sụp. Công bằng mà nói , họ Chu cũng là lão già không tệ, ông ta không trách tội Thẩm Mặc tự tiện suất binh, mà hết sức chân thành biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062697/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.