Cái danh hiệu thúc thúc của A Man hiển nhiên so với khâm mệnh Chiết Giang gì gì đó thì to hơn nhiều, đám đông tản ra, đường thủy thông suốt, thuyền lớn chầm chậm đi vào trong thành.
Vừa vào thành, Thẩm Mặc liền lên xe ngựa tới thẳng nha môn tuần phủ, trước tiên y phải tìm Hồ Tôn Hiến hỏi cho rõ ràng, ai dè Hồ Tôn Hiến không ở trong phủ, hỏi trông cửa, nói là tới Lô Viên rồi.
Cả đoàn người liền quay đầu ngựa, đi tới Hoa Cảng, đến Lô Viên, quả nhiên canh gác nghiêm ngặt hơn thường ngày rất nhiều. Lần này đám vệ binh nhận ra Thẩm Mặc rồi, không nói một lời liền nhường đường. Bọn chúng không muốn dẫm vào vết xe đổ của vị thiên tổng kia.
Đi thẳng một lèo vào trong viện tử, canh cửa nói Hồ trung thừa và Triệu thị lang đang nói chuyện, y lại hỏi Ngõa phu nhân đâu, canh cửa nói : Bị Triệu thị lang nhốt trong hậu viện, có điều nói có vẻ lo lắng.
Thẩm Mặc không hiểu lắm, nghĩ :" Đòi tiền đòi lương thì là chuyện của quân quản, liên quan chó gì tới Triệu Văn Hoa hắn? Loại chuyện này người khác còn tránh mà không kịp, hắn xen vào làm cái gì?"
Y bảo canh cửa tiến vào thông báo một tiếng, không bao lâu sau Hồ Tôn Hiến vội vàng đi ra, vừa thấy Thẩm Mặc, hắn mừng quýnh:
- Chuyết Ngôn lão đệ đến quá đúng lúc rồi.
Hắn kéo Thẩm Mặc tới một chỗ không người, nói nhỏ:
- Lần này Triệu đại nhân cưỡi hổ khó xuống, đang cần lão đệ giải vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062691/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.