Biết chết chắc còn liên lụy tới người thân, Thẩm Luyện vẫn khảng khái mà làm. Người không hiểu không sao tin nổi, cho rằng ngu xuất bất chấp hậu quả. Nhưng với bậc sĩ phu một lòng thờ phục nho giáo, lấy đạo nghĩa thiên hạ là trách nhiệm của bản thân thì hoàn toàn có thể thấu hiểu, còn chuyện môn lấy một cái tên gọi là "biết rõ không thể mà vẫn làm"
Lục Bỉnh rất muốn cứu ông ta, nhưng quyền thể của Nghiêm các lão, Lục Bỉnh không chống lại nổi. Huống chi hoàng đế còn đang trong cơn giận dữ, chỉ có thể tận lực giúp đỡ ông ta.
Vì thế Thẩm Luyện không bị đày vào trong ngục tối không thấy bóng mặt trời, mà bị giam trong một tiểu viện ngoài ngục, an tĩnh quá độ mấy ngày.
Lục Bỉnh lại mang vàng bạc tới tìm Nghiêm Thế Phiên, xin hắn thả cho Thẩm Luyện một con đường sống. Nghiêm Thế Phiên đồng ý ngay, nhưng quay đầu đi một cái, lại chỉ thị cho hình bộ thị lang Vương Học Ích phát Thẩm Luyện tám mươi trượng rồi hắng nói.
Lục Bỉnh phẫn nộ tìm hắn, Nghiêm Thế Phiền không ngọt không nhạt nói:
- Chỉ cần ông ta không phỉa báng nữa, tất nhiên là sẽ tha.
Nhưng điều đó là không thể, cho nên Nghiêm Thế Phiên vĩnh viễn không bỏ qua cho Thẩm Luyện.
Mặc dù trí tuệ Lục Bỉnh không thể nào so sánh với Nghiêm Thế Phiên, nhưng cũng mơ hồ nhận ra, đó là vì mình không đẩy Trương Kinh vào chỗ chết nên chọc giận Độc Nhãn Long, hắn đang dằn mặt mình thôi.
Lục Bỉnh tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062682/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.